Ma ma quản gia phủ Trưởng công chúa đã chờ đợi rất lâu ở bên ngoài, cũng không nghe thấy tiếng động gì ở trong phòng Trì Nam, ngẩng đầu nhìn trời, nếu nếu mà không gọi, chỉ sợ sẽ chậm trễ giờ công chúa vào triều, vì thế liền đánh bạo gõ cửa.
Từ sau khi Phò mã rời khỏi đây, cả người công chúa trở nên hơi lười nhác, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi thường nhật cũng bị đảo lộn hết cả.Trơ mắt nhìn nàng càng ngày càng gầy yếu, ma ma vốn hầu hạ Trì Nam từ khi nàng còn nhỏ liền đau lòng không thôi.
"Vào đi."
Tiếng nói của công chúa từ trong phòng truyền đến, ma ma quản gia cùng hai nha đầu hầu hạ công chúa rửa mặt bước vào phòng, nhìn thấy công chúa luôn luôn chăm chỉ còn chưa thức dậy. Xuyên thấu qua màn lụa, ma ma nhìn thấy công chúa nhà mình để lộ ra bờ vai trần trụi, nằm sấp trên chiếc gối mềm ở phía trên, vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, vì thế mở miệng nhắc nhở: "Công chúa, nếu như không nhanh lên một chút, sợ rằng lâm triều muộn mất."
Trong ấn tượng của ma ma, đây là lần đầu tiên Trì Nam ngủ nướng như vậy.
Qua một lúc lâu, từ màn lụa mới truyền đến một tiếng nói mềm yếu: "Hôm nay sẽ không đi lâm triều, thân thể ta rất mỏi mệt, ngươi đi chuẩn bị chút nước ấm, ta muốn tắm rửa, không cần để người hầu hạ ở lại."
Ma ma nghe xong, lui người ra ngoài.
Phần trên của cơ thể Trì Nam trần trụi, nàng nằm sấp ở trên giường, ngay cả nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích
Lúc trời còn chưa sáng Chu Phú đã rời đi, mà trên thực tế, hắn cũng dày vò nàng cho đến tận lúc ấy, tình cảm mãnh liệt trong hơn mười ngày mới có thể phát ra. Có câu nói: lòng người thoải mái tinh thần vui vẻ, nhưng Trì Nam mới chỉ ngủ có một canh giờ, thật sự nàng không có tinh thần để lên triều, ngay cả đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn, đến cả ngón tay cũng không muốn động đậy.
Nếu như là trước đây, chắc chắn nàng sẽ bảo ma ma quản gia ở lại hầu hạ, nhưng bây giờ là thời kì đặc biệt.Ở bên ngoài mọi người cho là nàng và Chu Phú đã cắt đứt liên hệ, như vậy vào giờ phút này nàng không thể để người khác thấy bộ dáng này của mình.
Nán lại trên giường dây dưa thêm một lúc, phỏng đoán nếu không đứng dậy, nước ấm ở bên trong cũng sẽ nguội lạnh mất, Trì Nam mới nặng nề kéo thân thể của mình lên. Từ trên giường bò dậy, chứng kiến màu đỏ hồng uốn lượn dầy đặc ở giữa ngực và bụng, ngay cả ở trong bắp đùi cũng không buông tha, xanh xanh đỏ đỏ mập mờ khiến nàng nhớ tới sự điên cuồng đêm qua, bất giác khuôn mặt đỏ rực lên. Đây thật sự là thói quen không tốt của Chu Phú, nghĩ như vậy, Trì Nam cuống quít đi đến trước gương đồng, nhìn xung quanh cổ mình, may mà Chu Phú vẫn còn có chừng mực, có thể hạ khẩu lưu tình với vị trí trần trụi này , không tạo ra dấu vết gì.
Aizz, hai vợ chồng chính cống bây giờ lại biến thành như là đang yêu đương vụng trộm, Trì Nam cảm thấy thật sự là khóc không ra nước mắt.
- - - - - - - - - CQH- - - - - - - - --
Thân phận của Chu Phú thay đổi, cũng tạm thời không đến chỗ doanh trại phòng thủ thành, mà ở lại trong phủ Thừa Tướng, hàng ngày nghe Thừa Tướng dạy, cùng hắn ghi chép lại các tư liệu cơ bản của các đối thủ trong đại tuyển vũ khôi.(*)
(*): cử nhân võ
Chu Phú phải nghe không biết chán: “Gia gia, không phải người nói chỉ là cải trang về bộ dáng, đi lướt qua, tuyên cáo một chút Bách Lý Kiệt đã trở lại, không phải sao? Vì sao phải nói với ta những thứ đó? Gia gia, thật sự không phải người muốn ta đi làm cái gì võ khôi đó chứ?
Cũng không phải Chu Phú không muốn đi tranh đoạt danh hiệu võ khôi, mà là vì hắn nghe nói, khoá trước người được tuyển võ khôi đều dấn thân vào quân lữ (ý là chỉ quân đội), đi tới biên cương xa xôi, bảo vệ quốc gia. Từ nhỏ hắn vốn đã không được khai trí về phương diện này. Bốn chữ 'Bảo vệ quốc gia' với hắn mà cũng chỉ là lý luận suông, căn bản hắn không nghĩ tới việc có một ngày đem gánh nặng này đặt ở trên vai mình.
Hơn nữa, nếu quả là phải đến biên cương xa xôi, như vậy nhất thiết hắn cần phải xa cách nương tử của mình, hắn cũng luyến tiếc.
Thừa Tướng ngồi ở dưới bóng cây Diễn Võ Trường (bình thường là nơi binh lính tập luyện và là sân bãi để kiểm duyệt quân đội), uống một ngụm trà nóng, con ngươi đa mưu túc trí lườm Chu Phú một cái, bất động thanh sắc (không biến sắc) khuyên nhủ: "Tôn tử (Cháu trai) ngoan, ngươi cũng đã tham gia rồi, hơn nữa thành tích cũng không tầm thường, vậy vì sao không làm đến cuối cùng, đã muốn làm đến cuối cùng, vậy vì sao không làm đến tốt nhất?" Biết ở trong lòng tiểu tử này đang có chủ ý gì, tuy rằng Thừa Tướng cảm thấy tôn tử nhà mình yêu thê tử thành tính là chuyện tốt, nhưng mà, nam tử hán đại trượng phu, hơn nữa thân là nam tử hán đại trượng phu của Bách Lý gia, vậy thì ắt phải xem quân lữ là việc quan trọng cả đời. Ở trên chiến trường quăng đầu vẩy máu, mới có thể thể hiện bản sắc nam nhi thực sự của Bách Lý Gia
Chu Phú nhìn Thừa Tướng, xoay mắt bĩu môi nói: "Dù sao, ta cũng không mong muốn đi làm cái gì vũ khôi đó. Đi đến biên cương. . .Nương tử của ta phải làm sao bây giờ?"
". . ." Thừa Tướng thở dài một hơi, đã biết hắn đang suy nghĩ về chuyện này: "Đến lúc đó. . . Để nha đầu kia đi với ngươi không được sao ?"
Thừa Tướng ngồi gật gù dỡ ánh mắt đa mưu túc trí xuống, giống như vô ý nói ra câu nói như vậy với Chu Phú.
Chu Phú nghe xong, còn muốn nói cái gì, lại nghe Thừa Tướng chuyển đổi đề tài đột ngột: "Đúng rồi, tôn tử ngoan, đêm ngày hôm qua ngươi đi đâu đấy hả? Sao lúc Quản gia đưa ăn khuya đến cho ngươi, không gặp ngươi vậy?"
Đêm ngày hôm qua. . .
Chu Phú mất tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó bắt đầu dồn sức trút nước trà, làm cho Thừa Tướng nghi hoặc một hồi, con ngươi tò mò đều đang quan sát trên người hắn, Chu Phú bất đắc dĩ, đành phải vòng vo ấp a ấp úng một câu: "Ở trong phòng rất buồn, ta liền. . .d đ l q đđi bộ vòng quanh sân."
"Đi bộ vòng quanh sân?"Vẻ mặt Thừa Tướng không tin: "Sân phủ Thừa Tướng sao?"
Chu Phú khó xử gật đầu, dĩ nhiên trên cái mũi cao thẳng cũng thấm ra vài giọt mồ hôi tinh mịn.Suy cho cùng Thừa Tướng vẫn là ”củ gừng già”, cay cực kỳ, liếc mắt một cái liền nhìn ra Chu Phú cố ý giấu diếm, hơi ngẫm lại sự tình một chút là có thể đoán được: "Ta xem. . . phải đi bộ vòng quanh vườn hoa đào trong sân thôi?"
"Phốc!" Chu Phú vừa uống môt ngụm nước, đầy khẩn trương, tiện phun tất cả nước ở trong miệng ra, làm ẩm mặt ngoài của vạt áo, tay chân luống cuống chà lau một lúc, sau đó Chu Phú cuống quít đứng lên, cứng ngắc nói: "Ách, để điệt nhi... ta đi xem phòng bếp, xem cơm giữa trưa có chuẩn bị tốt không."
"Đứng lại!" Thừa Tướng đã sớm nhìn ra tâm tư của Chu Phú, chặn ngang liền bắt được hắn đang chạy trốn: "Cơm trưa không cần ngươi phải lo lắng, ta đã nói với ngươi như thế nào? Bây giờ, ngươi và nha đầu kia tuyệt đối không thể gặp mặt nhau, nếu có gặp mặt, cũng phải làm bộ như không quen biết nàng, đối với nàng càng phải tỏ ra lạnh nhạt, tỷ lệ thành công trong kế hoạch của chúng ta lại càng lớn. . ."
Chu Phú cúi đầu không nói chuyện, bộ dáng(biết )đã làm sai chuyện khiến trong lòng Thừa Tướng mềm nhũn, thở dài. Đang muốn thuyết giáo, lại nghe thấy tiếng chân chạy chầm chậm từ từ phía đầu sân bên kia truyền đến, Lưu Minh quản gia đang thở hổn hển từ đầu bên kia Diễn Võ Trường chạy tới, giống như đang có việc gì gấp.
Thừa Tướng buông Chu Phú ra, để cho đứng ở một bên tự xét lại mình thật tốt, Lưu Minh chạy tới, còn chưa dừng lại đã nói: "Tướng gia, ngũ Phò mã phái người đưa thiệp mời tới, nói là mời tôn thiếu gia của chúng ta đêm nay đến Bảo Nguyệt lâu tụ tập."
"Ngũ Phò mã?"Mày Thừa Tướng dựng lên, trong đầu mơ hồ xuất hiện cái bóng mơ hồ.
"Đúng vậy, ngũ Phò mã. Buổi sáng hôm qua, Hiếu Nhiễm công chúa và ngũ Phò mã đã trở về từ Điền Nam, nhưng không biết vì sao họ lại mời tôn thiếu gia đến tụ tập."
Thừa Tướng trầm ngâm bước thong thả, thật lâu sau, mới căn dặn Quản gia Lưu Minh: "Vụng trộm đến phủ trưởng công chúa, nói cho nàng biết tin tức này."
Sau khi quản gia lĩnh mệnh đi xuống, Thừa Tướng lại ân cần dạy bảo Chu Phú một lần nữa, nói: "Đây là lần đầu tiên ngươi và ngũ Phò gặp mặt, phỏng chừng đêm nay cũng không phải có một mình ngươi đến dự tiệc, cái khác không có gì, chỉ phải nhớ kỹ hai chữ: Lãnh khốc! Chỉ có thế, biết không?"
Hai chữ: Lãnh khốc!
Chu Phú đem lời căn dặn của Thừa Tướng thầm đọc ở trong lòng một hồi lâu, lúc này mới gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc đèn hoa vừa lên, Chu Phú mang theo gã sai vặt của phủ Thừa Tướng, cưỡi ngựa đến Bảo Nguyệt Lâu - nơi ngũ Phò mã mời khách đến tiệc rượu.
Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng sao du dương từ bên trong truyền đến, hắn nhớ tới trước khi ra khỏi cửa Thừa Tướng có nói cho hắn biết vài tư liệu cơ bản.
Ngũ Phò mã tên là Giang Nhạc Thanh, giỏi thơ ca, giỏi thi họa, nhưng thứ hắn am hiểu nhất là thổi tiêu, xem ra giờ phút này hắn đang độc tấu ở đây rồi.
Chu Phú vào cửa sau, liền có nô bộc ngâm xướng: "Đại Phò mã. . .Bách Lý Kiệt đến."
Theo tiếng ngâm xướng này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang hắn. Bỗng chốc bị nhiều ánh mắt quen thuộc nhìn chăm chú như vậy, nhưng hắn lại phải tỏ ra coi thường, thật tình Chu Phú cảm thấy có chút khó khăn.
Tam Phò mã bưng ly rượu đi lên phía trước, đưa tay quơ quơ ở trước mặt Chu Phú, thần thái Chu Phú bất động như Thái Sơn khiến tam Phò mã cảm thấy rất kỳ quái, thử khoác lên bờ vai của hắn, hỏi: "Phú nhi, ngươi làm sao vậy?Ngay cả các các huynh đệ đã từng gắn bó ngươi cũng không nhớ rõ hả?"
Trong lòng Chu Phú khẽ nhúc nhích. . . Phú nhi? Cái này mà ngươi cũng dám gọi.
Lập tức lạnh mặt, đến liếc mắt nhìn tam Phò mã một cái cũng không có, tự mình đi thẳng vào bên trong. Một vị nam tử như sao sáng tiến lên nghênh đón, hai taycầm tiêu thả lỏng phía sau, cũng không hành lễ với Chu Phú, cũng không hàn huyên, cứ như thế chỉ cười mỉm nhìn Chu Phú chằm chằm.
Kiểu nhìn này giống như có thể nhìn xuyên thấu linh hồn của người khác, ánh mắt nhìn thấu tất cả ấy khiến cho Chu Phú cảm thấy hơi chột dạ, nhìn hắn đeo tiêu ở phía sau, Chu Phú hành lễ với hắn trước nói: "Được Ngũ Phò mã mời, Bách Lý Kiệt vô cùng cảm kích."
Nam tử sáng sủa chợt nhíu mày, quả nhiên là đất thiêng nảy sinh hiền tài, mỉm cười gật đầu, tư thế của cánh tay "Mời" Chú Phú: "Nhạc Thanh không thường hồi triều, đây là lần đầu gặp mặt đại Phò mã, may mắn may mắn, xin mời ngồi."
Chu Phú ngồi xuống rồi nhìn quanh một vòng, thấy người được mời phía trước, phần lớn đều là Phò mã, Quận mã (chồng quận chúa), hơn nữa xem ra, họ có quan hệ rất tốt với vị ngũ Phò mã không thường hồi triều này. Tam Phò mã Sài Thiều thấy kỳ lạ không tin, càng muốn ngồi ở bên cạnh hắn, chưa bao giờ hắn dừng ánh mắt đánh giá ở trên người Chu Phú lại một khắc, làm Chu Phú phải nghiêng mắt chống đỡ, tăng thêm vẻ thờ ơ, mặc dù như vậy, Sài Thiều vẫn không quan tâm, nhìn một lát, thế nhưng lại dẫn đến tứ Phò mã và lục Phò mã, chỉ vào Chu Phú đỉnh đạc nói: "Các ngươi xem, ngay cả ánh mắt của hắn cũng thay đổi. Trước kia hắn là Phú nhi của chúng ta, ánh mắt thừa tinh khiết, thừa thiện lương, ngươi xem hiện tại hắn. . . Lạnh lùng vô tình... Aizz, nhóm huynh đệ kết nghĩa hắn cũng đã quên, đáng giận."
Tứ Phò mã nhìn Chu Phú, không nói cái gì, chỉ lấy tay vỗ vỗ lên bờ vai của tam Phò mã, muốn nhắc nhở hắn ăn nói phải thận trọng.
Mà lục Phò mã lại thử đưa một ly rượu trắng nóng cho Chu Phú, Chu Phú nhìn lục Phò mã liếc mắt một cái, tiếp nhận rượu nóng ngửa đầu lên uống, uống một ngụm, sau đó, lại đem ly rượu trả lại cho lục Phò mã, nói một tiếng: "Rượu ngon." Rồi bỏ đi.
Lục Phò mã nhìn ly rượu rỗng tuếch, giơ lên cho tam Phò mã và tứ Phò mã nhìn, nhíu mày không nói gì: Xem đi, thật sự đã thay đổi. Phải biết rằng, với Chu Phú của trước kia, bất luận có khuyên như thế nào hắn cũng sẽ không uống, nhưng hôm nay. . .
Một mình Chu Phú ngồi dựa vào lan can, nhìn các vị Phò mã, Quận mã ở trong yến hội trò chuyện với nhau thật vui vẻ, bản thân lại không thể gia nhập, ngay cả với những người có quan hệ tốt cũng không thể tiến lên đáp lời như ngày thường, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực, trong tai lại nghe được một số câu đàm luận như vậy: "Ta nghe nói, khi Tiên Hoàng còn sống đã hạ chỉ muốn ngũ công chúa đi Điền Nam, bất luận như thế nào không được hồi triều, lại không biết vì cái gì mà làm như vậy?"
"Xuỵt, việc này nhưng là việc kiêng kị của hoàng thất."
"Ta biết là kiêng kị, chỉ là hỏi một chút, không có ý tứ gì khác."
". . . Được rồi, ta đây chỉ nói cho một mình ngươi biết, nhưng ngươi đừng đi nói ra bên ngoài. Nghe nói vị ngũ công chúa này của chúng ta rất quỷ quái. Từ nhỏ đã thích nghiên cứu một ít Vu Cổ (Phù thủy) thuật, tiên hoàng chỉ có một phi tử, nghe nói đã chết chính vì lời nguyền rủa của ngũ công chúa, lúc chết chảy máu bảy lỗ, ruột bị xuyên thủng bụng thối nát, ở trên trái tim xuyên vào bảy tám cái gai của hoa hồng, cực kì đáng sợ."