"Chàng là tướng công của ta, ta thích chàng, nguyện ý bị chàng giữ lấy trên giường hàng đêm."
Nương tử thẳng thắn, trắng trợn tuyên ngôn như thế khiến máu của Chu Phú nhất thời sôi trào, thì ra là nương tử không phải không có cảm giác với hắn, cũng không có ghét bỏ, cũng không có sự lạnh lùng như hắn đã từng tưởng tượng. . . . . mà nàng lại thích hắn!
Chu Phú kích động ôm nương tử vào trong ngực thật chặc, vui mừng xoay quanh, thành thân đến nay, thái độ của nương tử dành cho hắn luôn thiếu hụt nhiệt tình, nhưng hôm nay xem ra, cũng không phải như vậy.
Hắn quả thật rất vui mừng.
Chu Phú nổi cơn điên cuồng hôn gương mặt Trì Nam, hai cánh tay ôm nàng lên, ôm thật chặc vào trong ngực, Chu Phú không hiểu tại sao một người lại có thể thích một người khác đến mức nổi điên, nếu như có thể, hắn hận không thể đưa nương tử vào trong xương máu, từ đó trong nàng có ta, trong ta có nàng, không thể chia rời nữa.
Có lẽ do Trì Nam uống rượu, nên bị Chu Phú ôm như thế cũng không có phản kháng, còn dùng hai chân kẹp chặt lưng của Chu Phú, đôi tay ôm cổ của hắn không chịu buông ra, phối hợp thế công nhiệt tình của Chu Phú.
Bên trong gian phòng chợt ấm lên. . . . . Hai phu thê đã chiến tranh lạnh mấy ngày, nay đốt lại ngọn lửa tình thì sẽ không dễ dàng bị tắt.
Môi lưỡi hai người dây dưa, Chu Phú dùng một tay đè lại cái ót Trì Nam, để nàng không thể nào né tránh sự nhiệt tình của hắn, hai miệng giao nhau khiến hai người trong khoảnh khắc liền thở hồng hộc, thần hồn điên đảo, lúc này có thêm nương tử cố ý phối hợp, nhiệt tình của Chu Phú liền càng cao hơn.
Chờ không kịp đến trên giường, Chu Phú liền đè nương tử trên cây cột trong phòng, không để nàng xuống đất, giơ hai chân qua bả vai, kìm chặt, bị Chu Phú khi dễ mọi cách, Trì Nam cảm thấy thân thể bồng bềnh như tiên, giống như không phải là của mình.
Lần đầu tiên nàng bị bày thành tư thái bộ dạng này, hai chân giắt trên vai Chu Phú, sống lưng dựa vào cột trụ lạnh như băng, loại tư thế này khiến cho nàng rất không có cảm giác an toàn, chỉ đành phải vươn đôi tay liều mạng ôm bả vai Chu Phú, phòng ngừa mình té xuống, sự chủ động của nàng khiến cho khoảng cách giữa hai người càng chặt chẽ hơn.
Chu Phú đưa ra một chân cho Trì Nam ngồi nhẹ ở phía trên, một cái tay giật váy cảu nương tử xuống, lộ ra cái yếm màu trắng tao nhã bên trong, trên cái yếm thêu một buội u lan, cao sang như phong cách của nương tử, hắn không kịp chờ đợi cầm lấy bộ ngực đẫy đà của nương tử, nụ hoa xuyên qua tơ lụa màu trắng dựng thẳng lên, nhìn qua cực kỳ mê người, Chu Phú liều mạng đến gần vừa hút vừa cắn, làm cho Trì Nam không ngừng giãy dụa thân thể, thở gấp liên tiếp.
"Tướng công tốt, mau, mau cho ta, nóng quá à."
Từ trước trong chuyện tình dục, Trì Nam cho tới bây giờ đều bị động, chưa từng nhiệt tình cầu xin như hôm nay, Chu Phú thả lỏng bàn tay đang cầm phần đẫy đà, chuyển tới phía dưới nương tử, phát hiện nơi đó đã đã ươn ướt, hắn đưa tay vào từ bên hông Trì Nam, chạm đến phần thịt mềm mại, Trì Nam bị đụng phải chỗ mẫn cảm nhất, thân thể không khỏi lay động, Chu Phú dùng miệng giật ra áo yếm trước ngực nàng, vùi đầu gặm liếm.
Chu Phú khi tỉnh táo không hề dã man như say rượu, hắn bận tâm từng cảm thụ của nương tử, hắn không vội công thành đoạt đất, chỉ hy vọng nương tử có thể cảm nhận được nhiều vui thích hơn.
Trì Nam chỉ cảm thấy cả người tê dại, ý thức đã lung lay cách thân thể, thân thể không ngừng run rẩy, hết sức phối hợp động tác của Chu Phú, trước khoảnh khắc bị thủ pháp thông thạo của Chu Phú trêu chọc hôn mê, chỉ cảm thấy người dưới chợt lạnh, quần lót bị Chu Phú kéo xuống, một phần lửa nóng xông vào trong cơ thể mình.
Trì Nam gần như hôn mê giống như lại uống một liều thuốc mạnh, mở ra hai mắt xinh dep, ôm chặt lấy Chu Phú, ma sát cột trụ sau lưng theo động tác của Chu Phú, mỗi một cái của Chu Phú đều ngay giữa hoa tâm, sức lực rất mạnh, ngũ tạng lục phủ giống như đều run rẩy theo hắn, Trì Nam không chịu nổi thế công này, nên cuống quít cầu xin tha thứ, Chu Phú mới thu lại động tác, duy trì tư thế ôm lấy nương tử, trở về giường đệm.
Một cuộc chiến tranh nóng bỏng, tràn đầy hương vị hấp dẫn, không có khói thuốc súng mà chỉ có thở dốc tiếp tục bên trong giường, đêm không thể say giấc.
——— —————— —————— ————————
Sau một đêm tận tình, Trì Nam tỉnh lại trong sự ấm áp, Chu Phú ôm nàng vào ngực như trân bảo, không biết hắn đã tỉnh lại từ lúc nào mà ôm nàng không thả, dùng cặp con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của nàng.
Trì Nam nhớ tới sự càn rỡ của mình đêm qua, bất giác mặt ửng hồng lên, giùng giằng ngồi dậy từ trong ngực Chu Phú, lần này không có đau lưng, không có tứ chi vô lực, đối với sự khắc chế của Chu Phú, trong lòng Trì Nam liền dâng lên một chút vui mừng và cảm động, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Sau khi nàng tỉnh lại, vẫn tỉnh táo tự giữ, vừa mặc y phục, vừa nói với Chu Phú: "Dậy chuẩn bị đi, hôm nay cùng ta lên đường đi sứ Hồ Quốc."
". . . . . ."
Chu Phú nằm ngang trên giường, nhìn Trì Nam mặc quần áo, đang hưởng thụ, lại nghe nương tử đối với nói thế với hắn, hắn rất là không hiểu: "Vì sao phải đi sứ?"
". . . . . ." Trì Nam nhướng lông mày, sau khi suy nghĩ một lát, mới kiên nhẫn giải thích: "Là. . . . Đi bái phỏng nhà người ta."
"Nhà ai?" Chu Phú như em bé tò mò, truy hỏi sự việc kỹ càng.
"Nhà tứ phò mã nhà." Trì Nam nhẫn nại trả lời.
"Tứ phò mã?" Chu Phú diện mạo của vị tứ phò mã này trong đầu, nhưng thủy chung không nhớ tới, vị phò mã này hình như chưa từng xuất hiện trong Luật Cần quán.
Trì Nam giống như nhìn thấu sự khó hiểu của Chu Phú, lại nói: "Tứ phò mã là hoàng tử Hồ Quốc, ba năm trước đây ở rể triều ta, chưa từng nhậm chức ở Luật Cần quán, ngươi không biết cũng không kỳ quái."
Chu Phú cái hiểu cái không gật đầu: "À. . . . Vậy chúng ta đến nhà hắn ta làm gì?"
Trì Nam suy nghĩ một lát, biết không thể dùng cách nói của quan để nói cho Chu Phú hiểu, nên chỉ đành phải tận lực nói bình thường để hắn có thể nghe hiểu được, vì vậy liền nói: "Tứ công chúa và tứ phò mã cãi nhau, tứ phò mã tức giận, trở về nhà mẹ, không chịu trở về nữa, nên chúng ta đi dụ hắn ta về, để cho phu thê họ đoàn tụ, hiểu chưa?"
Được Trì Nam phân tích kỹ càng, Chu Phú cuối cùng làm rõ chân tướng, trở mình một cái ngồi dậy từ trên giường, mặc quần áo vào.
Thấy tướng công hiểu, Trì Nam mới hài lòng đi ra khỏi phòng.
Hôm qua khi Trì Nam trở về từ Quân Cơ xứ, cũng đã bàn giao việc trong phủ, đến lúc chân chính xuất phát, Chu Phú liền bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Pháo mừng vang lên ba tiếng, đoàn xe mới chậm rãi đi về phía trước, Chu Phú và nhị phò mã Liễu Liên cởi ngựa, còn Trì Nam ngồi kiệu. Trì Nam là nhiếp chính vương Tiêu Quốc, quy
Chế đi sứ tự nhiên không giống tầm thường, mặc dù nàng cố ý phân phó tất cả giản lược, nhưng nghi thức trăm người, hộ vệ trăm người, ky binh trăm người, tổng cộng cũng có 300 – 400 người đi theo.
Không phải là đi đến nhà tứ phò mã một chuyến thôi sao? Cần nhiều người đi theo vậy à? Chu Phú lẩm bẩm trong lòng. Lúc trước Nguyệt Nương ở đầu thôn gây gỗ với tướng công Lý Tú Tài rồi trở về nhà mẹ, Lý tý tài chỉ cần dẫn theo một bà con xa đến thuyết phục, liền bị cha mẹ Nguyệt Nương dùng gậy gộc đánh ra, còn nói cái gì trong nhà có gì sai thì nên đống cửa bảo nhau….
Lần này bọn họ dẫn theo nhiều người như vậy, thật sự có thể thành công khuyên Tứ phò mã về sao? Chu Phú có chút hoài nghi trong lòng.
Hồ Quốc và Tiêu Quốc là láng giềng, Hồ Quốc nhiều sườn núi, là quốc gia vùng núi, nằm ở giữa, vừa đúng tách hai nước lớn là Tiêu quốc và Tề quốc ra, quốc quân Tề quốc cực kì hiếu chiến, trước khi Hồ quốc và Tiêu quốc kết thành thông gia, giải đát biên cảnh thường bị Tề quốc xâm lược, dân chúng biên cảnh khổ khong thể tả, nên quốc quan Hồ quốc mới cầu cứu Tiêu quốc, chủ dộng yêu cầu lấy hoàng tử hòa thân, vì vậy mới có việc tứ công chúa và tứ hòa mã hỉ kết liền cành.
Người khác có lẽ thấy tứ công chúa và tứ phò mã kết thân là chính trị, vì vậy giữa phu thê cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm, nhưng sự kiện gây gỗ lần này khiến người ta không thể không xem kỹ một phen.
Nếu không có tình cảm, cần gì cãi vả? nếu khôn có cảm giác, cần gì so đo?
Hồ quốc và Tiêu quốc cách xa nhau ngàn dặm, tất nhiên không thể một ngày là đến, màn đêm buông xuống, phía bắc lạnh xuống, nhóm người của Trì Nam liền ngừng ở thành nhỏ Nguyên Giang, quan địa phương biết được Nhiếp Chính vương đích thân tới, đã sớm an bài tiệc, quan viên thất phẩm trở lên mới có tư cách quỳ nghênh đón.
Trì Nam đi một ngày đường tuy nói là ngồi ở trong xe ngựa, nhưng một ngày đường lắc lư cũng khiến nàng cảm thấy mệt mỏi. liền từ chối sự chiêu đãi của quan địa phương, một mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Từ đó, nhị phò mã Liễu Liên và Chu Phú liền tât nhiên phải đi xa giao một phen, Chu Phú vẫn còn được, dù sao chỉ cần có cơm ăn, hắn sẽ không để ý ăn chung với ai, hoặc là ăn chung với ba nhiêu người.
Nhị phò mã Liễu Liên cung quy lại không thể thả lỏng, thứ nhất gét bỏ quan viên Nguyên Giang có quan phẩm quá thấp, không đủ tư cách tới ngồi đối diện, thứ hai ghét bỏ thành Nguyên Giang nhỏ, vật liệu thiếu thốn, không có trò hay, cả bữa tiệc đều không có khuôn mặt tươi cười.
Chu Phú vốn hiền hòa, hơn nữa xuất thân phố phường, nên không hề làm dấng, không lâu liền dễ dàng hòa mình với quan viên địa phương, tiếng nói tiếng cười không ngừng.
Nguyên Giang nằm ở tây bắc, mà dân chúng phương bắc thì giỏi ca múa, mọi người đêì rât nhiệt tình, không giống vẻ xa cách của người kinh thành, Chu Phú lấy trà thay rượu đến nửa tiệc, liền có vài vị thiếu gia Nguyên Giang cầm đóa hoa tươi, vừa múa vừa hát mời rượu.
Đối diện với mấy thiếu nữ như hoa này, ngay cả Liễu Liên có lòn làm mặt đen cũng không khỏi dịu đi trong thế công dịu dàng của các nàng ây, không còn cách nào nên uống vài hớp, mà Chu Phú lại vạn vạn không dám đụng rượu, ba phen từ chối, khiến rượu vẩy khắp người, khiến một thiếu nữ xinh đpẹ bị dọa kinh hoàng, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Chu Phú là người thật thà, hắn không chịu nổi khi người khác quỳ lại, nên liền đỡ thiếu nữ đang quỳ lên, có lẽ là chưa bao giờ gặp quý nhân nào săn sóc thế, nên thiếu nữ mắc cỡ đỏ bừng mặt, hai gò má ửng hồng càng thêm kiều mỵ, sóng mắt lưu chuyển hảo cảm dành cho Chu Phú.
Chu Phú lơ đễnh, nhưng quan địa phương lại để ở trong mắt, đợi sau khi thiếu nữ mời rượu lui ra, liền tới gần phía trước nói với Chu Phú:
“Phò mã đi đường khổ cực, bên cạnh không có tiểu tỳ chăm sóc, luôn bất tiện, nếu phò mã khong ngại….”
Lời nói của quan địa phương chỉ cần là người có lỗ tai đều có thể nghe rõ dụng ý của hắn ta, tất cả những người đi theo Chu Phú đều bị đề nghị này của quan địa phương dọa sợ, từng người dừng động tác, gương mắt nhìn phò mã của bọn họ.
Chu Phú vừa mới an một cái chân gà kho, hai mắt đều đen kịt chớp hai cái, lại gật đầu trong ánh mắt chờ mong của mọi người, mồm miệng không nói rõ: “Được, đưa đên gian phòng.”
Quan địa phương vui vô cùng, vội vàng truyền lời cho kẻ dưới.
Nhị phò mã Liễu Liên liền xì mũi coi thường hành vi của Chu Phú, nhưng không chọc phá, cũng không là vượt, chỉ lộ bộ dáng chờ xem kịch vui, mà mấy người đi theo khác thì thấy Liễu Liên làm chủ, thấy hắn ta không nói lời nào, mỗi người cũng đều nghẹn lời trong bụng.
Lần này đại phò mã chơi lớn rồi. mọi người đều nghĩ thầm như vậy.