Uống rượu ở Vọng Giang lâu xong, mấy vị Phò mã chán nản dựa vào cửa sổ nhìn dòng nước Vọng Giang cuồn cuộn sóng triều, cùng nhau tiễn đưa ánh sáng màu hồng cuối cùng biến mất nơi chân trời.
Cô đơn thương cảm bước ra khỏi lâu liền có gia đinh trong phủ của từng người đồng thời báo lại: "Mấy vị Phò mã khiến chúng tiểu nhân tìm mãi, hôm nay trong cung thiết yến thưởng sen, Thái Hậu đón gió tẩy trần cho An tướng quân, mấy vị Công chúa đã đi trước, kính xin mấy vị Phò mã chỉnh trang rồi tới."
". . . . . ."
Bọn hạ nhân truyền tin vừa đi, Tam Phò mã liền bắt đầu hô thiên thưởng địa*: "Trời ạ, bây giờ ngay cả Thái Hậu cũng rơi vào tay giặc ư? An Dung, lão tử và ngươi không đội trời chung!!!”
*Hô thiên thưởng địa: giậm chân kêu trời.
Tứ Phò mã nghe xong càng thêm chán chường, Lục Phò mã thì ôm rượu trong ngực, Chu Phú giữ chặt Tam Phò mã say rượu suýt ngã xuống lâu, cảm thấy bất đắc dĩ.
Dạ yến thưởng sen, Thái hậu vì An tướng quân mà đón gió, trực giác của Chu Phú cho biết trận chiến tối nay - không dễ đánh.
Tam Phò mã nằm sấp trên lan can ói ra một ít rượu trong dạ dày, kêu la nói sáng sớm lúc ra cửa vì chuyện của An tướng quân mà ầm ĩ một trận với Tam Công chúa Khanh Điệp, hiện giờ vẫn đang chiến tranh lạnh. Nếu như bây giờ hắn chủ động tiến cung thì khác gì không tiếng động đầu hàng Tam Công chúa, cho dù Chu Phú nói thế nào hắn cũng không chịu bước ra Vọng Giang lâu một bước.
Chu Phú không có biện pháp đành dùng sức khiêng hắn lên bả vai, Lục Phò mã ở bên cạnh khuyên: "Nếu tối nay ngươi không đi, vậy khác gì tăng sĩ khí quân địch, diệt uy phong chính mình? Tối nay chúng ta nhất định phải đi! Ta muốn nhìn xem An tướng quân có thể mê đảo nữ nhân khắp thiên hạ có bộ dáng gì?"
Tam Phò mã nghe xong liền dừng mọi hành động của mình.
Mấy người thật vất vả mới tiến vào cung, dạ yến thưởng sen vẫn chưa bắt đầu. Hương sen trong ngự hoa viên được gió mát thổi tới khiến khí trời không còn cái nóng của mùa hè.
Chu Phú vòng vo hai vòng mà vẫn không tìm được bóng dáng Trì Nam, hắn trăn trở quay lại chỗ mấy vị Phò mã, không khí đang lúc ảm đạm bỗng có tiếng đàn du dương từ bên bờ hồ sen cách đó nửa dặm truyền đến.
Tứ Phò mã đọc đủ thứ thi thư*, nhạc khí cũng rất thông thạo, mới nghe hai tiếng liền bật thốt lên: "Đàn đầu ngựa**, chỉ có người trên thảo nguyên sát biên giới mới có thể khảy đàn, thanh nhã du dương, chẳng lẽ là nhạc công trong cung mới mời sao?"
*Thi thư: kinh thi và thư kinh.
** Đàn đầu ngựa: nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa.
Hắn vừa dứt lời thì mọi người quay lại nhìn hắn, Tứ Phò mã lập tức hối hận thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình. Lục Phò mã hừ lạnh châm chọc, liếc Tứ Phò mã học vấn sâu rộng một cái.
Chu Phú giữ thân thể Tam Phò mã đang vén tay áo chuẩn bị đánh nhau lại.
An tướng quân với dung nhan xinh đẹp, tuấn dật nhanh nhẹn từ nửa dặm bên kia hồ sen chầm chậm đi tới, bên hông chính là đàn đầu ngựa được Tứ Phò mã khen lớn, vừa đi vừa khảy đàn, không coi ai ra gì.
Nhóm nữ quyến vốn đang tụ thành tốp năm tốp ba, bốn sáu thành đảng tán gẫu với nhau vừa thấy một màn này thì ngay lập tức rục rịch, một làn sóng mới được dấy lên. Dũng cảm nhất, dám chạy ra ngoài chính là Tiểu quận chúa của phủ tướng soái. Nàng vừa qua tuổi cập kê, bộ dáng thanh tú đáng yêu, vô cùng ngây thơ. Vì vui sướng khi nhìn thấy hắn nên nàng không chút cố kỵ chạy về phía thần tượng đang đứng giữa mọi người – An tướng quân, các nữ quyến chen chúc vây ở chỗ Quận chúa như được khích lệ và dẫn đường, họ rối rít vén làn váy lên xông về phía An tướng quân. Trong lúc nhất thời, oanh thanh yến ngữ, khóe môi mang cười bao vây An tướng quân lỗi lạc phong lưu lại, mỗi vị mỹ nhân đều muốn cố hết sức vọt tới phía trước để gặp mặt nên âm thầm chen lấn đè ép nhau, tình cảnh vô cùng tàn khốc.
Tứ Phò mã là người vô cùng nho nhã, thấy tình cảnh này liền không kìm được mà than thở: "Tổn hại mỹ tục, haizz…”
Tam Phò mã bị Chu Phú lôi kéo nên không xông về phía trước được đành tức giận uống rượu, Lục Phò mã dứt khoát ôm bình rượu tìm nơi yên tĩnh.
Trong lúc vô cùng hỗn loạn thì vài vị Công chúa đế quốc do Trì Nam dẫn đầu từ trong Nội Các đi ra. Tam Công chúa Khanh Điệp nhìn thấy đám người hỗn loạn kia liền liếc mắt khinh thường, mở miệng: "Hừ, một đám dong chi tục phấn* cũng dám đến gần An tướng quân."
*dong chi tục phấn: tầm thường.
Tứ Công chúa Tinh Thần thì ngược lại, nàng là người nho nhã lịch sự nên không nói lời nào, nhưng đôi mắt đẹp tĩnh mịch vẫn không kìm được mà ngóng về phía xa đầu kia, nàng cắn môi dưới, dáng vẻ như vô cùng ao ước.
Lục Công chúa An Nhạc lòng dạ ngay thẳng nên dứt khoát bỏ lại mọi người, gia nhập vào đội quân đang chen chúc kia.
Nhị Công chúa Thanh Dao và tam Công chúa Khanh Điệp đồng thời xì mũi coi thường hành vi của nàng. Tam Công chúa nhăn nhăn nhó nhó, mặc dù khinh bỉ nhưng đôi mắt đẹp lúc nào cũng chú ý tình huống ở trong biển người. Mà nhị Công chúa, y phục của nàng ta vẫn khiến người khác phải tức giận, vóc người vẫn nóng bỏng như vậy, nếu như thường ngày thì nàng ta vốn nên tiến lên cuốn lấy An tướng quân, vậy mà hôm nay lại bày ra dáng vẻ cao sang ‘mọi người đều say mình ta tỉnh’, khiến chúng tỷ muội có phần bất ngờ.
Công chúa Thanh Dao cao ngạo giơ tay lên, hừ, cho dù miếng thịt ấy có ngon thế nào đi nữa thì nhiều người giành giật như vậy cũng không còn ý nghĩa gì, nàng yêu thích cảm giác riêng biệt hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, Nhị Công chúa đưa mắt đến nơi nào đó, mặc dù trong lòng ngứa ngáy nhưng nàng vẫn cố gắng khắc chế bước chân rối loạn của mình, dù sao. . . Nàng cũng không muốn bị ném tỉnh lần thứ hai. . .
An tướng quân vừa đi vừa khảy điệu nhạc du dương. Khi hắn đi qua cầu hình vòm vắt qua ao sen, Chu Phú không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh vì chiếc cầu. Chiếc cầu hình vòm ở Ngự Hoa Viên nhất định là vì khảo nghiệm tối nay mà được xây nên, có thể đời này nó sẽ không còn cơ hội chịu đựng nhiều người chà đạp cùng lúc như vậy nữa.
Khuôn mặt Trì Nam lạnh nhạt, nàng tìm được bóng dáng của Chu Phú liền đi về phía hắn, đối với hỗn loạn cách đó không xa thì nàng làm như không thấy.
Ngay tại lúc nàng sắp đến gần Chu Phú, đồng thời Chu Phú cũng đứng dậy chào đón thì bỗng một bóng dáng màu trắng nhanh như gió chen vào giữa hai người. Khoảnh khắc khi An tướng quân nhìn thấy Trì Nam, hắn lập tức thoát khỏi đám người, như một công tử ăn chơi trác táng trên đường phố chặn lại đường đi của Trì Nam. Hắn đánh đàn đi xung quanh nàng, tiếng đàn du dương nhiệt tình nóng bỏng đã nói lên tâm tình của hắn vào giờ phút này. Hắn không coi ai ra gì trình diễn ra một màn đùa giỡn vô lại trước mắt mọi người.
Chúng nữ quyến không khỏi thổn thức, vô cùng hâm mộ trưởng Công chúa Trì Nam thật may mắn. Thì ra anh hùng An tướng quân trong lòng các nàng cũng có lúc nhu tình mật ý như thế, thật là quá bất ngờ.
Chu Phú bước ra khỏi chỗ ngồi, Trì Nam thấy vậy liền quăng cho hắn ánh mắt chớ hành động thiếu suy nghĩ, lúc này Chu Phú mới kìm nén kích động muốn đánh An tướng quân tơi bời tại chỗ lại. Đôi tay Trì Nam khép vào trong tay áo, mặt không chút biểu tình. Mặc dù xung quanh có âm nhạc vòng quanh nhưng trái tim lạnh lẽo của nàng vẫn không hề có dấu hiệu tan chảy, nàng làm như không thấy cái bóng đang xoay quanh bản thân mình.
An tướng quân vây quanh Trì Nam khảy đàn một lúc lâu nên đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, An tướng quân nhiệt tình thổ lộ, trưởng Công chúa mặt lạnh ứng đối. Chúng nữ quyến thấy vậy thì ảo não vì sao cử chỉ lãng mạn này không phải dành cho mình, khách nam thì âm thầm vui sướng trong lòng, hoa hồ điệp cũng có lúc đá trúng thiết bản.
Tiếng đàn gián đoạn, Trì Nam không chút lưu luyến vòng qua An tướng quân đi tới bên cạnh tướng công của mình.
Đúng lúc này phía Đông hồ sen truyền đến một tiếng hô dài: "Thái Hậu giá lâm. . . . . ."
Quan khách đứng dậy nghênh đón. Thái Hậu với nét mặt rạng rỡ, mặc một bộ cung phục màu hồng rườm rà khoan thai đi tới.
"Tất cả đứng lên đi." Thái Hậu vung tay lên, quả nhiên là phong thái Phượng Nghi thiên hạ.
Tiểu Hoàng Đế theo sát phía sau, thấy Trì Nam thì hoàn toàn vứt bỏ thân phận quốc vương chạy bịch bịch về phía nàng, cái đầu nhanh chóng chúi vào trong ngực nàng: "Hoàng tỷ, hôm nay Thái Phó kiểm tra thi từ của ta, ta đã trả lời rất tốt."
Trong một thời gian mà Tiểu Hoàng Đế đã lớn thêm rồi, mới vài tháng không gặp mà thân thể đã có sự biến đổi. Trì Nam yêu quý kéo Tiểu Hoàng Đế vào trong ngực rồi sờ lên đầu cậu, dường như cậu đã cao lên không ít.
"An Dung tham kiến Ngô Hoàng, tham kiến Thái Hậu." An tướng quân tháo đàn đầu ngựa đeo bên hông xuống đưa cho cung nhân hầu hạ, sau đó tiến lên hành lễ với Hoàng Đế và Thái Hậu.
Tiểu Hoàng đế thấy An Dung tiến lên, tuy cùng là nam nhân nhưng bản thân cậu luôn tồn tại cảm giác chán ghét An Dung. Huống chi ngày trước người này còn nghĩ tới đại hoàng tỷ của cậu, vì vậy hắn ta tuyệt đối không phải là người tốt lành gì. Thế nên khi An Dung thỉnh an thì tiểu Hoàng đế hếch cái mặt như bánh bao lên, cậu giận dữ quay đầu đi chỗ khác, dính ở trong ngực Trì Nam le lưỡi làm nũng.
Tính tình Thái Hậu ôn hòa, chỉ nói Hoàng Đế còn nhỏ không hiểu chuyện, rồi tươi cười hàn huyên với An Dung: "Đứng lên đi, nhiều năm không thấy, Dung ca nhi vẫn không thay đổi. Đã quen với cuộc sống tại biên quan chưa?"
An Dung nở nụ cười điên đảo chúng sinh với Thái hậu, nụ cười này đã kích khởi một số người nơi đây.
"Tạ Thái Hậu quan tâm. An Dung là người thô kệch, cuộc sống cát bay đá chạy và phong cảnh tại biên quan thích hợp với thần hơn. Mà Thái Hậu thì ngược lại, nhiều năm không gặp Thái hậu nương nương vẫn tài hoa phong nhã như xưa, gia mẫu luôn nói trên đời này thứ khiến nàng ước ao chính là dung mạo vĩnh bảo thanh xuân* của Thái Hậu nương nương."
*vĩnh bảo thanh xuân: ý nói trẻ mãi không già.
"Ha ha, Dung ca nhi thật biết nói chuyện."
Lời này của An Dung khiến Thái Hậu hết sức vui mừng. Bà phất phất tay, An Dung thấy vậy liền bước về phía trước, dựa theo thói quen cũ đích thân đỡ Thái Hậu đi dạo.
"Thân thể Định Viễn hầu có khỏe không?" Trong lúc đi dạo Thái hậu thuận miệng hỏi.
An Dung trả lời: "Thân thể gia phụ cũng không tệ lắm, đêm nay vì đáp tạ sự ưu ái của Thái hậu nên lát nữa gia phụ sẽ mang theo lễ tặng."
Vừa dứt lời thì bên kia hồ sen liền truyền đến tiếng hô: "Định Viễn hầu giá lâm. . . Bách Lý thừa tướng , Văn Viễn hầu giá lâm. . . “
Nói chuyện trong chốc lát thoáng cái đã nghênh đón ba vị trọng thần, ba vị này đang làm quan trong triều nên có thiên ti vạn lũ* mối quan hệ, vì vậy yến thưởng sen sẽ mời bọn họ ngồi ở trong cung.
*Thiên ti vạn lũ: ý chỉ rất nhiều
Thái hậu vừa nghe được ba chữ ‘Văn Viễn hầu’ thì trái tim nảy lên, theo ánh mắt mọi người nhìn lại đúng lúc đối mắt với ánh nhìn nóng bỏng si tình của Văn Viễn hầu. Thân thể cả hai cùng chấn động, hoả hoa từ mắt hai người bắn ra.
Ba người thỉnh an tượng trưng xong, Định Viễn hầu An Thanh sai người trình lên một hộp gỗ tử đàn chạm rỗng cao cỡ nửa người, nói là đáp tạ Thái hậu vì An Dung mà mở tiệc đón gió.
Giờ khắc này, Quỳnh Quang Thái Hậu đã đặt hết tâm tư của mình trên người Văn Viễn hầu. Bà nhận lấy cái hộp rồi liếc mắt nhìn, bên trong là một chiếc đàn không dây tinh sảo.
"Đây là danh cầm Tây Vực - Thượng Huyền Nguyệt (trăng lưỡi liềm), gia phụ sai người tìm hơn mười năm mới mua được từ trong tay một vị thương nhân Giang Nam, giá trị vạn kim." An Dung đứng bên cạnh nhìn ra mờ mịt trong mắt Thái Hậu liền giải thích.
Quỳnh Quang Thái hậu có nghiên cứu về âm luật, nhưng đàn không dây cung thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, mặc kệ như thế nào thì đây cũng là tấm lòng thành, là tâm ý thì phải thưởng. Bà xoay người phân phó ma ma cận thân, nói: "Mang hai vò mỹ tửu Tuế Hoa tới đây, ban cho Định Viễn hầu."
Ma ma ứng tiếng, không lâu sau đã vội vã chạy về nói nhỏ bên tai Quỳnh Quang Thái Hậu. Thái Hậu vô cùng kinh ngạc: "Cái gì? Mỹ tửu Tuế Hoa bị người uống cạn? Ai mà lớn mật như thế?"
Mỹ tửu Tuế Hoa là độc gia bí kỹ* của Quỳnh Quang Thái hậu, rượu này dùng hoa quả 4 mùa trong 1 năm để ủ, vì thời gian bảo tồn hoa quả không lâu nên hàng năm mỹ tửu Tuế Hoa chỉ có năm sáu vò, không phải là lúc quan trọng thì không thưởng, hôm nay lại bị người uống cạn trong một buổi sáng, thật đáng chết.
*Độc gia bí kỹ: bí mật chỉ mình Thái Hậu biết
Vào lúc ma ma canh giữ run rẩy giải thích bỗng có một âm thanh bất cần đời truyền đến từ giữa không trung: "Là ta!"
Mọi người men theo âm thanh nhìn lại thì thấy một người bay xuống từ không trung, đôi mắt to tĩnh mịch, nụ cười trên môi khiến hai má hõm sâu thành lúm đồng tiền…
Chu Phú kinh hãi: "Phụ thân?"
Khi Chu phụ vững vàng rơi xuống đất, trở thành tiêu điểm của mọi người thì Quỳnh Quang Thái hậu bỗng nhiên đứng bật khỏi phượng ỷ, chỉ vào ông ta cả kinh nói: "Trương Tấn. . . Lại là ngươi!"