“Nàng cứ mỗi lần tới tháng, ngày đầu tiên đều rất đau đớn, cái này có phải là bệnh không?”
Lần trước tận mắt thấy nàng đau đớn, hắn vẫn luôn suy nghĩ trong lòng, , lúc này còn đặc biệt gọi Phương Trung
Nhân tới, để Tần Tương đưa hắn tới, chuẩn bị kể lại rồi hỏi cho ra.
“Đau bụng kinh không tính là bệnh, đây là biểu hiện sinh lý bình thường của nữ nhân, cơ thể mỗi người đều khác nhau, không phải cứ là nữ nhân thì nhất định phải đau bụng kinh, nhưng một số lại rất kịch liệt, thậm chí còn có thể ngất đi.”
Phương Trung Nhân tỷ mỉ giải thích cho Thuộc Phong.
“Không có thuốc à?”
Thấy Phương Trung Nhân lắc đầu, Thuộc Phong nhíu mày.
“Ta chỉ có thể cho chút thuốc, khó mà trị tận gốc được. Thể chất nương nương thế này khí huyết khó lưu thông, xem chừng bản thân dễ xuất hiện đau bụng kinh, hơn nữa so với nữ nhân bình thường còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Phương Trung Nhân lại giải thích thêm một chút nữa.
“Một phương pháp nhỏ cũng chưa từng có? Không lẽ lần nào cũng nhìn nàng đau tới sắc mặt trắng bệch mà ta lại thúc thủ vô sách (*)?”
(*) Bó tay :v
Mày Thuộc Phong nhíu càng ngày càng thêm sâu.
Phương Trung Nhân cũng nhíu mày suy nghĩ một lát.
“Cách thì không phải là không có, để nương nương mai thai sinh con là cách trực tiếp triệt để nhất, nữ nhân đều giống nhau sinh con rồi sẽ không xuất hiện tình trạng đau bụng kinh nữa.”
“Nhưng… nàng không thể mang thai.”
Thuộc Phong nhướn mày.
“Nhưng, cũng không hẳn là như vậy. Dựa vào hôm qua tiểu nhân xem mạch chẩn bệnh cho nương nương, thể trạng nương nương đã không còn yếu ớt khó mang thai, có lẽ thể chất cũng dễ mang thai hơn rồi, tỷ lệ so với trước đây lớn hơn nhiều.”
Phương Trung Nhân bình ổn nói, vừa rồi bắt mạch cho Hữu Nhàn, phát hiện mạch của nàng so với trước ổn định hơn nhiều, đây là tiến triển đáng mừng.
“Có thật vậy không?”
Thuộc Phong hơi nheo mắt, trong đầu thoáng hiện ra khuôn mặt tươi cười của nàng khi nghe xong tin vui này.
“Tiểu nhân không dám nói dối.”
Phương Trung Nhân dùng lực gật đầu.
“Vậy cho nàng thuốc bổ thụ thai, càng nhiều càng tốt.”
Tâm tình Thuộc Phong sảng khoái vô cùng, người thâm tàng bất lộ như vậy mà trước mặt Phương Trung Nhân không hề e dè biểu hiện thần tình mừng rỡ.
“Vâng, tiểu nhân tuân mệnh.”
Phương Trung Nhân cười nhận ý.
“Nhưng mà, thuốc bổ chỉ có tác dụng hỗ trợ một chút, quan trọng nhất vẫn là vương gia và nương nương phải nỗ lực nhiều hơn nữa.”
Chuyện nam nữ xuân khuê (*), lại có thể dùng ngữ điệu bình thường mà nói, Phương Trung Nhân cũng chỉ có thể chỉ điểm một chút, Thuộc Phong cũng tự nhiên ra hiểu ý tứ bên trong.
(*) Chẳng phải là chuyện 18+ sao :v
Con ngươi tà khí ánh lên mang theo tiếu ý biến hóa kì lạ.
Nhiệm vụ này…
Không phải rất hợp ý hắn sao?
“Quận chúa! Quận chúa! Cô gia có thể không cần chiến với Hồi Hạc nữa, người biết chuyện này không?”
Tử Ngọc được “mật báo” xong liền nhanh chân chạy tới Tĩnh Di viện, người còn chưa tới cửa, giọng đã xuyên qua không khí truyền thẳng vào tai Hữu Nhàn.
“Cái gì? Cái gì?”
Hữu Nhàn đang vì chuyện mấy ngày nữa Thuộc Phong phải xuất chinh mà ủ rũ, nghe được tiếng của Tử Ngọc liền nhảy dựng lên từ trên ghế, vội vàng chạy râ ngoài, chủ tớ vừa lúc đụng đầu vào nhau.
“A —”
“Ai ui! Quận chúa, người chậm một chút!”
Tử Ngọc kêu đau không ngừng.
“Em vừa nói cái gì? Ngày mai Thuộc Phong không phải đi Hồi Hạc sao?”
Hữu Nhàn vuốt vuốt cái trán bị thương, một khắc cũng không muốn chờ vội vàng hỏi.
Tử Ngọc cười lắc đầu, quận chúa thích vương gia như thế, xác định là bị ăn rồi.
“Vô. Cùng. Chính. Xác! Là hoàng thượng vừa mới hạ chỉ, nói Hồi Hạc phái sứ thần tới, nói chuyện trước, hơn nữa còn nói không dùng vũ lực.”
“Thật sao?” Hữu Nhàn hưng phấn, vùng lông mày cũng giãn ra. “Em chắc là chàng sẽ không phải đi ngay chứ?”
“Là Tần Tương nói với em, tin tức của hắn chắc chắn không sai.”
Tử Ngọc vỗ vỗ ngực.
“Thật tốt quá! Tử Ngọc, thật là tốt quá! Nếu như chàng phải đi đánh giặc, nhất định sẽ rất, rất nhung nhớ! Giờ chàng không cần đi nữa rồi, thật là cảm ơn trời!”
Hữu Nhàn kéo tay Tử Ngọc, nhảy vòng tròn giống như một đứa trẻ.
Tử Ngọc bị Hữu Nhàn nhìn chằm chằm, trong lòng đột nhiên hoảng hốt,
“Sao gần đây tin tức của em lúc nào cũng nhanh hơn ta vậy, Thuộc Phong còn chưa kịp nói cho ta biết…”
Đột nhiên nhớ tới Thuộc Phong từng nói qua với nàng, Tần Tương đang theo đuổi Tử Ngọc, nàng thoáng chốc đã hiểu ra, dùng một loại ánh mắt kỳ quái quan sát Tử Ngọc.
“Em, với Tần Tương… có vẻ rất thân thiết?”
Hữu Nhàn cười ẩn ý với Tử Ngọc.
Lần này trở về, phát hiện ra bọn họ thân thiết, hai người bọn họ còn có thể lén lút sau lưng nàng với Thuộc Phong liếc mắt đưa tình!
“Cái này, nào có? Quận chúa, người đừng có nói bậy!”
Tử Ngọc đỏ mặt, vô thức lui về phía sau mấy bước, rõ ràng là có tật giật mình.
“Phải không? Là ta nói bậy à? Vậy em đỏ mặt cái gì?”
Hữu Nhàn học theo ngữ điệu đùa cợt của Thuộc Phong, xấu xa trêu chọc Tử Ngọc.
Quả nhiên gần son thì đỏ, gần mực thì đen, nàng bị Thuộc Phong dạy cho “xấu xa” cung không ít!
“Quận chúa, người nói bậy cái gì vậy! Nếu người ngại Tử Ngọc nhiều chuyện, vậy sau này Tử Ngọc sẽ không nói với người nữa!”
Ai mà ngờ được… Tử Ngọc so với nàng da mặt còn mỏng hơn, không chống được trêu chộc của nàng, mắc cỡ giậm chân liên tục.
“Chủ tớ hai người đang nói cái gì mà kích động như vậy?”
Thuộc Phong phẩy quạt hương bồ (*) chậm rãi đi tới, ra điều rất là thâm tình.