Nghe thấy tiếng khóc thút thít của tôi, Đường Phú Quý đang cười mặt bằng nghiêm lại, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi tôi: "Tiểu Sênh, cháu làm sao vậy? Chủ có thể làm hại được cháu sao? Chủ chỉ là muốn giúp châu kiểm tra một chút, xem bệnh tình của cháu đã đỡ nhiều chưa!".
Tôi đang định hỏi nếu ông ấy muốn kiểm tra sức khỏe thì có phải nên đến bệnh viện không, Đường Phú Quý đã tiếp lời: “Đây là cuộc kiểm tra định kỳ, cháu cử năm im là được rồi! Ngoan nào! Kiểm tra xong chủ sẽ mua sô cô la cho cháu ăn có được không nào?”.
Vừa nghe thấy “sô cô la”, tôi đã hơi phấn khích, đó là thứ đồ ăn có mùi vị hơi lạ nhưng vô cùng hấp dẫn tôi. Quan trọng hơn là Đường Phú Quý đã không mắng mỏ tôi hay gì cả, điều đó làm sự cảnh giác của tôi với ông ta giảm đi rất nhiều.Nhân lúc tôi đang còn do dự, Đường Phú Quý đã rất nhanh cởi sạch đồ trên người tôi, tay ông ta sờ soạng khắp nơi trên người tôi, thỉnh thoảng lại hỏi tôi mấy câu kiểu như có đau không.
Nhiều năm sau đó, khi tôi đã trải qua đủ loại truyện kinh tởm, nhớ lại đêm đó, tôi vẫn thấy buồn nôn không thể chịu được. Có lẽ tôi nên cảm thấy biết ơn, biết ơn vì bản thân lúc đó còn chưa hiểu gì, nên quá khứ đen tối ấy không bị lưu lại trong đầu qua sâu đậm, biết ơn về những trải nghiệm ngày xưa đã khiến tôi biết cách nhẫn nhịn và chịu đựng, để không vì thế mà đưa ra những quyết định ngu ngốc.
Bất luận như thế nào, cuối cùng tôi vẫn trụ lại được, dù có phải trả giá đất thể nào, ít nhất tôi cũng đã được sống an nhàn và thoải mái, vậy là đủ.
Trong vài ngày sau, mọi thứ vẫn như bình thường. Nếu thực sự có gì đó khác thường, thì chính là sự thờ ơ ngày càng tăng lên của Đường Mạc Ninh đối với tôi kể từ khi trở về, tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự kinh tởm mà cậu ta dành cho tôi.
Nhiều lần, chỉ vì tôi không làm tốt việc gì đó đều sẽ bị Đường Mạc Ninh để ý và không ngừng bóng gió chế giễu
Nhưng may mắn thay, thái độ của Đường Phú Quý đối với tôi cũng đã thay đổi. Ông ta dường như nhiệt tình với tôi hơn trước làm tôi đôi khi ảo tưởng rằng ông là cha ruột tôi.
Có điều, những thứ tốt đẹp đều thật ngắn ngủi. Khi tôi đang đảm chìm trong cuộc sống hiện tại, tưởng tượng rằng mình sẽ luôn được sống sung sướng như thế, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Tôi nhớ rất rõ, sáng hôm ấy Đường Phú Quý gọi tôi dậy rất sớm, trong lúc tôi đang mơ màng liên nói: "Nhanh dậy chuẩn bị, đợi chút chú sẽ đưa cháu đi kiểm tra sức khỏe"
Lúc ấy tôi chẳng có khái niệm gì về kiểm tra sức khỏe cả, cũng không biết nó có ý nghĩa gì. Có điều nếu Đường Phú Quý đã yêu cầu, tôi chỉ biết làm theo, dù sao trong nhận thức của tôi, ông ta chắc sẽ không làm hại mình đâu. Ra đến cửa, Đường Mạc Ninh cau mày nhìn tôi đang bị lỗi ra ngoài, ánh mắt u ám của cậu ta khiến tôi cảm thấy như bản thân mình đang làm sai điều gì đó. “Sao phải dẫn nó theo?”, ngay khi tôi chuẩn bị lên xe, cậu ta liền lập tức nói, giọng nói biểu hiện sự lạnh lùng vô cùng. Đường Phú Quý có vẻ lười giải thích, nhét tôi vào trong xe và đóng cửa cái "rầm" rồi nói với cậu cháu trai: "Chú đưa Tiểu
Sênh đi kiểm tra sức khỏel".
Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ không hài lòng của Đường Mạc Ninh. Không đợi tôi kịp mở lời, cậu ta hét lên: "Cháu đang vội đi học, chủ đưa nó đi cùng không phải vướng víu làm sao?”.
Tôi sững sở. Mặc dù biết rằng Đường Mạc Ninh không hề thích tôi và luôn tìm cách đuổi tôi đi, nhưng dùng những lý do xa vời như vậy chỉ để ngăn không cho tôi đi cùng thực sự khiến tôi hơi bất ngờ.
Cũng may tôi đã sớm quen nhẫn nhục và chịu đựng, đối với Đường Mạc Ninh mà nói tôi cũng không quả để tâm, chỉ biết củi đầu, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau, không dám hé răng nửa lời.
Hình như cảm nhận được sự bất an và bất lực của tôi, lại nhìn thấy Đường Phú Quý không hề có ý để tôi xuống xe, Mạc Ninh đột nhiên gào to hơn gấp đôi: “Cho nó xuống xe đi!".
Đường Phú Quý văn không thèm để ý cậu ta, như thể đã quá quen rồi. Ông ta mở khóa, đạp ga và khởi động xe, nhưng có vẻ như Đường Mạc Ninh vẫn không từ bỏ ý định.
Cậu ta lại hét lên, cổ họng khàn đặc. "Cháu nói đuổi nó xuống xeee."
Lần này Đường Phú Quý mất kiên nhẫn, ông ta nghiêng đầu nhìn Mạc Ninh nhưng không nói gì. Đương nhiên là Mạc Ninh cảm thấy bực bội. Có vẻ không thể chịu nổi, đang đeo cặp ngồi yên trên ghế, cậu ta bất ngờ giơ tay cướp vô lăng mà Đường Phú Quý đang cầm lái.
Đường Phú Quý hoảng hốt vì hành động đột ngột này. Ông ta đẩy tay Đường Mạc Ninh ra, nhưng vì không gian trong xe hẹp nên Mạc Ninh đã trở lại rất nhanh.
Nhìn cuộc đối có trước mặt của hai con người này, cảm giác chiếc xe đang chao đảo, tôi không biết mình nên làm gì. Mạc Ninh cậu ta ghét tôi đến thế sao? Chỉ vì muốn đuổi tôi ra khỏi xe mà đến cái mạng này cũng không cần nữa sao, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội gì với cậu? Vừa nghĩ nước mắt vừa tuôn rơi trong tuyệt vọng, nhưng tôi không dám nói một lời, cúi đầu và gạt đi những giọt nước mắt kia.
Một lúc sau, chiếc xe cuối cùng cũng trở về trạng thái ổn định và "cuộc chiến" của hai người bọn họ đã kết thúc với sự thỏa hiệp của Đường Phú Quý
Dừng xe, Đường Phú Quý bất lực nhìn tôi rồi nói: "Chủ phải đưa anh Mạc Ninh đi học trước, cháu cầm lấy cái này, đi đến hộp đêm đối diện và đợi chủ, đưa cái này cho ông chủ hoặc nhân viên phục vụ, họ sẽ sắp xếp cho cháu một cho nghi!".
Vừa nói Đường Phú Quý vừa lấy ra một tấm danh thiếp, viết gì đó và đưa nó cho toi. Không cần biết tôi có đọc được mấy chữ kia không, ông ta thả tôi xuống xe và đi mất.
Khi xe khởi động, tôi vẫn nghe thấy sự bất mãn của Đường Mạc Ninh "Ai là anh trai của con nhỏ đó, đừng để cháu và con nha đầu chết tiệt ấy ở cùng nhau!".