“Còn nói? Chàng cho là ai cũng lạnh lùng vô tình như chàng chắc!”
Hữu Nhàn cười nhìn hắn, sẵng giọng.
Thuộc Phong giật giật cơ miệng, vẻ mặt không nghiêm túc, cũng chẳng trả lời, đi thẳng vào bên trong.
“Vậy, rốt cuộc có phải không? Ngày mai chàng sẽ không phải xuất chinh đúng không?”
Hữu Nhàn tiếp tục chạy theo hỏi.
Quấn chết cũng nhất định phải hoàn thành mục đích
“Phải, bảo bối của ta!”
Hắn đột nhiên xoay người, cười rộ lên.
“Quả nhiên là thật!” Hữu Nhàn cao hứng toét miệng cười, nhảy cẫng lên “Phong, vậy chàng phải cố gắng thể hiện, chàng cũng không phải là lần đầu đàm phán mà, có kinh nghiệm trước đây rồi, lần này nhất định cũng có thể thành công!”
Nếu không cần động quân mà vẫn có thể lập công, nàng cũng chẳng cần lo lắng phải chịu tương tư đau khổ nữa.
Thuộc Phong nhíu mày chế giễu nàng.
“Đừng trở lại với Hạ Kiếm Bội là được rồi.”
“Chàng nói cái gì vậy! Đến bây giờ mà vẫn còn ghen, chàng thật đúng là nhỏ nhen.”
Hữu Nhàn nhào vào trong lòng Thuộc Phong, vô cùng thân thiết ghé vào bờ vai hắn.
“Nàng nghĩ ta nhường chắc?”
Hắn tà tà cười.
Hữu Nhàn ngước mắt, đôi mắt tròn đảo một vòng.
“Đương nhiên là không rồi!”
Hữu Nhàn còn nịnh nọt thơm nhẹ lên môi hắn.
Thuộc Phong nóng lòng, bất giác bị hành động đáng yêu nhỏ này của nàng làm cho bật cười.
“Vừa rồi ta hỏi Phương Trung Nhân, ông ta nói có phương pháp tốt trị đau bụng kinh của nàng.”
“Chàng… sao chàng có thể hỏi ông ấy loại vấn đề này…”
Nàng e lệ, xấu hổ giấu khuôn mặt nhỏ vào trong ngực hắn, nhỏ giọng oán giận.
“Có gì mà không thể?” Hắn nhướn mày xùy một tiếng “Sao nàng không hỏi là cách gì?”
Hữu Nhàn ngửa mặt lên.
“Cách… gì?”
Hữu Nhàn ngoan ngoãn phối hợp với hắn hỏi.
Hắn qủy mị cười với nàng, sau khi xác nhận Hữu Nhàn rất “chăm chú” chờ nghe, khóe miệng mới nhếch thành một vòng cung xấu xa “Nàng sinh cho ta một bảo bối là được.”
“Ách…” Hữu Nhàn thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên so với cây anh đào thì chẳng khác là bao “Chàng đáng ghét, toàn bắt nạt ta!”
“Ta sao lại bắt nàng được?”
Hắn cười coi như chẳng có chuyện gì.
Hữu Nhàn hai má đỏ hồng cúi đầu không nhìn hắn.
“Sao đau bụng kinh lại chỉ cần sinh, sinh một em bé là tốt?”
Nói đến ba chữ “sinh em bé”, Hữu Nhàn lại càng cúi đầu thấp hơn, má lúm cũng bị nhuộm hồng.
Thật là mất mặt, ngàn vạn lần không được để hắn thấy bản thân chờ mong cỡ nào.
“Ta không lừa nàng, không tin, nàng tìm Phương Trung Nhân đi.”
Thuộc Phong đặt nhẹ môi lên trán nàng.
“Ta…”
Hữu Nhàn khẩn trương chớp hàng mi dài.
“Ta đã hai lắm rồi, mẫu phi cũng giúp chúng ta cau có bảo bối một chút.”
Bởi vì Hữu Nhàn cố gắng khiến quan hệ mẫu tử bọn họ tốt lên, nên hắn đã đổi gọi Thích Nhược Lan là mẫu phi.
“Nhưng… bảo bối cũng không phải muốn có là có thể có.”
Hữu Nhàn do dự.
Có vẻ Thuộc Phong rất mong muốn có bảo bối, chính nàng cũng rất muốn có thai, chi là nàng vẫn còn lo lắng, sợ bản thân không thể suôn sẻ vì hắn sinh con nối dõi.
Dường như nhìn ra bất an trong nàng, Thuộc Phong cổ vũ.
“Nhưng Phong…”
Hữu Nhàn nhu mì dựa vào lồng ngực khỏe mạnh của hắn.
“Nhưng nhưng nhị gì hết, ta chỉ hỏi nàng có nguyện ý phối hợp không?”
Hắn yên lặng nhìn khuôn mặt nàng, hỏi ngắn gọn một câu, nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ.
“Ta đương nhiên là nguyện ý, chỉ cần là chàng nói ra, ta đều cam tâm tình nguyện vì chàng mà làm!”
Hữu Nhàn trở lại với biểu tình nhìn chăm chú, gật đầu như băm tỏi
“Vậy thì…” Con ngươi hắn trở nên đục ngầu (?) :Ta bây giờ muốn nàng.”
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ngữ khí khẳng định chắc chắn.”Bây giờ là ban ngày…”
Hữu Nhàn liếc mắt nhìn quanh như kẻ trộm.
“Thích hợp không?”
“Cái gì mà thích hợp với không thích hợp? Đây là địa bàn của ta, không cần phải lén lút.”
Thuộc Phong tà mị nhếch môi cười, đột nhiên ôm nang đặt lên chiếc bàn nhỏ.
Hữu Nhàn chôn mặt, ngón tay túm lấy góc áo, bối rối vô thức cựa người.
“Rốt cuộc là có được hay không?”
Tay hắn đặt ở bụng dưới của nàng, kiềm chế chính mình, sợ miễn cưỡng sẽ làm nàng bị thương.
Hữu Nhàn hạ mi, chớp mắt, lại chớp mắt.
“Ừm… có thể…”
Cuối cùng cũng không thể làm trái ý hắn, nàng chi có thể ỉu xìu đầu hàng —
Huống hồ, cái “kế hoạch” hắn đề ra kia … nàng thực sự muốn…
Thuộc Phong cười khó hiểu.
“Ưm —”
Còn không đợi Hữu Nhàn phản ứng, hắn đã nâng cằm nàng lên, đôi môi bá đạo mà dịu dàng hôn nàng, tiện đà giữ lại mùi hương thân quen trong miệng nàng, nhanh chóng tiến công, ngay cả một hơi thở gấp cũng không giữ lại cho nàng