"Tiểu cữu tử, tỷ phu dẫn cậu đến thanh lâu tìm cô nương xinh đẹp nhất khai trai, được không?"
Sau khi nói ra lời hùng hồn này, Chu Phú liền dẫn tiểu cữu tử đi ra từ cửa hông phủ công chúa, nhưng trên đường đi, Chu Phú mới đột nhiên nhớ tới, chính hắn cũng chưa từng đến thanh lâu, hiện nay muốn dẫn người đi, trong lúc nhất thời thật không biết.
Thấy ánh mắt hơi hoài nghi của tiểu cữu tử, ý tưởng liền lóe lên trong đầu Chu Phú, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ liền hiện ra trong đầu.
Ngọc Trúc cô nương. . . . . . Chu Phú lục hết trí nhớ, phát hiện người "trong vòng" duy nhất mình biết chỉ có Ngọc Trúc cô nương lần trước được hắn cứu.
Kể từ sau hôm lấy lại y phục, mỗi ngày Ngọc Trúc cô nương đều phái người tới gửi thư cho hắn, viết lên mấy câu nho nhã, mà Chu Phú xem không hiểu lắm, nhưng đại khái đều là câu thơ biểu đạt tình cảm, sau đó, chỗ ghi tên luôn là cái dòng viết bằng chu sa: người cuồng dại chờ chàng xuất hiện.
Chu Phú hơi chậm chạp với loại chuyện này, hắn biết Ngọc Trúc cô nương, biết mỗi ngày nàng ta gửi thư cho hắn, cũng biết trong thư là thơ tình, nhưng không biết tại sao nàng ta làm như vậy.
Chỉ là, mặc kệ nàng ta có ý gì, đối với Chu Phú mà nói cũng không quan trong.
Bởi vì hắn và tiểu cữu tử lén ra ngoài, cho nên không có cởi ngựa, hai người sóng vai đi vẹ phía Yêu Nguyệt hiên ở thành tây, nhìn ra được, bây giờ tiểu cữu tử hơi rối rắm cũng hơi hưng phấn, Chu Phú là người từng trải, tự nhiên biết tâm tình của một nam nhân sắp khai trai ra sao.
Khi đi ngang hẻm Dương Liễu, liền gặp một nam tử đâm đầu đi tới, đầu tiên Chu Phú không có chú ý, nhưng khi đi ngang qua nhau, người nọ lại quay đầu lại kêu hắn một tiếng:
"Đại phò mã."
Chu Phú liền dừng bước lại, hiện tại hắn nghe xưng hô này đã lọt tai hơn nhiều.
Quay đầu nhìn lại, ra là tam phò mã Sài Thiều. Tu dưỡng mấy ngày, dường như tinh thần tốt hơn rất nhiều.
"Tam phò mã." Chu Phú vốn cũng có chút thấp thỏm trong lòng, dù sao mình đang dẫn tiểu cữu tử đi làm ‘chuyện xấu’, hiện nay lại gặp được người quen, cho nên vẻ mặt hơi xấu hổ.
Sài Thiều liều mạng ôm bả vai Chu Phú, kéo người ta vào trong góc:
"Ngươi hại ta khổ lắm biết không?" Tam phò mã Sài Thiều bất ngờ nói một câu thế này.
Chu Phú không hiểu ra sao: "Cái gì?" Hắn hại tam phò mã à? Sao hắn không có ấn tượng thế?
"Giả bộ hồ đồ cái gì?" Sài Thiều trớn mắt, vỗ một cái lên bụng Chu Phú, hung dữ hỏi tội: "Có phải là ngươi dạy nàng ta những chiêu thức xấu xa đó không?"
Chu Phú vẫn không hiểu: "Cái gì chứ?"
Sài Thiều thấy hắn như thế, gấp đến độ hít thở sâu một hơi, rồi mới nói từ đầu đến đuôi:
"Kể từ sau hôm đó, cô nương kia luônquấn ta. . . . . Lên giường, thủ đoạn mới mẻ, quả thực là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mỗi tối ta đều không thể ngủ yên, thật đắng chết ta."
". . . . . ." Chu Phú suy nghĩ lời Sài Thiều nói trong đầu nhiều lần, lúc này mới phản ứng được: "A, ngươi nói việc này à. d✧đ☆L☆q✶đ Đúng vậy, là ta dạy tam muội, phu thê ầm ĩ, nguyên nhân rất lớn là bởi vì giường chiếu không hòa hài, chỉ cần giải quyết chuyện này, phu thê sẽ hòa thuận."
"Phi, bậy bạ! Ngươi dạy nàng ta những chiêu thức kia là vì để phu thê hài hòa sao? Rõ ràng là giúp nàng ta lăng nhục ta thì có. . . . ."
". . . . . . Không thể nào?" Chu Phú hồi tưởng nội dung nói chuyện với tam muội: "Ớ, ta chỉ bảo muội ấy chủ động một chút, nhiệt tình một chút, nóng bỏng một chút, và. . . . Tăng thêm chiêu thức tình thú giữa phu thê."
Sài Thiều nghe Chu Phú nói như vậy, vỗ trán một cái, hắn rốt cuộc tìm được căn nguyên, Chu Phú thấy hắn đau đến không muốn sống, liền không hiểu hỏi:
"Thế nào, ngươi không vui trong chuyện giường chiếu với tam muội à?"
". . . . . . Cái gì?" Tam phò mã không ngờ Chu Phú sẽ hỏi trực tiếp như thế, một hơi nghẹn không lên, nhớ tới cảm giác nóng hừng hực trong rèm phù dung mấy hôm trước, mặt ửng hồng lên, nói lảng ra chuyện khác:
"Hừ, dù sao, nàng ta trở nên. . . . Không giống nàng ta bình thường rồi."
Chu Phú có chút hiểu ý trong lời của Sài Thiều rồi, cứ tưởng rằng mình làm trở ngại chứ, rốt cuộc cũng không có gì đáng lo.
Vốn Sài Thiều cũng không tức giận thật, chỉ muốn phát tiết chút bất mãn vì mấy ngày nay bị 'hành hạ', hiện tại bực tức cũng phát, thái độ của đối phương cũng không đáng ghét, trong lòng tự nhiên thoải mái chút.
Bèn vỗ vỗ ngực Chu Phú, hỏi "Đã trễ thế này, ngươi còn muốn đi đâu?"
Không phải giống hắn, vì tránh bị nương tử dây dưa trên giường chứ. Ai, không phải hắn không được, mà là không có một nam nhân nào có thể chịu được XXOO liên tục năm sáu buổi, d☂đ⊹l⊹q☂đ chẳng phân biệt ngày đêm, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi, nhưng nương tử dây dưa quá dữ, nên vì không để mất mặt của nam nhân trên giường, hắn nên ra ngoài tránh chút thôi.
Chu Phú khoác vai tiểu chữu tử, tuỳ tiện, không chút kiêng kị nói: "Ta đang muốn dẫn tiểu cữu tử đi khai trai đấy."
"Tiểu cữu tử?" Sài Thiều không hiểu, đảo mắt nhìn về phía cậu nhóc lúc nãy bị hắn coi thường, vừa nhìn, liền hít sâu một hơi: "Hoàng, hoàng thượng?"
Tiểu hoàng đế trợn mắt nhìn Chu Phú và Sài Thiều một cái, làm một động tác bảo Sài Thiều đừng lên tiếng, lúc này Sài Thiều mới ngừng động tác quỳ xuống thỉnh an lại.
Chu Phú nói mấy câu đơn giản với Sài Thiều xong, Sài Thiều liền xung phong nhận việc bảo: "Ta cũng đi."
"Cái gì? Ngươi cũng đi theo à?" Chu Phú nuốt nước miếng, chỉ có cảm giác 'họa' này mình càng gây ra càng lớn rồi.
Da mặt Sài Thiều dày quen rồi, khép tay vào trong tay áo, tỏ vẻ kiên trì, gió thổi cũng không đi, cố ra dáng mạnh mẽ, nhìn chằm chằm Chu Phú nói:
"Không sai, ta cũng muốn đi! Hơn nữa, tất cả chi tiêu tối nay, đều do ngươi —— mời khách."
Chu Phú thấy hắn như thế, không hiểu nói: "Tại sao nhất định phải là ta mời khách?"
Sài Thiều nhìn hắn, không hợp thời phun ra một câu châm chích: "Hừ, ngươi hại ta bị cô nương kia quấn nhiều ngày, chưa kể nương tử ngươi còn tính toán nương tử ta, kiếm của nương tử ta hơn 100 vạn lượng bạc, ngươi không mời khách, thì ai mời khách?"
"Ngươi đang nói gì?" Chu Phú choáng váng đầu, hơn 100 vạn lượng bạc? Nương tử hắn kiếm nhiều tiền thế khi nào, sao hắn không biết.
"Ba bảo bối đó đó." Sài Thiều đau khổ nhắc nhở: "Đừng nói với ta ngươi không biết, đồ từ tay ta đi ra, lại bị ngươi thắng về, vừa qua tay, liền có mấy triệu bạc vào túi ngươi, tại sao chứ?"
Ai, trời mới biết, bây giờ Sài Thiều hối hận không kịp, hắn chỉ mượn y mười lượng. . . . . Giá này cũng quá cao rồi, hôm đó Tam công chúa từ phủ Đại công chúa trở lại, giận vô cùng, ước chừng trói hắn ở trên giường hành hạ ba ngày ba đêm. . . .
"Đi đi đi, chớ từ chối." Sài Thiều càng nghĩ càng thấyi uất ức, liền lôi kéo Chu Phúã, vừa đi vừa nói ẩu nói tả: "Tối nay ta muốn gọi cô nương đắt nhất, rượu đắt nhất, món ăn đắt nhất!" Nếu không khó dằn nỗi hận trong lòng hắn.
——— ————๖ۣۜdien♥dan✭lequyd☺n☀c☺m———— ———–
Giờ này vừa mới lên đèn, torng Yêu Nguyệt hiên son phấn nồng nặc, Chu Phú mới vừa vào cửa, liền có cô nương nhận ra hắn, chọc cho Sài Thiều và tiểu hoàng đế đều dùng ánh mắt khác thường theo dõi hắn.
Khẩn trương liền vội khoát tay nói: "Không không không, không phải vậy."
Mà tiểu hoàng đế bên cạnh ngược lại không nói gì, bởi vì cậu đã bị cảnh tượng ướt át trước mắt mê cho hoa cả mắt, mất tâm hồn.
Cô nương kia dẫn ba người Chu Phú đi lên lầu: "Mời ba vị lên nhã gian trên lầu, Ngọc Trúc cô nương đang thay áo, sẽ đến ngay."
Chu Phú mang theo Sài Thiều và tiểu hoàng đế vào nhã các, liền có mỹ tỳ như hoa quần áo hở hang châm trà rót rượu, Sài Thiều nhìn khoái chí, Chu Phú lại ngại ngần.
Tiểu hoàng đế thì hoàn toàn sợ ngây người, ngày trước chỉ ở trong sách thấy được một hai, hôm nay lại trình diễn sờ sờ ở trước mặt mình, từ góc độ của cậu nhìn xuống, có mấy vị cô nương đã bị khách hào phóng kéo áo lộ ra thân thể mê người như ẩn như hiện, càng làm cho người ta suy nghĩ.
Nuốt nước miếng, tiểu hoàng đế chỉ cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, nghĩ tới tối nay có thể làm hết khả năng, thể nghiệm cảm giác tươi đẹp trong sách nói, cậu liền cảm thấy dòng máu khắp người sôi trào, cực kỳ kích động.
Trong ba người, chỉ có Sài Thiều và tiểu hoàng đế đối ẩm thành đôi, Chu Phú thì cầm một ly trà nóng ngồi bên cạnh, vô luận các cô nương xinh đẹp dụ dỗ thế nào, hắn đều từ chối nhã nhặn.
Qua ba lần rượu, Ngọc Trúc cô nương còn chưatới, Sài Thiều ôm hai tiểu tỳ nói đi nhà xí, Chu Phú nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, trong lòng càng áy náy với tam muội hơn.
"Ngọc Trúc cô nương đến. . . . di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m." Chợt có chủ chứa ngâm xướng, tuyên cáo giai nhân đến.
Chu Phú và tiểu hoàng đế đều nhìn qua bức rèm cửa, chỉ thấy một mỹ nhân che mặt đẫy đà, da thịt vô cùng mịn màng tự phía sau bức rèm che lộ ra chân ngọc, làn da như mỡ đông, vô cùng mịn màng, Ngọc Trúc cô nương từng bước như sen, từ phía sau bức rèm che múa ra, thân thể xinh đẹp triền miên như rắn nước, phối hợp tiếng leng keng vui mừng, Ngọc Trúc cô nương dùng hết khả năng gần sát thân thể khôi ngô của Chu Phú.
Chợt tiếng nhạc vui mừng ngừng lại, Ngọc Trúc cô nương phối hợp tốt lắm, liền mềm nhũn đảo vào trong ngực Chu Phú, thở gấp một tiếng, ôm lấy đầu vai dày rộng của Chu Phú, ánh mắt quyến rũ như tơ loại vén cái khăn che mặt, cười dịu dàng, nói: "Công tử, hôm từ biệt Ngọc Trúc đã khuynh tâm, mỗi ngày chờ đợi gặp lại công tử, cơm nước không màng. . . . Hôm nay công tử trở lại, ta. . . . . ."
Chu Phú cứng ngắc đẩy Ngọc Trúc cô nương ra một chút, không hàn huyên mà trực tiếp nói: "Cô nương, lần này ta tới là có chuyện xin cô nương giúp."
Thân thể Ngọc Trúc cô nương nhu nhược không xương, thoáng mềm nhũn, lại nhào vào trong ngực Chu Phú, lại gần bên tai Chu Phú, tình ý liên tục nói: "Mời công tử nói."
Chu Phú chỉ cảm thấy tai chợt ngứa, cả người đều nổi da gà, hắn dứt khoát đứng lên, hoàn toàn đẩy Ngọc Trúc cô nương rời khỏi người, thật thà chất phác cười nói:
"Xin cô nương hầu tiểu cữu tử, đệ ấy còn trẻ, chưa hiểu chuyện nam nữ, kính xin cô nương dạy dỗ."
Ngọc Trúc cô nương nhíu đôi mày thanh tú lại: "Tiểu cữu tử?"
Chu Phú nhếch miệng lộ ra một nụ cười, xoay bả vai Ngọc Trúc cô nương một vòng, để nàng và tiểu hoàng đế đối mặt nhau.
Sau đó. . . . . . Hắn liền nghe được hai tiếng hít khí dài ngắn không đều. . . . .
"Đệ đệ nương tử của hắn, thật —— —— là —— đệ ——" Ngọc Trúc cô nương nhất thời thu hồi xương sụn, đôi tay chống nạnh, giọng điệu hết sức không tốt.
Chu Phú không biết vì sao thái độ của Ngọc Trúc cô nương chuyển biến đến đây, chỉ thấy tiểu hoàng đế bị sợ đến run rẩy, mặt xanh xao, âm thanh tuyệt vọng nói:
"Nhị, Nhị tỷ. . . . . . ! ! !"
Nhị tỷ?
Chu Phú hoài nghi mình nghe lầm, đang lúc ấy thì, Sài Thiều từ phòng chứa củi trở lại, sờ soạng mông hai mỹ tỳ mấy cái, lúc này mới sảng khoái tinh thần đi vào.
"Ơ, đây là mỹ nhân nào? Mau quay tới cho gia xem. . . . Nếu phục vụ gia tốt, gia tự. . . . . . ! ! !"
Sài Thiều ngừng nói, cả người như con rối mất đầu khớp xương ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt giống tiểu hoàng đế như đúc:
"Tham kiến. . . . . . nhị công chúa Thanh Dao!"
". . . . . ."
Chu Phú làm như bị sét đánh, Ngọc Trúc cô nương lại là Nhị công chúa Thanh Dao? Này, điều này sao có thể?
Nhưng từ nét mặt Sài Thiều và tiểu cữu tử xem ra, lại không giống giả. Trời ạ, hắn làm cái gì?
Lại mang theo tiểu cữu tử tới "chơi" muội muội của nương tử?
. . . . . . Trời diệt ta rồi!
Giờ phút này trong đầu Chu Phú đột nhiên bay qua bốn chữ này.