Nhờ nữ nhân này ban tặng mà hiện giờ hắn toàn thân ướt đẫm, cùng nàng tựa như chó rơi xuống nước, xem ra đã đem hình tượng tuấn dật hơn hai mươi năm của hắn phá hủy hầu như không còn, hơn nữa còn là ở trước mặt Trúc Tâm!
Hắn quả thực hoài nghi, nữ nhân này có phải cố ý hay không!
Biết ở trước mặt “nàng”, hắn không thể không cứu nàng!
“Nha, được. . . . . . .”
Hữu Nhàn còn chưa có thuận khí, nhưng không dám ngỗ nghịch ý tứ của hắn.
“Hữu Nhàn, đến phòng tẩu đổi lại quần áo đã! Hiện tại vừa mới đầu xuân, còn có chút lạnh, muội mặc quần áo ướt sũng, sẽ rất dễ bị cảm.” Trúc Tâm giữ lại.
Hữu Nhàn do dự nhìn vẻ mặt âm trầm của Thuộc Phong.
“Hay là thôi đi, từ nơi này quay về Vương Phủ chỉ có một chút đường, nháy mắt là đến nơi, thân thể của muội còn không có đơn bạc vậy đâu!”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Không có chuyện gì, tẩu tử.”
Hữu nhàn ra vẻ không có việc gì mỉm cười nói.
“Vậy được rồi.”
Trúc Tâm không lay chuyển được Hữ Nhàn, chỉ có thể tùy nàng.
“Đi thôi!”
Thuộc Phong tâm tình ác liệt nói, ngay sau đó liền sải bước xoay người xuất phủ, thậm chí còn không cáo từ Trúc Tâm.
Bộ dáng hiện nay của hắn mà để nàng nhìn thấy thì mặt mũi đều mất hết!
Còn nữa, nếu gặp tên Giang Hữu Hạo kia, chẳng phải là làm cho hắn càng thêm đắc ý hay sao!
“Muội đi đây. . . . . .”
Hữu Nhàn quyến luyến cáo biệt Trúc Tâm, rũ cụp lấy đầu, xám xịt theo khi hắn mặt sau.
Ở trong xe ngựa đang tiến về Thuộc Vương phủ, hai người vừa từ trong nước bò ra ngồi đối diện nhau.
Thấy Thuộc Phong đưa mắt nhìn ra ngoài, Hữu Nhàn buông lỏng tinh thần.
Hai người vẫn bảo trì im lặng, không trao đổi gì với nhau, bầu không khí thực quỷ dị.