Cái áo ngực rốt cuộc cũng bị phò mã mạnh mẽ cởi ra, trên hai bầu ngực ngạo nghễ, là hai nụ đào mượt mà đáng yêu, Chu Phú nuốt nước miếng, cố nén kích động muốn cắn vào, dùng ngón tay nhẹ nhàng kìm trên hai nụ đào.
Bàn tay Chu Phú không thô ráp, nhưng cũng không trơn láng, đầu ngón tay có nốt phồng dày, chạm vào trên người Trì Nam liền có thể kích thích nàng nhẹ nhàng run rẩy, Chu Phú đứng giữa hai chân Trì Nam, cởi ra từng phần quần áo trên người Trì Nam như muốn xơi tái nàng.
Đôi tay bị Chu Phú kéo ra hai bên, hai bầu ngực đứng thẳng ở trước mắt Chu Phú, cuối cùng nhịn không được vẻ hấp dẫn gần ngay trước mắt, môi lưỡi cực nóng lập tức bọc lên, gặm cắn qua lại giống như phía trên dính mật đường.
"Đừng cắn, đau!" Da thịt ở ngực là mềm mại nhất mềm mại, sao chịu nổi hành hạ như thế, Trì Nam khẽ nhíu mày oán giận nói.
Chu Phú nhận được chỉ thị của nương tử, không dám cắn nữa, liền đổi thành mút, hắn dùng sức mạnh như đứa trẻ đang thèm sữa nên, chỉ chốc lát sau liền hút hai nụ hoa hồng đến mức bóng nước, Trì Nam không chịu nổi sự kích thích mạnh mẽ, nên thân thể không ngừng giãy dụa, trong miệng cũng phát ra không ít tiếng thở dốc rên rỉ.
Hai bầu ngực bị Chu Phú xoa bóp gặm cắn trở nên cương cứng, lúc này Chu Phú mới chơi đã, nên đưa bàn tay xuống hai chân khép lại của Trì Nam.
Chen vào từ trong khe hở, chạm phải da thịt ở nơi cấm địa ít ai đụng vào, chỗ đó đã sớm tràn lan nước xuân, nhiệt tình như lửa.
Chu Phú đưa ngón tay vào trong đó, Trì Nam kêu lên một tiếng, theo bản năng mở chân ra, ngón tay cũng rút ra, lây dính không ít nước, Trì Nam hơi thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn hắn, ai ngờ Chu Phú lại đưa ngón tay đến trước mặt Trì Nam, thoa phần ước át lên môi Trì Nam, còn mình thì lập tức nghiêng người che kín lên, khiến trong lỗ mũi hai người nhất thời tràn đầy mùi dâm mị diễ↕n☾đ✦àn☾lê☾q✦uý☾đ↕ôn☮
"Nương tử, buông lỏng một chút, ta vào đó."
Da thịt trắng noãn của Trì Nam dần dần biến thành màu hồng, sáng bóng mê người, Chu Phú vén vạt áo đã cởi dây của mình ra, xâm lược thẳng vào thánh địa hằng mơ ước.
Sự khít khao như bị nghẹt thở làm cho đầu óc Chu Phú không đúng mực, nhẫn tâm đâm vào như đóng cọc không biết mệt mỏi, mỗi một cái đều khiến Trì Nam không nhịn được thở gấp ra tiếng.
Lúc này Trì Nam hoàn toàn khác vẻ lạnh lùng thường ngày, Chu Phú cực kỳ yêu bộ dáng này của nàng, vì vậy liền càng thêm ra sức lấy lòng, khiến Trì Nam luôn say mê trong từng đợt cảm giác tuyệt vời.
Nến đỏ tan rã, mây mưa trong màn, thở gấp liên tiếp, đêm. . . . . dài tự say.
——— —————— —————— ———————–
Sáng sớm hôm sau, Chu Phú tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Lúc trước, sáng sớm hắn đều chỉ có một mình, nhưng hôm nay lại khác, thân thể xinh xắn mềm mại của nương tử đang vùi bên cạnh hắn, một đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chằm chằm.
Chu Phú cho là lúc ngủ mình đã chảy nước miếng, mới chọc cho nương tử dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, theo bản năng sờ sờ, nhưng đâu thấy gì.
Trì Nam cười như không cười nhìn vẻ ngốc nghếch của Chu Phú, tâm trạng tốt đẹp vô hạn, bấu một cái vào hông hắn xong, liền lật người rời giường.
Đêm qua hai người mây mưa trong rèm, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, giường đệm tất nhiên bị kéo vô cùng loạn, Chu Phú còn đang lõa lồ, ngốc nghếch nhìn Trì Nam mặc quần áo.
"Nương tử, hôm qua không làm nàng đau chứ." Chu Phú chống đầu, ánh mắt thưởng thức nói.
Trì Nam lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Tạm được."
Đêm qua hai người thân mật như vậy, Trì Nam làm sao lại không biết Chu Phú cố ý thu lại sức lực, không làm liều giống ngày trước.
Chu Phú nhận được ánh mắt tán thưởng của nương tử thân yêu, nhất thời tinh thần tỉnh táo, nhảy cẫng lên từ trên giường, mặt mong đợi nói:
Trì Nam nhìn bộ dáng cầu xin thương xót như con cún con của phò mã, hết sức im lặng.
Dùng xong đồ ăn sáng, Chu Phú thấy kỳ quái vì hôm nay Trì Nam không đi vào triều, Trì Nam lại mỉm cười sâu xa với hắn.
"Công chúa, sáng sớm tam công chúa đã đến, đang chờ ở Trường Thanh quán." Ma ma quản gia phủ đúng lúc báo cho Trì Nam tình huống này.
Trì Nam nhếch khóe miệng cười lạnh, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ chắc chắn: "Biết rồi."
Chu Phú thấy nương tử biểu lộ như vậy, liền hỏi: "Nàng sao thế? Rốt cuộc là vui mừng hay mất hứng?"
Nhưng mặc kệ có vui hay không, Chu Phú biết, mỗi khi nương tử lộ ra loại vẻ mặt này, là có người sẽ gặp xui xẻo.
Trì Nam lại múc thêm nửa chén cháo cho Chu Phú, rồi giương mắt nói:
"Mua bán sắp thành, sao ta lại mất hứng? Chàng mau mau ăn đi, từ tháng sau ta sẽ cho chàng thêm năm lượng tiền tháng."
Chu Phú đang húp cháo thiếu chút nữa phun ra, gào to nói: "Năm lượng? Nương tử, lúc trước nàng cho ta mười lượng rồi, căn bản dùng không hết."
Mỗi ngày hắn đi tuần đường phố, trừ thỉnh thoảng uống trà ra, thật không dùng vào việc gì khác.
Trì Nam lạnh lùng liếc qua hắn: "Hả? Vậy mười lượng bạc đó còn bao nhiêu?"
"Còn. . . . ." Chu Phú chợt im lặng, rũ mắt, mắt xem mũi, mũi nhìn tim, nhét bánh bao vào miệng.
Trì Nam rất hài lòng về thái độ của Chu Phú, lau khóe miệng một cái, rồi đứng lên, vỗ nhẹ một cái vào ót của Chu Phú đang vùi đầu khổ ăn rồi mới đi ra khỏi phòng ăn.
Ăn xong bữa sáng, Chu Phú ngoan ngoãn đến Luật Cần quán, Trì Nam thì ở trong thư phòng một lát, mới đi đến Trường Thanh điện.
——— ——————di»ễn❁đàn♡l«ê♡quý❁đ»ôn———— —————
Chu Phú đi đến Luật Cần quán, trong đầu đang muốn đến chỗ đại nhân giám thị xin tội, do hôm qua vì một vài nguyên nhân mà không có tuần đường phố, nhưng ai biết mới vừa đến gần Luật Cần quán, đã bị thị vệ đầy sân hù sợ.
Những người này hận không thể năm bước có một tốp, ba bước có một nhóm, từ cửa chính Luật Cần quán bắt đầu lan tràn vào bên trong.
"WOW!! Trận thế này chắc là tiểu tổ tông lại tới rồi." A Thu vừa dắt ngựa vừa suy đoán nói.
"Tiểu tổ tông?" Chu Phú không hiểu.
A Thu liếc nhìn Chu Phú, giải thích: "Tiểu tổ tông chính là hoàng thượng của chúng ta, tiểu đệ nhỏ nhất của công chúa."
Chu Phú nhớ lại ở trong đầu, rồi bừng tỉnh hiểu ra, nhưng lại càng không hiểu: "Cậu ta tới nơi này làm gì?"
"Còn có thể làm gì? Bắt cái bàn xem trò hay chứ sao. Nhị phò mã muốn lấy lòng tiểu tổ tông, nên có rất nhiều trò hay." A Thu tức giận bất bình nói thầm.
". . . . . ."
Chu Phú nghe A Thu kể lại, nhị phò mã Liễu Liên vì lấy lòng hoàng đế nhỏ, nên thường tổ chức một số màn biểu diễn lưu hành hiện nay ở Luật Cần quán, trẻ con thì thích xem xiếc ảo thuật, đây là thiên tính, cho nên, hắn ta liền vơ vét một số nghệ sĩ dân gian, đưa tập trung bọn họ vào nhau, biểu diễn cho tiểu hoàng đế xem.
Mặc dù trước cửa Luật Cần quán người người tấp nập, nhưng Chu Phú cũng không thể không đi vào trình diện, khó khăn lắm mới qua lọt được đám thị vệ như ong vỡ tổ, Chu Phú ghé đầu nhìn mấy lần, nội dung biểu diễn có cốt thép xuyên qua cổ họng, núi đao biển lửa, nuốt thủy tinh, phóng cầu lửa, đập tảng đá lớn trên ngực. . . . . Những thứ này dù người lớn xem cũng thấy sợ, mà lại cho trẻ nhỏ xem.
Nhưng nơi này dù sao không phải do hắn làm chủ, cho dù trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng cũng không thể làm gì, Chu Phú thật vất vả lắm mới lấy được bảng hiệu, đang muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy một tiếng gào thét thanh thúy:
"Đứng lại!"
Chu Phú quay đầu lại, chỉ thấy tiểu hoàng đế Tiêu Dung Túc cầm quả cầu đá, mồ hôi dầm dề đi về phía hắn, trên khuôn mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu tràn đầy vẻ giận dữ.
"Là người sơn dã tại sao lại ở chỗ này?" Tiểu hoàng đế hung dữ, bốc đồng la lên.
Bên cạnh lập tức có người nịnh hót trả lời: "Khởi bẩm hoàng thượng, đây là đại phò mã, trưởng công chúa có lệnh, cho đại phò mã nhậm chức ở Luật Cần quán."
Các chương khác có ở dღđ。l。qღđ。
Sắc mặt tiểu hoàng đế không tốt phồng má lên, nổi giận đùng đùng: "Liễu Liên ở chỗ nào?"
"Thần ở đây." Nhị phò mã Liễu Liên vốn phục vụ bên cạnh hoàng đế, nghe cậu kêu, lập tức vươn người lên.
"Ngươi đi đuổi hắn đi, ở gần thiên tử, sao lại có người thô bỉ xuất hiện, đuổi đi!" Tiểu hoàng đế vừa mới 14, chính là lúc đang lớn, người không cao, nhưng tính khí lại cao, chỉ điểm cao nhiều người cao lớn hơn cậu cũng rất ra dáng.
Chu Phú gặp qua Liễu Liên một lần, cũng nhìn ra được hắn và nương tử thân yêu là cùng một loại người —— tuyệt không dễ trêu, nhưng giờ phút này đối mặt tiểu hoàng đế, thì hắn ta cứ như trở thành người khác, khom người cười nói:
"Người thô bỉ, tự đi đến đường thô bỉ, nhất định không sẽ ở đây lâu, hoàng thượng cứ yên tâm đi, đừng mất hứng vì hắn, đá thêm một ván nữa được không?"
Lời Liễu Liên nói, từ trước đến giờ tiểu hoàng đế vẫn nghe, nên cầm quả cầu, xoay người định rời đi, nhưng không ngờ. . . . . .
"Tiểu cữu tử (cậu em vợ)."
". . . . . ."
Một câu tiểu cữu tử của Chu Phú , thiếu chút nữa làm tất cả mọi người ở đây bị ‘khuynh đảo’, mọi người chỉ thấy Chu Phú bình tĩnh đến gần tiểu hoàng đế, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai cậu, ý vị sâu xa nói:
"Tiểu cữu tử, đệ phải nghe lời tỷ tỷ cậu, học hành cho giỏi, tương lai mới có thể có tiến triển."
". . . . . ."
Nói đạo lý xong, Chu Phú mới vui thích đi ra khỏi Luật Cần quán trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất, tiểu hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, hỏi "Hắn nói gì?"
". . . . . ."
Mọi người nhắm mắt tự bảo vệ, lại không có ai dám lên trước trả lời.
Đúng vậy, bọn họ tiến lên đáp cái gì chứ? Chẳng lẽ nói, tỷ phu ngươi muốn ngươi học tập tốt, tương lai mới có thể có tiến triển. . . . . Nhưng mọi người không hiểu là, cậu ta đã là hoàng đế rồi, tương lai còn có thể thế có tiến triển gì?
Chẳng lẽ là làm Thái Thượng Hoàng?
"Trẫm hỏi các ngươi, hắn —— nói —— cái —— gì ——? ? ? ?" Tiểu hoàng đế dùng hết toàn lực ném quả cầu trên tay ra, nổi giận tại chỗ:
"Đi bắt hắn trở lại cho trẫm! Trẫm muốn giết hắn! Trẫm muốn lột da hắn, quất hắn. . . . . Uống máu của hắn. . . . . . ! ! !"
Chu Phú đi ở đầu đường, đột nhiên cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, như có một cỗ sát khí cuốn tới. . . . . . Sau đó, hắn rùng mình một cái. . . . . .
"Phò mã, người vậy là kết thù với hoàng đế rồi à?" A Thu chưa tỉnh hồn, chất phát đi theo hỏi.
Chu Phú không hiểu: "Thù gì?"
". . . . . ." A Thu im lặng, bi ai sau một lúc lâu mới nói: "Ngài chọc phải phiền toái lớn rồi."
Nói tới chỗ này, A Thu quả thật muốn vỗ tay cho Chu Phú. . . . Y lại dám giảng dạy Hoàng đế, dám bảo hoàng đế có tiến triển. . . . . Không thể không nói, phò mã nhà hắn, thật sự là rất có tiến triển mới đúng.