Lâm Chi Hạ phát hiện hôm nay tâm tình của Phó Hàn Xuyên đặc biệt tốt, ngày thường anh luôn lạnh lùng như băng nhưng hôm nay trên mặt toàn là vui sướng.
Lâm Chi Hạ nghĩ muốn nát óc nhưng cũng nghĩ không ra, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra làm Phó Hàn Xuyên cao hứng đến vậy?
Hay là vì kì nghỉ phép du lịch này, anh ở bên ngoài bị ánh nắng phơi đến nóng rực rồi, bằng không như thế nào luôn dùng ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm cô, giống như muốn ăn cô, lại càng giống như muốn đem cô nhìn đến hòa tan.
Sau khi Lâm Chi Hạ rời giường mới phát hiện bây giờ căn bản không phải là buổi sáng, đã là giữa trưa rồi, cô say rượu thế nhưng ngủ say như vậy.
Sau đó là rửa mặt, ăn cơm, nghỉ ngơi.
Tất cả đều được tiến hành dưới tầm mắt nóng bỏng của Phó Hàn Xuyên, hai mắt anh cơ hồ chưa rời khỏi người cô dù chỉ một giây.
Lâm Chi Hạ bị anh nhìn, cảm thấy cả người nóng lên, có chút xao động, lại có chút khó chịu, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất có thể nghĩ đến là… Chẳng lẽ sau khi cô uống say, đã say đến phát điên?
Lâm Chi Hạ nghi hoặc, nhịn không được mà hỏi Phó Hàn Xuyên: "Ông xã, đêm qua em có làm chuyện gì mất mặt không?"
"Không có." Phó Hàn Xuyên không chút nghĩ ngợi phủ nhận, nhưng mà khóe miệng anh giật giật, tươi cười càng thêm rõ ràng.
Biểu tình cùng câu trả lời của anh hoàn toàn tương phản, làm Lâm Chi Hạ không có biện pháp tin tưởng.
Nếu mà cái gì Phó Hàn Xuyên cũng không chịu nói thì Lâm Chi Hạ cũng chỉ có thể tiếp tục trầm tư suy nghĩ, vắt hết trí óc nhớ về sự việc tối qua. Nhưng hết thảy đều là tốn công vô ích, ngược lại là dùng não quá độ, cuối cùng cô cũng chỉ có thể vô lực thở dài.
Phó Hàn Xuyên đem bộ dáng rối rắm của cô thu hết vào mắt, rồi lại cố ý cái gì cũng đều không nói.
Chờ sau khi nhìn đủ rồi, anh mới mở miệng nói.
"Nghỉ ngơi đủ rồi sao?"
"Vâng, chúng ta muốn ra ngoài sao?"
"Không ra ngoài. Ngày hôm qua không phải em muốn anh dạy bơi sao, em đi đổi áo tắm, anh ở bên ngoài chờ em."
"Nhưng mà em không mang theo áo tắm.'
"Anh đặt ở trên giá trong phòng tắm, em vào liền thấy."
Ở dưới hai ba câu của Phó Hàn Xuyên, Lâm Chi Hạ bị thúc giục đi vào toilet. Sau khi đóng cửa lại cô liền nhấc mắt, quả nhiên thấy được trên kệ có một bộ áo tắm màu xanh lam.
Hẳn là Phó Hàn Xuyên chuẩn bị.
Sau khi cô cởi quần áo ra thay, nhìn thoáng qua gương mới phát hiện áo tắm này thật sự là… là quá hở hang.
Kiểu dáng của bikini chính là vải mỏng nhỏ hẹp, chỉ che được một phần hai bầu vú, còn lại đều là dây buộc tinh tế. Nhìn xuống dưới một chút là quần bơi, vải dệt cũng ít đến đáng thương, giống như là quần chữ Đinh (丁).
Toàn thân trên dưới, một mảng lớn da thịt trắng tuyết bại lộ trong không khí.
Lâm Chi Hạ thẹn thùng không dám nhìn chính mình, liếc nhìn gương một cái, tầm mắt liền nhanh chóng dời đi.
Mặc cái này bảo cô làm sao dám đi ra ngoài chứ.
Nhưng mà Phó Hàn Xuyên còn đang ở bên ngoài chờ cô.
Cô nghĩ đến trứng rung hôm qua, lại nhìn nhìn bộ áo tắm hôm nay, Phó Hàn Xuyên rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, thậm chí khăn tắm trong phòng cũng bị giấu đi, không để lại cho cô một chiếc 'áo giáp' nào.
Lâm Chi Hạ ở trong phòng tắm rối rắm thật lâu, cuối cùng khi ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục của Phó Hàn Xuyên, cô mới khẩn trương đi ra ngoài.
May mắn duy nhất chính là bể bơi bên ngoài là riêng biệt, xung quanh đều có tường vây, sẽ không bị người khác nhìn thấy.
Phó Hàn Xuyên ở trên ghế nằm bên bể bơi, nghe được tiếng mở cửa anh mới nhìn qua, liếc mắt thấy được thân hình gợi cảm, mê người của Lâm Chi Hạ.
Bộ áo tắm màu xanh kia quả nhiên rất hợp với cô.
Vải dệt nho nhỏ điểm trên người Lâm Chi Hạ làm cho cả người cô bại lộ dưới ánh nắng, đem thân thể trắng nõn lộ ra không chút bỏ sót.
Hai chân tinh tế, thẳng tắp, cái mông tròn trịa, đầy đặn được lớp vải mỏng bao bọc gắt gao, vòng eo nho nhỏ không đầy nắm tay, thịt toàn thân cơ hồ đều tập trung ở ngực, hai luồng tuyết trắng tròn trịa dưới sự o ép của áo tắm liền lộ ra rãnh ngực mê người.
Bầu ngực tuyết trắng no đủ theo bước chân của cô mà lắc qua lắc lại, làm tâm Phó Hàn Xuyên cũng lung lay muốn bay theo.
Dưới lớp quần bơi bó sát của anh, côn th*t thô to đã sớm cương cứng, nếu không có áo tắm dài che lấp thì nhất định sẽ không giấu được.
Rốt cuộc anh đã nhịn suốt một ngày.
Từ đêm qua, khi nghe được lời Lâm Chi Hạ nói đồng ý bơi, anh liền cố nén cỗ xúc động này xuống, ban đêm ôm ngọc nhuyễn ôn hương, cơ hồ không ngủ được.
Anh muốn hung hăng mà chiếm hữu Lâm Chi Hạ, rồi lại không muốn làm khi cô ở thời điểm ý thức không rõ.
Anh muốn nói cho Lâm Chi Hạ, anh thích cô, càng muốn nói cho Lâm Chi Hạ biết làm tình khiến cho người ta yêu thích đến nhường nào, còn có côn th*t lớn công dụng rất kì diệu.
Ngọn lửa dục vọng hừng hực căn bản không thể dừng lại, bằng không anh cũng không cần sau khi tỉnh lại liền ở bể bơi phát tiết thể lực.
Vừa rồi lúc Lâm Chi Hạ ăn cơm, nghỉ ngơi, trong đầu anh đã nghĩ muốn một lần, muốn hung hăn thao người phụ nữ này!
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt anh vẫn như cũ, duy trì biểu tình ôn nhuận cùng cười khẽ, chờ Lâm Chi Hạ tới gần, quan tâm hỏi: "Em có kem chống nắng không?"
"Dạ?" Lâm Chi Hạ sửng sốt.
Toàn bộ lực chú ý của cô đều bị bộ áo tắm này bá chiếm, làm sao có thể nghĩ đến chuyện này.
Nhưng vừa nghĩ tới, trong phòng cũng không có kem chống nắng.
Đây đều là kế hoạch của Phó Hàn Xuyên mà thôi.
Hết thảy đều diễn ra như kế hoạch của anh.
Anh không đợi Lâm Chi Hạ phản ứng, đứng dậy, đem cái ghế nằm duy nhất nhường lại cho cô, nói: "Em nằm xuống anh thoa kem giúp em. Nắng lớn như vậy, em đừng phơi đến bị thương.”
Ngữ khí ôn nhu là vậy nhưng động tác của anh lại rất cường thế, không cho Lâm Chi Hạ cơ hội nào liền đem cô ấn ở trên ghế nằm.
Chờ Lâm Chi Hạ phản ứng lại, cô đã sớm nằm bò trên ghế.
Vải dệt sau lưng cô so với đằng trước càng ít hơn, chỉ có mấy sợi dây buộc tinh tế, duy nhất có một mảnh vải tam giác cũng bị hai cánh mông thịt no đủ đè ép xuống, làm cho mảnh vải cơ hồ muốn xâm nhập vào cả khe mông của cô.
Ánh mắt Phó Hàn Xuyên có thể nhìn thấy da thịt non mịn trắng tuyết, trừ bỏ mấy nốt ruồi nho nhỏ, liền không có một chút tỳ vết.
"Em có thể tự mình làm…" Lâm Chi Hạ giãy giụa muốn đứng dậy.
Nhưng mà, 'bang' một tiếng, trên cánh mông của cô hơi hơi đau đớn.
Phó Hàn Xuyên ở trên cái mông tròn của cô vỗ nhẹ một cái.
Hành động này vừa ái muội vừa mang theo uy nghiêm, thành công hù dọa Lâm Chi Hạ, làm cô không dám lộn xộn.