Chính vì áy náy với nàng cho nên hắn mới ra tay như vậy với Ngọc Nhi.
Hữu Nhàn cúi đầu, đôi mắt to mông lung phủ một tầng hơi nước mỏng.
“Nhưng mà người khiến ta chịu tủi nhục không phải ai khác mà chính là người. Ngươi trừng phạt người khác như thế, cũng không có nghĩa là người giữ lời.”
Hữu Nhàn buồn bã thấp giọng nói, trong lòng có bao nhiêu là uất ức, cảm xúc hỗn loạn hết cả.
Thuộc Phong vươn tay nâng cằm nàng lên, đôi môi nhếch lên cười một cái.
“Nha đầu ngốc, không phải là bây giờ ta đem chính bản thân mình tặng cho nàng rồi sao, nàng còn tính toán với ta cái gì nữa?”
Bộ dạng hắn nói giống như rất buồn cười, giống như cố ý cúi người xuống ôm lấy nàng.
“Ai muốn ngươi? Ta mới không thích ngươi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn đỏ bừng, sau đó… cố ý lờ đi.
“Thật?”
Hắn nhếch môi, lại cười.
“Thật!”
Nàng chắc chắn nói lại, trong ngực thực sự đã không còn cảm thấy cái gì nữa.
Thuộc Phong quỷ mị hơi nhếch miệng.
“Tiểu yêu tinh, không cần chơi trò trẻ con nữa, mặc đồ vào, chúng ta đi thôi!”
“A —”
Hắn nói, lúc này Hữu Nhàn ý thức được bản thân lúc này đang ở trần, kêu lớn lên.
“Đồ ngốc! Kêu lớn như vậy, định để tiểu tỳ kia phát hiện ra ta hả?”
Thuộc Phong che miệng nàng lại, thành thục lấy cái yếm mặc lên cho nàng.