Gần đây người phủ Trưởng công chúa đều rất phiền não. Lần trước một vị phụ thân của Mã di nương tới đây, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã khiến trong phủ công chúa chướng khí mù mịt, người người cảm thấy bất an. Công chúa đại phát thần uy, đuổi người đó đi, mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì lần này lại có một vị phụ thân của phò mã tới.
Phò mã tới phủ công chúa lâu như vậy mà cho tới bây giờ chưa từng nghe nói hắn có một vị cha. Hơn nữa lần này người cha này còn là do công chúa tự mình đón vào phủ, cũng thông báo cho mọi người trong phủ gọi là 'lão gia'.
Nhất thời, mỗi người trong phủ không khỏi xốc lên mười phần tinh thần để đối nhân xử thế và làm việc, âm thầm quan sát tình tình phụ thân của phò mã, chỉ sợ không để ý mà phục vụ vị chủ tử này không tới nơi, chọc ra loạn như cỏ dại sẽ không tốt.
Nhưng mọi người âm thầm quan sát mấy ngày thì phát hiện vị lão gia này thật đúng là không đáng tin cậy không phải bình thường.
Ngày đầu tiên vào phủ liền lật vườn hoa công chúa thích nhất lên, vô số kỳ hoa dị thảo, các loại hoa cỏ quý giá bị nhổ tận gốc phơi dưới ánh mặt trời, chỉ còn một hơi thở, lão gia thì bình tĩnh gieo khoai tây và cây cà cùng với cải mầm.
Ngày thứ hai, lão gia nói muốn đi khắp nơi trong phủ, không xảy ra chuyện gì, phủ công chúa rất yên tĩnh.
Ngày thứ ba, phò mã không tới doanh phòng thủ thành trực, sáng sớm tinh mơ đã dẫn A Thu lật cả phủ công chúa một lần, tìm được lão gia đang uống rượu say lạc đường trong một tiểu viện nhỏ ở tít phía tây bắc.
Ngày thứ tư, công chúa đưa cho lão gia mấy tùy tùng, đề phòng lão gia lại 'đi lạc'. Sau đó, đang lúc mọi người tỉ mỉ hầu hạ thì lão gia một ngày ăn sáu bữa, ăn quá no, đánh động mọi người mời thái y tới phủ giúp tiêu thực.
Ngày thứ năm, cũng chính là hôm nay, sáng sớm thần kinh mọi người đã căng thẳng, làm chuẩn bị một cách chu đáo để đối phó với tình trạng đột phát của lão gia...
Quả nhiên, sau khi ăn sáng, Nam Viện nghênh đón giọng nói cao vút mà kiêu ngạo của lão gia: "Tìm mấy người, theo ta leo lên cây lấy trứng chim." Lão gia nói như thế.
Mọi người: ...
Công chúa từng nói mọi việc phải phối hợp với lão gia. Lệnh của công chúa họ không dám không theo —— Sau nửa canh giờ, một tiếng hét thảm truyền ra từ góc tây nam, kinh động vô số chim chóc.
"Thất bộ xà (rắn cạp nong), A Phúc bị thất bộ xà cắn rồi." Một giọng lo lắng kêu lớn.
Nhất thời, tin tức này truyền khắp phủ công chúa, bọn họ nói gì nhỉ? Mười mấy năm qua, bọn họ chưa từng chạm tới trứng trên tổ chim, lão gia tới lần đầu tiên, sờ mò, trứng chim rớt, thất bộ xà cắn, bi kịch biết bao.
Aiz, chỉ trách nhân phẩm A Phúc tốt thôi.
Sau khi bị thất bộ xà cắn, lão gia cứu chữa kịp thời, phong bế mạch máu của hắn, lật người một cái quay về cây, trái va phải chạm trong rừng cây nhỏ của phủ công chúa vài lần, tay áo đón gió, chân hạ xuống đất.
"Tránh ra, ta có cách cứu hắn."
Mọi người vây quanh A Phúc, lo lắng cho an nguy sinh tử của hắn, nghe lão gia nói như vậy liền nhường một con đường. Họ chỉ thấy lão gia đeo trên lưng một cái hũ lớn, bên trong phát ra tiếng 'phì phì' quỷ dị ——
"Ta bắt mười mấy con thất bộ xà. Một lần bảy bước, để chúng cắn, ít nhất có thể đi được trăm bước, như vậy A Phúc có thể ra ngoài nhờ đại phu xem rồi."
Mọi người:...Biến, ngài thắng rồi!
Xem xét trên mọi phương diện, phụ thân của phò mã chạy thật nhanh, khóc lóc kể lể với công chúa và phò mã, lại được bao che, lão gia càng như nham thạch cuồn cuộn, càng kiêu ngạo hơn. Mọi người tránh còn không kịp.
Buổi tối, ba người công chúa, phò mã và lão gia ngồi ăn cơm chung một bàn. Phò mã nhắc nhở một cách khó hiểu: "Cha, người có thể tìm việc khác để làm không? Đừng ngày nào cũng hành hạ người trong phủ nữa." Chu Phú gắp một miếng thịt kho măng khô cho nương tử, oán hận mà nói với cha già của mình.
Lão gia gắp một miếng thịt Đông Pha cho nhi tử, vô tội trả lời: "Ngày nào ta cũng tìm việc để làm mà, không rảnh rỗi gì cả."
Con dâu mặt lạnh liếc ông một cái, lạnh lẽo mà nói: "Vậy cha đừng làm, trói tay chân lại, con để hạ nhân cho người ăn ba bữa cơm." ,
"..." Lão gia oán giận mà nhìn con dâu lòng dạ ác độc, quyết tâm không tính toán với nàng, lại than vãn với nhi tử: "Tiểu Phú Quý là ngại cha phiền phức hả? Không sao, cha về rừng trúc, sẽ không phiền tới các con nữa."
Nói cho cùng, ông vẫn muốn rời khỏi sự ràng buộc của nhi tử, trở về khoảng trời đất tự do của mình.
Cho Phú trợn mắt gầm lên: "Cha dám về! Con đánh gãy chân cha!"
Một lão gia nào đó rụt cổ, nhỏ giọng ấp úng: "Đáng ghét!"
Chu Phú thấy dáng vẻ này của cha mình, bất đắc dĩ mà đề nghị với nương tử: "Nương tử, để cha ra ngoài đi dạo đi, như vậy cũng không làm ầm ĩ trong phủ."
Vừa dứt lời, lại nghe một lão gia nào đó giơ tay kháng nghị: "Nhưng ta không có tiền." Tuy cuộc sống của ông luôn không giàu có gì nhưng cũng biết ra cửa đi dạo phố là cần tiền.
"..." Trì Nam ăn cơm xong, để đũa xuống, không trả lời trực tiếp vấn đề của Chu Phú. Lúc khẽ lau miệng thì nàng nhìn Chu phụ hơi có thâm ý, chỉ thấy người ta cắn đũa trợn to hai mắt, đồng tử đen láy tràn đầy tinh quái.
"Được. Đưa lương bổng mỗi tháng của chàng cho ông ấy. Chi tiêu của ông ấy, phòng thu chi trong phủ sẽ không bỏ ra." Trì Nam cười, nghênh đón ánh mắt khiêu khích của lão gia nào đó, bình tĩnh mà nói.
Chu Phú gật đầu: "Không thành vấn đề. Chi tiêu hàng ngày của cha để ta gánh vác."
Trì Nam hài lòng gật đầu, mỉm cười lau nước canh trên môi tướng công nhà mình, để khăn xuống, rời khỏi bàn cơm, đi về phía thư phòng.
——— ——————CQH———— —————–
Kể từ sau khi ở Trường Lăng về, Chú Phú liền nghe nói phần lớn con em tướng môn trong thành đều bị tấn công hoặc nhiều hoặc ít, có bị gãy tay, có gãy chân, còn có cả hôn mê như Lục phò mã.
Chỉ mấy ngày, Chu Phú gần như chạy khắp một nửa nhà làm quan trong thành, từ đầu tới cuối không sờ được chút đầu mối nào với vụ án hàng loạt này, áp lực cực lớn. Lại qua hai ngày, án thông dâm của Tam phò mã cũng không thấy tiến triển. Lục phò mã bị hôn mê cũng không khá hơn. Hắn hỏi nương tử nên làm gì thì luôn nhận được câu trả lời: Chờ một chút đi.
Hắn không hiểu nổi, nương tử còn muốn hắn chờ gì chứ?
May là lần trước đề xuất để phụ thân ra ngoài đi dạo, trong phủ liền không truyền ra tiếng tố cáo không hài hòa nào. Điều này khiến Chu Phú cảm thấy hơi dễ chịu chút.
Sáng sớm hôm đó, hắn đang định ra ngoài thì bị chặn lại nước chảy không lọt ở ngoài phủ công chúa. Những người đó tự xưng là ông chủ chưởng quỹ của một hiệu buôn nào đó trong thành, trong tay mỗi người đều cầm một tờ hóa đơn.
"Phò mã gia, lão thái gia của quý phủ mua một con kỳ lân vàng ở tiểu điếm, đa tạ đã chiếu cố, ba ngàn lượng."
"Phò mã gia, đây là hóa đơn tạm lão thái gia của quý phủ tự làm, ba mươi vò Trúc Diệp Thanh lâu năm, đa tạ đã chiếu cố, tám ngàn lượng."
"Lão thái gia mua một tượng Bồ tát bằng ngọc trắng ở tiểu điếm, hai vạn hai."
"Lão thái gia đặt mua tám mươi món áo mùa hạ ở tiểu điếm, một vạn lượng."
"Ba mươi cân lưỡi vịt, một vạn hai ngàn lượng."
"Mười nhánh sâm núi cuối cùng, năm vạn hai."
"Tiệm trà Vĩnh An, tiền trà, hai ngàn hai."
"..."
Chu Phú bị hóa đơn ào tới như thủy triều làm chóng mặt, cầm tờ cuối cùng, lắp bắp hỏi: "Tiền trà? Hai ngàn lượng?"
"Vâng. Hôm đó là sinh nhật lão thái gia. Ngài ấy bao hết kịch một ngày, bảo tất cả chi phí ngày đó đều tính cho ngài ấy..."
"..." Chu Phú cau mày, sinh nhật?
"Tám mươi món áo mùa hạ?" Một mình ông mặc?
"Vâng ạ. Tiểu điếm nằm ở đoạn đông phố Trường An, đối diện chính là Thúy Hương lâu. Lão thái gia ghét nữ tử dựa lan can bán rẻ tiếng cười mặc quá khó coi, mua tám mươi món áo cắt may tinh tế tại tiểu điếm ngay tại chỗ, áo mùa hạ kiểu mới nhất tặng cho các nàng..."
"..." Chu Phú đen mặt. Mua quần áo tặng kỹ nữ?
"Sâm núi?" Thân thể phụ thân nào đó từ trước tới nay luôn rất khỏe, cần sâm núi từ lúc nào?
"Ặc, lần trước lão thái gia tới bỉ tiệm (tiệm thấp hèn), dám nói sâm núi của tiệm là giả, sau đó ông liền mua hết, nói không muốn để bỉ tiệm hại những khách hàng khác...Ha ha, lão thái gia thật là hiệp cốt nhu tràng (nghĩa hiệp từ trong xương, mềm lòng). Nhưng bỉ tiệm bán tuyệt đối là hàng chính phẩm, giả một đền mười."
"..." Chu Phú hoàn toàn nổi nóng.
"Chu Đại Tráng! Người đi ra cho con —— "
Phò mã rống lên, trong phủ run như cầy sấy. Đám chủ nợ cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ nhân hung ác như vậy, nhất thời bị dọa tới mức bay tán loạn như chim, quyết định ngày mai sẽ liên kết lại, tới đây đòi nợ.
Trì Nam đi ra từ phủ công chúa, nhìn Chu Phú đang gào trước phủ, lộ ra nụ cười nhẹ, ý vị thâm trường.
"Nương tử, ông ấy..." Chu Phú khóc không ra nước mắt.
Trì Nam vỗ vỗ lên vai Chu Phú như an ủi, không nói gì cả, bước lên liễn kiệu, vào triều.
Aiz, tướng công ngây thơ ơi, lại dám để mặc người kia ra đường đi dạo. Cho dù phụ hoàng nàng còn sống cũng không dám đồng ý dễ dàng như vậy. Bởi vì người nào đó chính là cuồng mua sắm trời sinh, từng có ghi chép bất lương về việc tiêu hết ba trăm ngàn lượng bạc trong quốc khố, mà lại chỉ vì mua một con chim có lông nhuộm nhiều màu...
Chu Phú gào thét không thể khiến sự tình xảy ra thay đổi, thậm chí bắt đầu từ sáng nay, cha tựa như mất tích vậy, tìm thế nào cũng không ra. Chu Phú nghĩ tới đống hóa đơn chất như núi kia, ủ rũ cúi đầu mà tới nha môn doanh phòng thủ thành.
Vừa vào cửa liền có mấy huynh đệ đi tới. Chu Phú né tránh theo bản năng —— Hắn bị đám chưởng quỹ đòi nợ kia dọa sợ, chỉ sợ những huynh đệ ở chung hàng ngày này cũng lấy ra hóa đơn không giải thích được, nói với hắn: Đây là chi phí lão thái gia của quý phủ dùng cho thứ gì đó, vậy hắn thật có thể phát điên rồi.
"Tham phó, nhanh tới cổng thành tập hợp, có nhiệm vụ." Một đồng liêu nói với Chu Phú.
May mà không phải đòi nợ. Tâm trạng Chu Phú thả lỏng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Sẽ không là vụ án đả thương người ác tính chứ...Mấy ngày này đã xảy ra không dưới mười vụ, tiếp tục như vậy nữa không bị hoang mang mới là lạ.
"Thượng tướng phục hổ An Dung An tướng quân hồi triều, Tham tổng bảo chúng ta nhanh tới cổng thành giữ trật tự."
"Giữ trật tự?" Chu Phú khó hiểu. Một Tướng quân hồi triều, sao phải điều động binh lực, phái doanh phòng thủ thành bọn họ đi giữ trật tự?
Đồng liêu này không đợi Chu Phú hỏi xong liền vội vàng ra ngoài. Tuy trong lòng Chu Phú buồn bực nhưng cũng đi theo đại quân tới cổng thành.
Một canh giờ sau, Chu Phú hoàn toàn biết được sai lầm của mình trong đám người cuộn trào mãnh liệt. Vị An Tướng quân kia hồi triều, há chỉ phải phái doanh phòng thủ thành giữ trật tự? Chính là phái thiết kỵ của Hiên Viên e rằng cũng không ngăn được đám người hung mãnh này...
"A...An Tướng quân! An Tướng quân, An Tướng quân mau nhìn chỗ này, thiếp ở đây ——" Người qua đường Giáp kích tình cao vút, nước miếng tung bay.
"A...An Tướng quân, thiếp là Như Ý, Như Ý yêu quý nhất của chàng. Chàng có còn nhớ thiếp không? Có nhớ thiếp không? Nhìn thiếp bên này này, nhìn thiếp bên này này...A..." Giọng người qua đường Ất vang vọng, máu trào cuồn cuộn.
"A, rốt cuộc nhìn thấy An Tướng quân, rốt cuộc ta được nhìn thấy An Tướng quân rồi. Tốt quá, tốt quá...Tổ tông hiển linh, tổ tông phù hộ..."
"An Tướng quân, đây là hà bao thiếp thêu cho chàng, chàng nhận lấy này..."
"An Tướng quân, An lang, rốt cuộc chàng đã về. Rốt cuộc chàng đã về..."
Chu Phú ngoắc tay với hơn trăm tướng sĩ doanh phòng thủ thành, chân ôm chân, đứng trung bình tấn vững vàng, khó khăn mà ngăn đám người ập tới như thủy triều phía sau lưng, mọi người mồ hôi đầm đìa, tứ chi như nhũn ra.
Rốt cuộc là nhân vật thế nào mà có thể dẫn tới cơn sóng lớn như vậy. Vì dùng lực mà mặt và cổ Chu Phú đỏ lên, ngửa đầu nhìn về phía chính giữa đường lớn...