Ta cả kinh, lúc này mới nhớ tới bên cạnh vẫn còn một người đang muốn đẩy ta vào chỗ chết!
Thế nhưng, bây giờ nếu xoay người để chặn lại thì cũng không còn kịp nữa, cho dù hành động của ta có nhanh hơn nữa e rằng cũng đã muộn, ta làm sao có thể bảo trợ mình chu toàn?
Nếu đã vậy, thì ta sẽ dùng thời khắc cuối cùng ấy hảo hảo nhìn tiểu Cửu đi.
Đời này, ta chưa từng nghĩ đến vào khoảng khắc nằm dưới lưỡi kiếm của người khác mà bản thân vẫn có thể cười được. Cũng không vì cái gì, đơn giản là ta đang rất vui, cảm thấy ông trời cũng coi như có mắt. Hôm nay dẫn bọn họ chạy đến đây, ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý mình sẽ chết, bảo vệ tiểu Cửu là sợ nàng sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm, chỉ là trong lòng ta không biết tại sao vẫn muốn được gặp lại nàng một lần nữa.
Có thể để ta trước khi chết lại được nhìn thấy tiểu Cửu thật là tốt.
Nhưng mà.
Nhát kiếm trong dự định lại vẫn chưa chém xuống, ta chỉ nghe ‘đinh’ một tiếng. Sau đó Lữ Bách đương đứng trước mặt lại nhảy sang chỗ khác!
Sự xoay chuyển đột ngột này thật sự làm ta kinh ngạc, ngay sau đó, tiểu Cửu liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh ta, nàng kích động nắm lấy y phục của ta, thanh âm run rẩy nói:
“Ngươi... Ngươi sao lại bị thương?”
Đè lại bàn tay của nàng, lúc này ta chỉ cảm thấy yêu thương tràn đầy.
“Ta không bị thương.”
Thời điểm ta nói ra câu này, tiểu Cửu vẫn cúi đầu, nhưng đến khi nàng ngẩng đầu lần nữa, hốc mắt đã đỏ bừng. Trong ấn tượng của ta, số lần tiểu Cửu khóc thật sự không nhiều lắm, ta đã được chứng kiến qua một lần, đó là lúc nàng biết phụ hoàng băng hà.
Không biết tại sao nhìn nàng như vậy, ta cảm thấy mình giống như phạm vào tội chết vậy. Chỉ muốn ôm nàng vào lòng yêu thương dỗ dành một phen. Nhưng giờ lại không phải lúc. Bởi vì lúc này, Lữ Bách đứng ở cách đó không xa đột nhiên mở miệng, nói:
“Ngươi có ý gì?”
Tất nhiên lời này không phải hỏi ta.
Vừa rồi lưỡi kiếm của Lữ Bách hướng đến ta, trong lúc nguy cấp chính là ca ca thay ta đỡ một kiếm này.
Tuy rằng hắn là ca ca ta nhưng ta cũng rất ngạc nhiên rằng hắn sẽ cứu ta. Dù sao giờ phút này hắn là vì Tam hoàng tử bán mạng, cho nên ta cũng nghi hoặc giống Lữ Bách, đem ánh mắt hướng về hắn.
Sắc mặt ca ca ta lại vô cùng thoải mái, cũng không vì chuyện mới vừa rồi mà để trong lòng. Hắn khinh thường nhìn Lữ Bách, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Ngươi nói là ý gì?”
“Tại sao lại chắn kiếm của ta, chẳng lẽ ngươi muốn phản bội Tam hoàng tử?”
Ca ca ta cười cười, nói: “Ta tất nhiên sẽ không phản bội Tam hoàng tử, có điều giết Hiếu Ân, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
“Nga?” Lữ Bách bắt đầu ha ha cười.
“Nếu vậy, xin hỏi Doãn tướng quân, ở đây ai có tư cách giết hắn?”
“Tất nhiên là ta.”
Lữ Bách có chút không tin, hắn chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, biểu tình vô cùng khoa trương.
“Ngươi thật sự có thể hạ thủ? Hắn chính là thân đệ đệ của ngươi a, ngươi có thể một đao giết hắn sao?”
Sắc mặt ta cũng không tốt, từ lúc đầu đã cảm thấy tên Lữ Bách này rất không đơn giản, chỉ là ta rốt cuộc nhìn không ra hắn đang muốn làm chuyện gì. Hiện tại hắn nói như vậy rõ ràng châm ngòi chia rẽ quan hệ ca ca cùng ta, để hai chúng ta giết hại lẫn nhau. Nhưng mà, ta cùng ca ca lúc này cũng không cùng một mục đích, có nói thì cũng vô ích.
Cũng may ta có thể suy nghĩ kỹ càng, nhưng sợ là sợ ca ca ngốc kia của ta không chịu nổi một kích này của hắn.
Thế nhưng, ca ca ta nghe xong tất nhiên liền nổi giận, hắn hừ một tiếng, nói với Lữ Bách.
“Ngươi đừng dùng kế khích tướng với ta, lần này Tam hoàng tử có lệnh là phải đem hổ phù về, cho nên mặc kệ dùng thủ đoạn gì ta đều sẽ mang về.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, rồi lại nháy mắt hít một ngụm khí.
Bởi vì Lữ Bách kia lại cười hì hì liên tục nói ba tiếng ‘tốt’. Ngay sau đó hướng ánh mắt mê đắm thoáng nhìn tiểu Cửu, nói.
Vậy một lát ta sẽ...
“Ngươi dám!” Ta hung tợn nói.
Mà sắc mặt tiểu Cửu lúc này đã muốn khó coi đến cực điểm, Đúng vậy, nàng nhất định cũng nhìn thấy Lữ Bách, mà hiện giờ Lữ Bách lại đang giúp đỡ Tam hoàng tử, không khó nghĩ ra, những chuyện lúc ta cùng tiểu Cửu đi Nam hạ gặp phải đều là Tam hoàng tử sớm có dự mưu, hắn muốn giết tiểu Cửu, đây không phải chỉ là nói suông.
Ta nắm tay tiểu Cửu, những cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào mới tốt.
Lúc này, ca ca ta thoáng nâng kiếm, chỉ vào Lữ Bách nói.
“Ngươi. Đưa kiếm của ngươi đưa cho Hiếu Ân.”
Cái gì?
Ta hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Hiển nhiên, Lữ Bách so với ta cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn ngơ ngác một lúc mới nói.
“Ngươi điên rồi sao. Ngươi có biết hiện tại ngươi đang làm gì không.”
“Kiếm của ngươi, đưa cho Hiếu Ân, sau đó cứ đứng yên đây, không được động vào Cửu công chúa. Tam hoàng tử đã đặc biệt dặn dò, bây giờ không thể động vào Cửu công chúa, người phải còn sống.” Ca ca ta gằn từng tiếng, lặp lại một lần những lời hắn nói.
Có lẽ là do ngữ khí của ca ca ta quá mức cường ngạnh cho nên Lữ Bách chỉ nhíu mày một cái, sau đó vô cùng không tình nguyện tiêu sái đi đến trước mặt, đưa kiếm cho ta.
Lúc hắn đi đến trước mặt ta, liền nở nụ cười vô cùng âm hiểm.
Cầm kiếm của Lữ Bách trong tay, cảm giác có chút không được tự nhiên. Ta chưa bao giờ sử dụng vũ khí gì, bởi vì vũ khí của ta chính là độc cùng hai tay. Có điều hiện nay, không muốn cũng phải dùng, ca ca ta cũng không phải người thường, hắn có thể lên làm tướng quân tất nhiên phải có năng lực của tướng quân, lãnh binh đánh giặc, cùng người cận chiến.
Bất luận điều gì tất nhiên so với ta đều phải hơn trăm ngàn lần.
Phần thắng của ta đương nhiên cũng ít hơn.
Ca ca ta nói: “Hiếu Ân, chiến trường vô phụ tử, hiện giờ chúng ta không còn là huynh đệ. Hai chúng ta quang minh chính đại so tài một lần, nếu ta thắng, ngươi giao hổ phù cho ta, ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng.”
Ta đang chờ hắn nói nếu ta thắng thì như thế nào, nhưng mà chờ mãi cũng không thấy hắn mở miệng. Hắn đây là có ý gì? Xem thường ta quá rồi, ta vô cùng không phục, vì thế liền hỏi.
“Nếu ta thắng thì sao?”
“Ta chết, ngươi sẽ thắng.”
Ta không còn lời nào để trả lời.
Những gì cần nói đều đã nói cả rồi, trận này sớm muộn gì cũng không thể tránh. Thở dài, cuối cùng liếc mắt nhìn tiểu Cửu một cái, sau đó liền cầm kiếm, từng bước từng bước đi đến trước mặt ca ca ta. Lần đầu tiên ta nghiêm túc đánh giá một người nam nhân như vậy, người nam nhân cùng ta tương tự tám phần.
Chung quy vẫn cảm giác cứ như ta đang cùng chính mình tự giết lẫn nhau.
Ngay sau đó, hai chúng ta đồng thời nâng kiếm, mặt đối mặt, kiếm đối kiếm, tất cả đều dồn hết khí lực. Một chiêu này không phải so kiếm chiêu mà là so nội lực. Ta cắn răng, cố gắng chống đỡ, có điều chỉ một lát sau đã cảm thấy khó khăn, nhìn sang ca ca liền thấy hắn mặt không đỏ khí không suyễn.
Nhíu mày, trong lòng thầm mắng bản thân đang nổi điên gì vậy? Cùng hắn so nội lực không phải là muốn tự tìm chết sao? Không được, phải nhanh chóng rút về mới được.
Nghĩ vậy, ta không hề do dự, lập tức dồn lực vào hai tay, lợi dụng lực tay đẩy thân về phía sau ba bốn thước!
Lần đọ sức này tốn không ít khí lực của ta, kéo theo hơi thở cũng có chút rối loạn, môi cũng có chút run rẩy.
Ca ca hắn thật lợi hại, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ sợ thêm mấy chiêu nữa, ta nhất định sẽ bị đánh bại. Nên làm gì đây? Cái tay chết tiệt của ta cũng không biết làm sao nữa, chỉ là không thể hạ độc thủ với hắn được. Gấp chết người a!
Mà ta ở một bên lo lắng một hồi nhưng ca ca hắn làm sao có thể cho ta thời gian tìm đối sách chứ?
Còn chưa chờ ta kịp nghỉ ngơi, hắn đã ngay lập tức rút kiếm chạy đến chỗ ta. Không còn cách nào khác, ta cũng chỉ phải nâng kiếm vừa phòng vừa trốn, vô cùng chật vật.
Hắn hăng say vung kiếm, lại còn cười ha ha nói với ta.
“Ma ốm? Ta sớm biết ngươi chỉ là giả bộ! Nhưng ngươi cũng quá yếu rồi, bản lĩnh thật sự của ngươi không phải ít như vậy chứ? Đem ra hết đi!”
Ta nghiến răng nghiến lợi. “Ta không phải ma ốm!”
Hắn hừ lạnh.
“Ma ốm, Doãn gia sao có thể sinh ra một con ma bệnh như ngươi chứ!”