Nhạc Du Du vốn muốn ngăn cản động tác của Lãnh Hạo Nguyệt, tiếc rằng người này tâm trí tuy nhỏ, nhưng khí lực lại không nhỏ, ngay lúc hai người giằng co, chỉ nghe rẹt một tiếng, bộ hỉ phục (*) đã vinh dự ra đi.
(*) hỉ phục: áo cưới truyền thống của người Trung Quốc
Cây gậy trong hình gọi là hỉ xứng, khăn trùm gọi là khăn hỉ
“Tiểu Du Du, Dật ca ca nói, đêm nay Hạo nhi có thể hôn tỷ đó.” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong, không chờ Nhạc Du Du phản ứng lại, liền nằm lên trên thân thể của nàng, bắt đầu mút chặt miệng của nàng.
Nhạc Du Du triệt để bực bội, chuyện gì đây a? Nàng đang bị một tiểu hài tử phi lễ, hay là nàng hiếp râm anh bạn nhỏ này đây? Ai có thể nói cho nàng biết được không?
“Miệng của Tiểu Du Du thật ngọt.” Đúng lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười rất là mị hoặc “Giống như bánh hoa quế…” Nói xong, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng mình.
Tinh thần Nhạc Du Du không khỏi rung động, tiểu tử này thực có tiềm chất làm “kẻ gây họa” quá xá, không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, thế nhưng, lý trí vẫn chiếm thượng phong, nếu thực sự muốn nàng cùng một nam nhân tâm trí chưa thành thục XXOO, nàng – Nhạc Du Du vô luận như thế nào cũng không làm được, sau mười giây kinh ngạc, nàng thành công đẩy Lãnh Hạo Nguyệt ra.
“Tiểu Du Du sao vậy?” Lãnh Hạo Nguyệt nét mặt mê man, trong đôi mắt to đầy sương, “Là không cần Tiểu Lục nữa hay sao?”
“Ách, không phải.” Nhạc Du Du bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, hắn chỉ là một hài tử, đối với hắn như vậy dường như cũng quá nhẫn tâm, vội vàng vỗ bờ vai của hắn, “Tiểu Lục ngoan, ngoan ngoãn nằm ngủ nha, tỷ tỷ sẽ không rời bỏ Tiểu Lục…”
“Gạt người.”
“Ai gạt người là con chó nhỏ.” Nhạc Du Du không ngừng cười khổ.
“Thế nhưng, Dật ca ca nói rõ ràng, chỉ cần cưới vợ về thì có thể quang minh chính đại hôn nhau, sau đó cởi sạch quần áo, còn có thể sinh tiểu bảo bảo nữa…”
“Khụ khụ…” Nhạc Du Du sặc nước miếng, một lần nữa nàng khẳng định Trình Dật thực sự không phải là một gã tốt lành gì, vội vàng hôn nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Hạo Nguyệt, “Ngươi bây giờ vẫn còn nhỏ, chờ ngươi trưởng thành sẽ có tiểu bảo bảo…”
“Tỷ gạt người, Ngọc thúc nói ta đã hai mươi tuổi rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn lên, không chịu buông thả.
Nhạc Du Du chỉ cảm thấy đau đầu, thật không biết nên trả lời như thế nào mới phải, cuối cùng đành phải hù dọa: “Tiểu Lục ngoan, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, nếu không, tỷ tỷ thật sự bỏ đi đó.” Sau đó, làm bộ ra vẻ tức giận, tiểu tử này nếu cứ tiếp tục mê hoặc như vậy, nàng thật sự sẽ phạm trọng tội a.
“Được rồi.” Cuối cùng thì lần này Lãnh Hạo Nguyệt cũng chịu nghe lời, tuy rằng vẫn không cam lòng mà nhìn nàng, thế nhưng, không tiếp tục dây dưa đòi cởi sạch quần áo của Nhạc Du Du, mà cởi sạch quần áo của chính bản thân mình, sau đó mới chậm chạp leo lên giường, nằm xuống.(Bạch Anh: Chiêu thật độc, em cam bái hạ phong.)
Nhạc Du Du nhất thời cảm thấy tim đập nhanh, người này tuy rằng tâm trí nhỏ, nhưng cơ thể tuyệt đối không nhỏ, thậm chí hoàn mỹ hơn so với người bình thường, cứ như vậy, lỏa lồ trước mặt nàng, thật đúng là muốn khảo nghiệm ý chí của nàng.
Nhìn ánh mắt không biết nên làm thế nào của Nhạc Du Du, Lãnh Hạo Nguyệt giảo hoạt cười.
Mãi đến khi Lãnh Hạo Nguyệt chui vào trong chăn, Nhạc Du Du mới âm thầm thở ra một hơi, nhìn Lãnh Hạo Nguyệt gần như ngủ say, mới thở dài một tiếng “Tiểu Lục, nếu ngày nào đó tỷ tỷ thực sự nhịn không được, làm ra chuyện có lỗi với ngươi, ngươi đừng trách ta.”
Lãnh Hạo Nguyệt đang nhắm mắt trong lòng hơi trầm xuống.
“Ãi.” Nhạc Du Du xoa xoa má của Lãnh Hạo Nguyệt, “Sao ngươi lại xinh đẹp như vậy để làm gì? Nếu như ngươi bình thường, tỷ tỷ cũng đành chịu thiệt thòi, thế nhưng, ngươi còn nhỏ a… Tỷ tỷ không muốn lạt thủ tồi hoa (*) a…” Giọng nói có hơi ảo não.
(*) lạt thủ tồi hoa: thủ đoạn độc ác, cường bạo, tàn nhẫn bẻ hoa ~ phi lễ với nữ tử.
Lãnh Hạo Nguyệt hiểu được ý của nàng, không khỏi cười thầm trong lòng, một chút cảnh giác vừa mới xuất hiện cũng biến mất.
Nhạc Du Du sau khi cảm thán xong. Lúc này mới giúp hắn đắp chăn, rồi nằm xuống, hôm nay thật quá mệt mỏi, nên chỉ một lát sau nàng liền ngủ say.
Mặt trăng ngoài cửa sổ tròn vằn vặt, trong phòng hồng hỉ chướng nội (*), Lãnh Hạo Nguyệt một tay chống đầu, nhờ ánh trăng nhìn nữ nhân đang say giấc bên cạnh, lúc này, nàng ôm chăn vào lòng, chân còn lại gác lên phía trên, thấy vậy không khỏi cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má mềm mại, sau đó dừng ngay cổ, nhẹ nhàng nắm lấy cần cổ trắng nõn kia, trong mắt lóe ra sát khí, thế nhưng, thoáng chốc biến mất…
(*) hồng hỉ chướng nội: giường tân hôn
Trong lúc ngủ mơ cảm thấy dường như có người đụng mình nên không thoải mái, không khỏi trở người, dường như mơ thấy gì đó, miệng lẩm bẩm, muốn nghe, nhưng lại không thể nghe rõ nàng đang lẩm bẩm điều gì.
Lúc này, gió lay ngoài cửa sổ.
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua Nhạc Du Du đang ngủ say, điểm hai cái trên thân thể nàng (điểm huyệt đạo ấy mà), lúc này mới xoay người xuống giường.