Thái hoàng thái hậu trong mắt xẹt qua một tia do dự, bất quá rất nhanh bị ý cười thay thế.
“Được rồi, nếu tiểu tử Thuộc Phong kia dám bạc đãi chất nữ quý giá của ai gia, ai gia sẽ không tha thứ cho hắn!”
Hữu Nhàn khẩn trương hỏi.
“Người sẽ. . . . . . Trừng phạt chàng như thế nào?”
“Nếu hắn không hảo hảo thương yêu ngươi, ai gia liền lấy lại tước vị của hắn, đem hắn cách chức đến hoang mạc làm tướng lãnh!”
Thái hoàng thái hậu làm bộ nghiêm trang nói.
Hữu Nhàn khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt ngạc nhiên.
“Không không không! Chàng đối với cháu tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm, người trăm ngàn lần đừng cách chức chàng đến địa phương xa như vậy!”
Hữu Nhàn đầu nhỏ lắc như trống bỏi, dùng liền ba cái ” tốt lắm” cường điệu Thuộc Phong đối với nàng ” hảo” , rất sợ dì thật sự đem hắn cách chức đến nơi thâm sơn cùng cốc.
“Dì chỉ nói giỡn cháu thôi! Tiểu nha đầu ngươi cư nhiên nóng vội thành như vậy!” Thái hoàng thái hậu từ ái vỗ về đầu Hữu Nhàn,”Có thể được nương tử mình bảo hộ như vậy, không biết là hắn đã tu luyện mấy đời phúc khí!”
“Thuộc Phong là trọng thần không thể thiếu trong triều, vô luận như thế nào đều khó có khả năng rời khỏi kinh thành.”