Một câu này của ta liền khiến cho những người xung quanh nổi lên ồn ào.
Một lát sau, những ngươi xung quanh lại bắt đầu ghé tai nhau bàn luận. Ta cũng vểnh tai lên nghe thử. Có người nói ta không biết thức thời, cũng có người nói La lão gia tính tình rất cố chấp, tất nhiên vấn đề được bàn tán nhiều nhất chính là về thể diện của La lão gia.
Trong đám người này, hơn phân nửa là cười chế nhạo.
Địa vị của La lão gia hắn cũng là nhất nhì ở Thiệu thành, trong nhà lại có nữ nhi lớn lên xinh đẹp như hoa. Bình thường người đến tới cửa để cầu thân nhiều vô số kể, nhưng La tiểu thư ánh mắt cao, những kẻ đến cầu thân nàng đều không vừa mắt. La lão gia sủng nữ nhi, hắn tất nhiên cũng không muốn để ái nữ gả cho những tiểu gia tiểu hộ này, vì thế thời gian trôi đi, tuổi của La tiểu thư cũng lớn dần, người đến cầu thân cũng càng ít. Lần này đến phiên La lão gia nóng ruột, nhưng dù sao cũng là thân sinh nữ nhi, cũng không thể tùy tiện tìm một người để gả đi được.
La lão gia hoàn toàn không còn cách nào khác, một khi đã như thế, vậy liền xem ý trời như thế nào. Vì thế, La lão gia liền chọn luôn ngày hôm nay.
Những gì đám người xung quanh nói nãy giờ ta cũng nghe được đại khái, có điều những lời bàn tán này ngược lại càng ngày càng theo xu hướng tiêu cực. Thậm chí, có người còn nói La lão gia thấy ta một thân cẩm y, khí vũ bất phàm, nghe giọng nói cũng không phải là người Thiệu thành, vậy hơn phân nữa chính là quan to quý nhân đến từ Hoàng thành. Vốn La lão gia đã muốn buông tay đập đồ*, nhưng không ngờ lại câu dính một kim quy tế** như ta đây, tất nhiên là không thể để cho ta chạy thoát được, cho dù là làm tiểu thiếp nhưng cũng vẫn còn có lời.
(*Buông tay đập đồ: Liều mạng chơi ván cuối, không còn gì để mất.)
(**Kim quy tế: Ý nói con rể có chức quyền hoặc giàu có.)
Thanh âm bàn tán của những người này khá lớn, rõ ràng là cố ý để ta cùng La lão gia nghe thấy. Ta không biết bọn họ làm vậy là có ý gì nhưng cũng không thèm quan tâm nữa. Dù sao mặc kệ bọn họ có nói hay không nói, nữ nhi La gia ta tuyệt đối sẽ không cưới. Nhưng La lão gia thì lại không như vậy, hắn nghe thấy đám người xung quanh nói vậy, lúc này sắc mặt xanh mét, nhưng hắn chỉ có một cái miệng, làm sao có thể chống lại cả một rừng miệng người như thế này? Mặc dù đám gia đinh phía sau đã lên tiếng đe dọa, nhưng bất quả chỉ làm cho thanh âm nhỏ đi thôi, chứ hoàn toàn không thể khiến cho bọn họ im lặng.
Lão Cửu tất nhiên cũng nghe thấy được, vẻ mặt lạnh lùng kia rốt cuộc cũng lộ ra một cỗ ý tứ khinh thường.
Ta nhìn thấy, không khỏi âm thầm thở dài, nghĩ thầm ‘Xem ra hôm nay nhất định lại là một trận phiền toái đây. La lão gia tám phần chắc chắn đã ghi hận với ta, Lão Cửu tất nhiên sẽ không ngại cùng hắn nổi lên tranh chấp. Nếu hai người bọn họ đánh nhau, bất luận là thắng hay thua thì người chịu khổ cuối cùng vẫn là ta a.’
Nghĩ vậy, ta cũng cảm thấy phiền não muốn chết.
Thanh âm của đám người xung quanh dần dần nhỏ hơn một chút. Lúc này La lão gia mới lại chuyển mắt về phía ta, ánh mắt không còn vẻ vui mừng như vừa rồi nữa.
“Vị công tử này thật sự là không muốn cưới tiểu nữ vào cửa sao?!” Trong lời nói còn lộ ra nhè nhẹ ý tứ uy hiếp.
Ta đang muốn lên tiếng trả lời, không ngờ lại bị Lão Cửu giành trước. Chỉ thấy nàng cực kỳ khinh thường cười nhạo một tiếng, sau đó nói với La lão đầu: “Thật sự là gặp qua cường đoạt dân nữ, nhưng chưa bao giờ thấy qua cường đoạt phu quân người khác. Sao hả? Hôm nay Thiệu thành La gia muốn lên diễn một tuồng giữa ban ngày ban mặt lại đi cưỡng đoạt phu quân của người khác sao.”
Ây ây, Lão Cửu này miệng cũng thực ác nha.
Ta cố gắng kìm nén để không cười nhìn về phía La lão gia, chỉ thấy vẻ mặt của hắn đã muốn tức giận đến đen mặt. Hắn trừng trừng mắt nhìn Lão Cửu, cao thấp đánh giá một phen, lúc này mới nổi giận nói: “Nam nhân nói chuyện, há lại có chỗ cho đám phụ nhân* dốt nát các ngươi xen vào!”
(*Phụ nhân: Đàn bà, những người phụ nữ lớn tuổi đã có chồng.)
Dốt nát? Phụ nhân?
Lúc này, ta bị La lão gia dọa không nhẹ. Này này này, Cửu công chúa đến ngay cả Hoàng Thượng cũng đều sủng nàng mọi chuyện, hôm nay lại bị người mắng là ‘phụ nhân dốt nát’, không biết sức ảnh hưởng của cơn bão này sẽ như thế nào đây?
Trong lòng ta có chút không yên nhìn về phía Lão Cửu, xem nàng làm ra phản ứng gì. Lão Cửu nghe La lão gia nói nàng như vậy, nhưng trên mặt lại không một chút tức giận, vẫn là dáng vẻ khinh thường như vừa rồi. Lúc sau, liền nghe nàng chậm rãi lên tiếng: “Thật sự là láo xược, hôm nào đó nếu ngươi biết người ngươi vừa mắng chính là ai, không biết có thể dọa ngươi tiểu ra quần hay không đây.”
Trong lòng ta cả kinh, tất nhiên ta biết đã xảy ra chuyện. La lão đầu này e là đã bị Lão Cửu liệt vào danh sách đen rồi. Nhìn đi, vốn tính tình Lão Cửu cũng không phải ngang ngược, hầu hết mọi chuyện nàng đều sẽ không chấp nhất. Nhưng lão nhân này ngày thường tính tình ngang bướng, bây giờ còn dám mắng công chúa. Đây không phải là tự đi tìm chết sao!
Ta trừng mắt nhìn La lão đầu một cái, hy vọng hắn có thể ngừng lại. Vốn nghĩ hắn ở thương trường lăn lộn hơn nửa đời người, một vài sự việc cũng nên hiểu được một chút, dù sao ở triều đại này cũng không có đạo lý trưởng bối là trời. Nhưng ai ngờ, lão nhân này cũng không thèm nhìn đến ta một cái, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Lão Cửu. Hắn thấy Lão Cửu tuổi còn nhỏ nhưng lại dám chống đối hắn, lúc này liền phẫn nộ quát lớn một tiếng: “Làm càn!” Sau đó thở hổn hển hai cái, lại nói tiếp.
“Ta cùng với phu quân ngươi nói chuyện, ngươi chỉ là hạng nữ lưu* lại nhiều lần xen mồm vào, đây là đạo lý gì?”
(*Nữ lưu: Đàn bà con gái.)
Lão Cửu giảo hoạt cười, nói: “Ngươi hỏi phu quân nhà ta xem. Xem thử lời hắn nói có từng dùng được?”
Giờ thì hay rồi. Xem ra Lão Cửu là đang thừa cơ hội này chỉnh luôn cả ta đây mà. Ta thở dài một tiếng, tự biết là tránh không khỏi vì thế liền hào phóng cười cười, nói với vị La lão đầu kia: “Tất cả mọi chuyện trong nhà quả thật là do phu nhân của ta làm chủ.”
Lão nhân há miệng thở dốc, hoàn toàn á khẩu không nói được lời nào.
Những người đang đứng bên ngoài góp vui nãy giờ, lúc này cũng bỗng dưng im bật không một thanh âm. Nhưng qua một khắc sau, mọi người liền ồ lên...
“Ai, không ngờ a, nam tử này vậy mà lại là một tên sợ vợ a!”
“Đúng đúng. Thật sự là nhìn không ra! Cái mã bên ngoài tốt thì có ích lợi gì, ngay cả vợ của mình mà cũng không dạy được.”
“Các ngươi thì biết cái gì, người ta như vậy mới gọi là thương yêu vợ, chẳng lẽ phải ba vợ bốn nàng hầu như nam nhân các ngươi mới là vẻ vang sao?”
“Khụ! Ngươi cái nữ nhân này, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu mới là thiên kinh địa nghĩa*.”
(*Thiên kinh địa nghĩa: Đạo lý hiển nhiên.)
Những lời này lập tức bây tới bây lui không dứt bên tai của ta, ta đều nghe thấy rõ ràng nhưng cũng không quá để ý. Vốn dĩ, miệng là của người ta, chín người mười ý nên luôn có vài thứ không vừa ý mình. Nếu ta cứ so đo vậy thì mới thật là mệt chết.
Vẻ mặt của ta vẫn bình thản, nhưng ai ngờ sắc mặt của Lão Cửu lại nổi lên biến hóa. Nàng nhìn nhìn mọi người rồi lại quay sang nhìn nhìn ta, có chút luống cuống.
Ta nhìn nàng cười cười, trong lòng tất nhiên biết những lời nàng nói lúc nãy cũng chỉ là vô tâm nói ra thôi, e rằng nàng cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Cái gì sợ vợ hay không sợ vợ, trong hoàng thất những lời này chính là vô nghĩa, không phải sao? Phò mã vốn là không lớn bằng công chúa, phò mã vốn dĩ là nên nghe theo công chúa, ta đây cây ngay không sợ chết đứng quả thật là sợ gia đình vợ mà.
“Không cần nghe bọn họ nói.” Ta hướng tới Lão Cửu cợt nhã nói: “Ta đây cả đời cũng chỉ sợ có mỗi mình nàng thôi. Ta sẽ bám theo nàng. Cắn chặt nàng.”
Lão Cửu thấy ta không đem lời nói của đám người đó để trong lòng, lúc này mới gật gật đầu, hướng ta cười một cái.
Thấy nàng như thế ta mới yên tâm, sau đó lập tức xoay người ôm quyền nói với La lão đầu: “La lão gia, chắc hẳn ngài cũng đã nghe rõ, nhà của ta quả thật là do phu nhân ta làm chủ, phu nhân ta nói không cưới, vậy thì cho dù có đánh chết ta cũng không cưới. Cho nên... Ngài xem, chuyện tú cầu này vẫn là nên từ bỏ thôi.”
Ta đã nói đến mức này rồi, nếu La lão đầu kia vẫn còn ngoan cố không thay đổi, ta sẽ đâm đầu tự vẫn tại đây a.
Ta nói xong một lúc lâu, La lão gia kia nửa ngày cũng không thấy hé răng, ước chừng sau khi đã định thần lại, hắn mới quăng mạnh tay áo, thấp giọng nói: “Xúi quẩy!”
Tuy rằng lão đầu đó nói vậy nhưng kẻ ngốc cũng có thể nghe ra là hắn từ bỏ.
Như thế, lòng ta mới xem như nhẹ nhõm, lúc này ta cũng không quản lời của hắn có vô lễ hay không, liền vội vàng nói với hắn: “Một khi đã như vậy, ta liền cùng phu nhân đi trước.”
Dứt lời, ta cũng không quản lão nhân kia có đồng ý hay không liền nắm lấy tay Lão Cửu xoay người bước đi. Lão Cửu cũng rất phối hợp, ta nắm tay nàng cũng không gặp sự cản trở nào.
Những người xung quanh nhìn thấy nhân vật chính đều đi cả rồi trò hay tất nhiên là kết thúc, vì thế trong nháy mắt đoàn người cũng bắt đầu tản đi.
Ta cùng Lão Cửu đi trong đám người, không nói lời nào. Ta sợ Lão Cửu ăn giấm chua rồi lại tức giận, cho nên suốt cả một đương đều liên tục nhìn sắc mặt của nàng, nhưng sắc mặt Lão Cửu lại không có gì khác lạ, ta nhìn nửa ngay cũng không nhìn ra cái gì.
Chẳng qua là không ngờ đến, hai ta vừa bước vào khách điếm, Lão Cửu hơi có thâm ý liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó chậm rãi nói: “Ngày mai bồi bổn cung đi nha môn một chuyến.”