Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Nam liền được đại hoàng tử Dự Phỉ mời vào cung, nói là thương thảo công việc, nên Chu Phú nhàn rỗi không chuyện gì, lại không muốn đi tìm nhị phò mã kỳ quái để giải buồn, liền một mình đi ra ngoài tản bộ.
Chu Phú chưa từng đi ra khỏi nhà, càng không biết phong tục nước lạ, từ thành nam đi dạo đến thành bắc, dọc theo đường đi luôn hoa cả mắt, đập vào mắt đều là một số thứ lúc trước chưa từng thấy, vừa mới nửa ngày, hắn cũng đã bao lớn bao nhỏ, mua rất nhiều thứ hiếm để tặng cho nương tử.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, buổi trưa đã qua, không trách được bụng của mình vang lên ừng ực, vốn chỉ muốn đi ăn chén sủi cảo ở nước khác, sau đó nghĩ nghĩ, mình khó được ra khỏi nước, chỉ ăn một chén sủi cảo thật là đáng tiếc, nói thế nào cũng muốn nếm thử . . . . . Thịt kho ... Hàng cao cấp ở nước khác chứ.
Nếu như ăn ngon, hắn sẽ mua một ít về cho nương tử nếm thử. Quyết định vậy xong, Chu Phú cố ý tìm một tiệm ăn trang trí không phải rất hoa lệ, nhưng rất lịch sự tao nhã độc đáo, đi vào, ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Một ánh mắt sắc bén đi theo Chu Phú vào lâu, nhìn chằm chằm như hình với bóng.
"Người đêm qua xông vào hành quán chính là hắn ta?" Tề Lục Nhã hơi không nguyện ý tin tưởng, thủ vệ mình tự tay huấn luyện ra lại không địch lại một nam nhân hai lúc chính gốc này.
"Đúng vậy. Tin tức là từ bên cạnh Tiêu Trì Nam truyền tới, không sai được." Quân sư nước Tề - Lục Song xác định rồi trả lời: "Người đưa tin cho nước ta, là thân tín của Tiêu Trì Nam, nói tên trộm đó là đại phò mã Tiêu Quốc, người thuần phục hai con liệt mã trên đường lớn ngày hôm qua cũng là hắn ta."
Tề Lục Nhã không có hứng thú với thân tín bên cạnh Tiêu Trì Nam, ngược lại bày tỏ nghi ngời với việc này: "Đại phò mã?"
Nàng ta nhớ lại bộ dáng nũng nịu, mềm mại, xinh đẹp của Tiêu Trì Nam, nữ nhân đầy bụng gian trá kia sao lại coi trọng loại mặt hàng này?
"Sở thích của Tiêu Trì Nam, thật đúng là đặc biệt." Tề Lục Nhã hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: "Ngươi nói người thuần phục ngựa hôm qua cũng là hắn à. Ngựa đã ăn cỏ Chiếm Hỗn cho đến chết cũng sẽ điên cuồng, sao hắn thuần phục được?"
Quân sư Lục Song có chút chần chờ, nhưng vẫn quyết định nói ra suy đoán của mình: "Công chúa, cách thuần phục ngựa của vị đại phò mã này ngày hôm qua, có rất nhiều người thấy được, theo thần thấy, giống như là kỹ xảo của Bách Lý gia ở Tiêu Quốc dđ✧lqđ."
"Bách Lý gia?" Tề Lục Nhã nhớ tới người mình gặp phải ở trên chiến trường mấy năm trước, đó là một lần duy nhất Tề quốc và Tiêu quốc liên thủ chống lại người Nam Man, người nọ y như chiến thần, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nàng nhớ, người nọ đến từ Bách Lý gia. Mà kiếp này, người Tề Lục Nhã nàng bội phục nhất ở trên chiến trường, cũng chỉ có Bách Lý gia.
"Ngươi nói hắn có quan hệ với Bách Lý gia?" Tề Lục Nhã đưa mắt hướng tới trên người Chu Phú đang ngồi ở cửa cửa sổ lần nữa, chỉ thấy bộ dáng hắn cứ như người nông dân kiểm lại chiến tích khi hừng đông, vừa nhìn vừa cười, sao lại có quan hệ với anh hùng vô địch như Bách Lý gia chứ?
"Thần cũng chỉ suy đoán, dù sao tuyệt kỷ thuần phục ngựa kia cũng không phải ai đều làm được." Quân sư Lục Song nhìn Chu Phú, cũng không dám nói hết suy đoán, lúc nói chuyện coi như uyển chuyển: "Huống chi, người nọ còn biết Vũ Hóa giải Chiếm Hỗn, chắc là có chút sâu xa."
". . . . . ." trên mặt Tề Lục Nhã phát ra vẻ âm tàn: "Đúng vậy, hắn biết Vũ Hóa giải Chiếm Hỗn, lấy trộm Vũ Hóa Đan thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả Thánh Liên cũng không bỏ qua, ta há có thể tha hắn!"
Nói xong, nàng ta liền rút roi đen bên hông ra, đánh thẳng về phía Chu Phú đang ngồi bên cửa sổ.
Thật may là Chu Phú cảnh tỉnh, lui về phía sau mới tránh qua một kích nguy hiểm kia, rồi âm thầm khiếp sợ, nếu một roi kia quất vào trên mặt, nhất định là máu thịt be bét. . . . . Nương tử chắc chắn sẽ không thích hắn nữa rồi.
Đến tột cùng là ai đáng ghét thế? Chu Phú nhìn về phía chỗ quất roi đến, chỉ thấy Tề Lục Nhã đứng thẳng người, không chút nào tránh né, ngược lại ánh mắt nhìn Chu Phú vừa ác độc vừa mang theo khiêu khích mãnh liệt, bị một nữ nhân cao bảy thước, cường tráng to lớn nhìn chằm chằm, là nam nhân đều sẽ cảm thấy cả người không thoải mái.
Chu Phú đi ra khỏi quán, vừa cứng rắn hỏi ‘ngươi là ai’ xong, thì cái roi đen lại quật mạnh tới lần nữa.
Chưa bao giờ gặp nữ nhân dã man không hiểu chuyện, gặp mặt liền đánh thế này, dù Chu Phú giỏi nhịn đến đâu cũng không nhịn được ra tay với nàng ta.
Võ công của Chu Phú là cha hắn tự mình dạy, không biết có giỏi hay không, chỉ biết đánh nhau chưa bao giờ thua, nữ nhân này hung ác như thế nên dạy dỗ một phen mới đúng.
Mà Tề Lục Nhã cũng là từ nhỏ lớn lên trong đám võ tướng, đánh nhau còn nhiều hơn Chu Phú ăn cơm, tự nhiên sẽ không e ngại.
Hai người cứ không coi ai ra gì đánh nhau ở trên đường diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn, nam dũng mãnh, nữ hung dữ, nhất thời có một không hai.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao làm khó ta?" Chu Phú thừa dịp đánh nhau hỏi ra, trận đánh này mặc dù đánh, nhưng Chu Phú vẫn muốn hiểu rõ nguyên nhân chuyện xảy ra, để sau khi trở về giải thích với nương tử vì sao đánh nhau.
"Nhìn ngươi không vừa mắt!" Tề Lục Nhã cả giận nói, trong lòng hận hành động trộm cắp của Chu Phú đêm qua, nhưng ngại cho thân phận và lập trường của hai bên, không thể đường hoàng nói ra, nên dứt khoát ngậm miệng, dùng chiêu chiêu trí mệnh phát tiết tức giận trong lòng.
Chu Phú lanh tay lẹ mắt, chợt bắt lấy roi dài trong tay Tề Lục Nhã, dùng lực kéo lấy, khiến roi rời tay mà bay, Tề Lục Nhã nhìn tay phải không còn vật gì, liền ngây ngẩn cả người.
Chưa từng có ai dễ dàng đoạt lấy binh khí từ tay nàng, ai cũng không thể, ai cũng không thể!
Cực kỳ tức giận nên nàng ta rút hai cây kiếm tròn có khía nhọn ở sau lưng ra, kiếm được đúc ra từ sắt thép Tây Vực, làm cho người ta cảm nhận được một dòng khí lạnh phát ra từ địa ngục.
Kiếm rất nặng, không phải là người mạnh mẽ thì không thể vận dụng tự nhiên, đánh cận chiến có lực sát thương hết sức khả quan, cho dù cách khôi giáp cũng có thể đập người khác chết tươi. Hai thanh kiếm tròn[1] này từng đi theo vị chiến thần nước Tề này giết vô số người trên chiến trường.
Chu Phú thật sự không nghĩ ra, mình rốt cuộc làm cái gì, mà lại khiến nữ nhân này tức giận như thế, tức giận đến muốn ra chiêu đẩy hắn vào chỗ chết, đôi tay Chu Phú chặn lại hai thanh kiếm nữ nhân kia vung tới, điên cuồng hét lên một tiếng, đoạt lấy cây kiếm trên tay trái cô ta, còn cây ở tay phải thì nắm chặt trong lòng bàn tay, Chu Phú vứt bỏ kiếm trong tay, chuyên tâm công kích cây kiếm tròn còn lại, Chu Phú nắm lấy phần đầu kiếm, muốn vươn tay đoạt lấy, ai ngờ nữ nhân điên này nhất quyết không tha, bắt lấy phần giữa kiếm không chịu buông tay.
Chu Phú vận sức, giơ kiếm sắt lên trên đỉnh đầu, chỉ thấy nữ nhân kia cũng nhảy lên theo kiếm, lơ lửng trên không trung, muốn dùng sức nặng của bản thân ép Chu Phú buông tay, Chu Phú thấy bộ dáng rất hận của nàng ta, biết kéo không được nữa, dưới chân liền xoay tròn, rót chân khí vào trong kiếm sắt, đánh bay nữ nhân trên cây kiếm tròn ra ngoài thật xa.
Tề Lục Nhã dùng hai chân trên mặt đất trợt đi thật xa, mới miễn cưỡng ngừng lại.
Thật vất vả thoát khỏi nữ nhân khó hiểu kia, Chu Phú liền vỗ vỗ bụi đất trên người, muốn trở về quán rượu lấy quà tặng đã mua cho nương tử, nhưng không ngờ lại bị nữ nhân kia ngăn trở đường đi.
Âm thầm điều chỉnh chân khí, chuẩn bị đấu lại một cuộc, nhưng không ngờ nữ nhân kia lại cười với hắn, đưa tay vỗ vỗ ngực của hắn, hào phóng nói:
"Ngươi không tệ, làm tướng công thứ mười ba của ta đi."
". . . . . ." D♧Đ♧L♧Q♧Đ
Đầu Chu Phú nổi đầy vạch đen, không thể dị nghị, sự lớn mặt và da mặt dầy của nữ nhân này quả là thiên hạ hiếm có, đẩy ra cái tay ở ngực, Chu Phú kiêu ngạo nghiêm nghị nói:
"Thật xin lỗi, ta có nương tử rồi."
Nói xong, cũng không để ý phản ứng của nữ nhân kia, Chu Phú liền dứt khoát đi vào quán rượu, cầm đồ đạc của mình rồi đi.
Tề Lục Nhã nhìn bóng lưng Chu Phú rời đi, khóe môi mỉm cười tràn đầy vẻ thú vị, có lẽ người đàn ông này, cũng không phải không thú vị như trong tưởng tượng của nàng.
Huống chi, hắn còn là Nam nam nhân của Tiêu Trì, thật thú vị.
——— —————— —————— ————————
Chu Phú trở lại hành quán thì Trì Nam đã sớm trở về, đang thương thảo chuyện gì với mọi người đi theo.
Chu Phú để bao lớn bao nhỏ lên bàn, Trì Nam nhìn hắn một cái, liền phất tay bảo những người đó lui xuống.
"Sáng sớm liền đi ra ngoài sao?" Trì Nam đi ra từ sau bàn, vừa dùng khăn lông lau tay vừa hỏi. Đến gần Chu Phú, mới phát hiện trang phục hắn nhăn nhíu, búi tóc cũng có chút dãn ra, vừa nhìn là biết đã đánh nhau với người khác.
Trì Nam nhíu mày chỉ chỉ quần áo hắn, Chu Phú sờ sờ chóp mũi, cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện, rồi kể lại chuyện đã xảy ra trên đường phố cho Trì Nam nghe.
"Ta cũng không biết vì sao nữ nhân kia quấn ta, nhưng thấy cách ăn mặc của nàng ta, có phần giống người ở nơi ta lẻn vào đêm qua. . . . . Có phải. . . ." Chu Phú không giấu giếm nương tử điều gì, ách, chỉ ngoại trừ một câu nói của nữ nhân điên kia. diễn✭đàn♪lê✭quý♪đôn
Trì Nam cúi đôi mắt long lanh, khóe miệng nở một nụ cười đã nhìn thấu, dùng khăn lông lau một hôi hột trên trán Chu Phú, rồi mới lên tiếng: "Có thể cái gì? Chàng dám đi trộm đồ của người ta, còn sợ người ta tìm tới cửa sao?"
Chu Phú kinh hãi: "Thật sự là bọn họ? Khó trách nàng ta chiêu chiêu trí mệnh, nhưng vì sao nàng ta không đòi ta mấy thứ kia?"
Nụ cười ở khóe môi Trì Nam hơi lạnh, Tề Lục Nhã làm sao mở miệng đòi? Hai con chiến mã từ chỗ họ chạy ra ngoài, mặc kệ là cố ý hay vô tình, trách nhiệm này nước Tề phải gánh.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Trì Nam vẫn có một nghi vấn trong lòng, những dược liệu kia không tính, nhưng nàng không hiểu sao bọn họ mất cây hoa Thánh Liên có thể cứu mạng kia cũng không phản ứng chút nào. . . . . .
Đưa khăn lông thấm ướt sau rồi cho Chu Phú, Trì Nam nhìn bao lớn bao nhỏ đầy bàn, cầm một hạt châu tỏa ra năm màu như thủy tinh đặt trước mắt, nhíu mày hỏi Chu Phú: "Những thứ này là cái gì?"
Chu Phú dùng khăn ướt lau xong cảm giác không còn nhếch nhác như trước, nghe nương tử hỏi liền hứng thú dồi dào giải thích từng món: "Đều là quà tướng công tặng cho nương tử, đều không thường gặp trên phố ở nước ta, ta thấy hiếm nên mới mua." Chu Phú giơ một con thỏ nhỏ làm bằng trân châu lên, đưa đến trước mặt Trì Nam hiến vật quý nói.
Trì Nam buồn cười nhìn bộ dáng trẻ con của hắn, nhận lấy con thỏ, bên môi tràn ra nụ cười ngọt ngào, trong nháy mắt Chu Phú liền bị lạc trong tươi cười quyến rũ của nàng, thật ra thì có lúc chúng ta làm rất nhiều, cũng chỉ vì một nụ cười của người yêu thôi, loại cảm giác đó đủ để cho người ta tản mát ra hạnh phúc từ trong lòng, ngọt tận trái tim.
Trì Nam vẫn còn đang lật xem những vật khác mà Chu Phú mua, chợt thấy cổ tay bị người kéo, cả người liền ngã vào lồng ngực nở nang của Chu Phú, ngẩng đầu lên ngó hắn một cái, Trì Nam làm sao nhìn không ra tình dục nóng rực trong mắt người này đây?
Đưa tay đẩy hắn một cái, gắt giọng: "Đánh xong còn chưa tắm, thúi chết."
Chu Phú lại ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng chặt hơn, không cho nàng thoát đi, tiếng thở dốc dao động ở bên cổ nàng: