Ngón tay hắn đặt trong miệng Hữu Nhàn, nàng chỉ có thể phát ra tiếng kêu mơ hồ.
“Ta ở đây, bảo bối!”
Hắn cố gắng đè nén lửa thiêu điên cuồng của chính mình, dịu dang với nàng.
“Phong… Vĩnh viễn đừng rời xa ta…”
Hắn trắng đêm không ngừng muốn nàng, thẳng tới lúc nàng bắt đầu có dấu hiệu bất tỉnh, mới bằng lòng buông tha, ôm cơ thể mềm mại của nàng, hai người cùng nhau rơi vào giác ngủ.
Một tháng sau đó, hầu như đêm nào họ cũng điên cuồng đạt được khoái cảm chí ái, cùng nhau lấp đầy, cùng nhau hưởng thụ dục vọng khoái lạc.
_______________
“Phương đại phu, ta có thai sao?”
Hữu Nhàn che ngực, ánh mắt cực kỳ chờ mong nhìn Phương Trung Nhân
Kinh nguyệt của nàng vài tháng rồi không thấy tới, Hữu Nhàn đoán rằng mình đã có thai, kiêu Tử Ngọc mau mau đi tìm Phương Trung Nhân.
Nàng quay đầu lại e lệ như tiểu nữ tử, thầm mong chờ lúc PHương Trung Nhân chẩn đoán xong thì lập tức báo cho Thuộc Phong biết tin tốt lành này.
“Ách…. cái này…” Phương Trung Nhân hơi nhìn qua Hữu Nhàn, không đành lòng phá tan hi vọng của nàng, nhưng rồi cũng chỉ có thể nói thật cho nàng biết.
“Phương đại phu, ngài sao vậy, sau nói đi, sao phải ấp úng như vậy?”
Hữu Nhàn chờ không nổi, thúc giục.
Phương Trung Nhân thở ra một hơi.
“Nương nương, người tạm thời chưa có thai.”
“Cái gì? Không có thai… sao có thể? Ta rõ ràng là không có kinh nguyệt.
Hữu Nhàn thất sắc, đầu giống như bị người ta dùng gậy đập mạnh, trong khoảnh khắc đã hoàn toàn trống rỗng, toàn độ cử động cũng ngừng lại.
“Phương đại phu, ngài chẩn đoán có thật chính xác không? Có cần bắt mạch thêm lần nữa không, ta không thể không có thai được! Không phải ngài nói rồi sao, ta đã tốt hơn nhiều so với trước đây, hơn nữa ta cùng chàng….”
Gần như là mỗi ngày đều “chinh.chiến” tới khuya.
“Nương nương, tiểu nhân hành nghề y cũng đã mấy chục năm rồi, sẽ không chẩn sai. Người quả thực là không có thai.”
Phương Trung Nhân tiếc nuối lắc đầu.
Tâm người thầy thuốc nhìn thấy Hữu Nhàn khao khát có con như thế, Phương Trung Nhân lại lại nói ra lời tổn thương nàng như vậy, trong lòng cũng chịu không nổi
Nhưng mà theo mạch của nàng thì cơ thể nàng còn rất yếu, khí huyết lưu thông khó khăn, không chỉ gặp bất lợi trong việc mang thai mà chu kỳ hành kinh cũng gặp rối loạn.
Hữu Nhàn cúi đầu, nửa ngày cũng không nói một tiếng.
“Nương nương… có chuyện tiểu nhân không biết có nên hỏi hay không, nó có liên quan tới việc mang thai của người.”
Phương Trung Nhân do dự nói một câu, nhưng bởi vì liên quan tới việc tư mật khuê phòng, ông luôn lo lắng có nên hỏi thẳng hay không.
Mắt thấy thần tình cô đơn không còn chỗ dựa của nàng, ông quyết định hỏi tới cùng, nhưng vậy mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Hữu Nhàn nghe vậy hơi ngẩng đầu lên
“Chuyện gì? Phương đại phu cứ nói đi, đừng ngại!”
“Từ ngày gần có kinh nguyệt tới nay, số lần của vương gia và nương nương có phải là nhiều bất thường không?”
Phương Trung Nhân biểu tình có chút xấu hổ, nhưng phải hỏi cho rõ ràng mới có thể tìm ra điểm mấu chốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn đột ngột đỏ lên, kêu một nữ nhi mở miệng nói về chuyện này thật là khó.
“Chúng ta…”
Nàng cúi gầm mặt xuống, lúng túng một hồi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng chỉ có thể khẽ gật đầu.
“Nương nương, không thể quá sức, phải có chừng mực, bằng không cơ thể sẽ mệt mỏi, càng khó thụ thai.”
Phương Trung Nhân dặn dò.
“Nhưng mà như thế này không phải tỷ lệ thụ thai của ta sẽ lớn hơn sao?”
Phương Trung Nhân phẩy phẩy tay
“Không hẳn là như vậy. Thân thể nương nương suy nhược, ngàn vạn lần không thể quá nhiều như thế. Lần này kinh nguyệt không tới, khí huyết trong tử cung không thể thoát ra. Ngoài ra, hôm nay tiểu nhân nói với người, xin người chuyển lại với vương gia, tiểu nhân sợ rằng vương gia có chút hiểu nhầm về việc mang thai của người, cứ buông thả mà không biết tiết chế, thì nam nhân cho dù có khí lực khỏe mạnh cũng sẽ giảm xuống, cũng không có lợi cho việc thụ thai.”
“Rốt cuộc là tới lúc nào ta mới có thể có con?”
Vẻ mặt Hữu Nhàn cực kỳ khẩn thiết, kiên trì lâu như vậy cũng không có kết quả, khiến lòng tin của nàng chịu đả kích.
“Về phần hài tử xin hãy chờ thêm một chút, người hãy để thân thể tĩnh dưỡng tốt mới có đủ khí lực dưỡng thai.
Phương Trung Nhân nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra lời khuyên.
Hữu Nhàn vô thức lắc đầu.
“Phương đại phu, ngài nói nhiều như vậy có phải là chỉ muốn làm ta thoải mái không? Kỳ thực ta vốn không sinh được hài tử.”
Tâm, giống như rơi thẳng từ trên cao xuống, hắn hằng đêm sủng hạnh nàng như vậy, thế mà bụng nàng vẫn chẳng có chút tin tức gì.
Nàng không nhìn lời “nhiều lần khó thụ thai” của Phương Trung Nhân, ca ca và tẩu tẩu không phải bình thường chung phòng cũng không ngừng hành sự sao?