Cứ ngươi ngươi ta ta nói cái gì, hắn không nói, vĩnh viễn không nói.
Nàng càng không ngừng có ý muốn buông tay, càng khiến hắn không ngừng sợ hãi.
“Thì ra, ta trong suy nghĩ của ngươi là như vậy!”
Hữu Nhàn lạc lõng hạ hàng mi, nhìn thẳng vào hàng gạch lát đường ngẩn người.
Hắn nghĩ nàng trước giờ đều ba hoa không ngừng.
“Ta nghĩ về nàng thế nào quan trọng như vậy sao? Nếu quan trọng như, thì nàng hãy nói chuyện với ta đi!”
Hắn nắm lấy cánh tay nàng, Hữu Nhàn ngẩng đầu lên, đôi mắt to vô thần nhìn lại hắn, rồi lại chậm rãi lắc đầu.
“Không hề quan trọng, cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi!”
“Nàng có ý gì?!”
Hắn lại dò xét.
Hữu Nhàn cắn môi dưới, đôi mắt to buồn bã nhìn ra nơi khác, trnh nhìn vào ánh mắt hắn.
“Ta chỉ có một ý…”
Nàng vẫn không nhìn hắn, thái độ lãnh đạm giống như đối với người xa lạ.
Phòng ngự kiên cố trong trái tim, khiến hắn không thể nào bước vào .
“Nhìn ta! Nàng là của ta!”
Hắn đột nhiên nâng mặt nàng lên, hung hăng hôn —
“Ưm….”
Hữu Nhàn đột nhiên mở to hai mắt, trừng nhìn nam nhân như dã thú trước mặt.
Nàng cố sống cố chết tránh, nhưng cho dù nàng khoa chân múa tay thế nào cũng là vô dụng với hắn.
Hắn mạnh mẽ giữ lấy hai tay mảnh khảnh của nàng, thô bạo tách hàm răng nàng ra, đầu lưỡi ấm áp mà bá đạo tiến quân thần tốc.
Hữu Nhàn bị hãm sâu bên trong, kịch liệt phản kháng ban đầu đã trở thành vô lực, nàng chỉ có thể mặc hắn quấn lấy.
Thứ nàng có thể làm chỉ có thể là kiềm chế bản thân, không để hắn dùng kỹ thuật cao siêu mê hoặc.
Cho đến khi môi nàng bị hôn tới sưng lên, hắn mới buông tha nàng.
Đôi mắt nồng nhiệt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng cùng với đôi gò má ửng hồng của nàng, hô hấp của hắn cũng trở nên gấp gáp nặng nề, chỗ đó cũng bắt đầu có hiện tượng
Thuộc Phong đột nhiên hít sâu một hơi, ôm nàng đến bên bàn nhỏ.
Hắn nhướn mày, kỳ quái cười nói, liền sau đó đã khéo léo đặt nàng ở dưới thân mình.
Hữu Nhàn ho khẽ một tiếng, bản thân cảm thấy rất xấu hổ, lập tức trở nên căng thẳng.
Thuộc Phong tà tà nhếch môi, cố ý dùng ngón tay của mình cùng với ngón tay của nàng tỷ mỉ miết cánh hoa mẫn cảm đã sưng đỏ.
“Không —”
Hữu Nhàn kinh ngạc khi nghe thấy lời kháng nghị của chính mình, không ngờ lại mềm yếu vô lực như vậy, ngược lại còn nghe cực kỳ giống như tiếng rên rỉ!
Nàng nghĩ bản thân mình lúc này giống như nữ nhân yêu kiều dụ dỗ nam nhân, không biết xấu hổ!
“Thuộc Phong, ngươi điên rồi hả? Rốt cuộc ngươi muốn gì? Thả ta xuống!”
Hữu Nhàn không thể kiềm chế được tiếng hét kinh hãi.