https://truyensachay.net

Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 28 - Chương 28

Trước Sau

đầu dòng
Không phải đâu, Hà di nương. Đỗ Phúc Hề thản nhiên cười. Sao tướng công có thể là một người lòng dạ ác độc như vậy? Thời gian này Liên di nương đang dưỡng bệnh, không bước chân ra khỏi phòng, mới có thể khiến người khác hiểu lầm.

Thì ra là như vậy. . . Hà di nương vẫn mang biểu tình không hiểu chút nào, nhưng bà nhanh chóng gạt sang một bên, chỉ vào hộp điểm tâm trên bàn, rồi cười nói: Những món tiểu điểm tâm này đều do ta làm, tuy không thể sánh bằng những món được bán ngoài cửa hàng, nhưng Vương phi cũng rất thích, nên cũng mang một ít món ăn tầm thường xấu xí cho con.

Nàng cười nói: Đừng nói vậy, nếu đã là tâm ý của Hà di nương, Phúc Nương sẽ nhận.

Tư thái Hà di nương thong thả mềm mại, bà nói: Còn có, Thế tử phi, Thiểu Kiều đang độ tuổi trẻ khí thịnh, là một đứa lỗ mãng, con là đại tẩu, người ta nói trưởng tẩu như nương, nếu nó không hiểu chuyện mà gây nên họa gì, nhờ con và Thế tử nói đỡ đôi lời trước mặt Vương gia, di nương ở đây xin nhờ con.

Đỗ Phúc Hề mỉm cười đồng ý: Đó là dĩ nhiên, Hà di nương không cần phải bận tâm.

Thấy Hà di nương cũng chỉ cưng chiều nhi tử hết mực, lần này lấy lòng cũng vì lo nghĩ cho nhi tử sau này có gây họa cũng sẽ có người giúp đỡ.

Ba ngày sau, Liên di nương cũng đã trả lời về quyết định của nàng ta, nàng ta vẫn muốn ở lại vương phủ, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, chỉ mong đừng tống nàng ta ra khỏi phủ là được. Đối với quyết định này, Đỗ Phúc Hề không hề cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả khi lang quân vô tình, đau thấu tim như vậy, nhưng vẫn muốn ở một nơi nào đó có thể nhìn thấy hắn, ôm một tia hi vọng.

Sao nàng ta lại không đi? Đối với kết quả này, Tôn Thạch Ngọc khó chịu cau mày, nhưng sự chú ý của hắn nhanh chóng bị phân tán bởi dáng vẻ muốn ra ngoài của nàng.

Nàng muốn đi đâu?

Đi xem cửa hàng hồi môn đó! Đỗ Phúc Hề cười hì hì nói.

Nàng đúng là một phú bà nha, của hồi môn nhà mẹ đẻ cũng đều lưu lại cho nàng, tính luôn cả đồ khi xuất giá Tướng phủ cho thêm, thì có hơn hai trăm rương đặt tại khố phòng, mà cửa hàng thì có hơn mười hai cái.

Nhưng thu vào nhiều, thì chi tiêu cũng nhiều hơn, thị tì của nàng có bốn người, cộng thêm nha hoàn bà tử nàng mang tới, tiền tiêu hàng tháng của vương phủ khẳng định là không đủ sử dụng, nàng phải quản lý cửa hàng hồi môn của nàng thật tốt mới có thể phát sinh lợi nhuận, tiền đẻ ra tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền. . . . . .

Nhìn nàng đi, vừa rồi nàng cười rất giống tiểu hồ ly. Đang nằm nghiêng trên giường cạnh cửa sổ, Tôn Thạch Ngọc 'bốp' một tiếng khép binh thư lại, rồi đứng dậy, nghiêm túc nói với nàng: Như vậy không được, thật là mất thể diện của vương phủ, Gia phải đi theo giám sát nàng chặt chẽ.

Đỗ Phúc Hề cười nhìn hắn: Nếu Gia muốn ra ngoài đi dạo một chút thì cứ nói thẳng, thiếp sẽ để cho chàng cùng đi.

Tôn Thạch Ngọc đi qua buộc lại dây áo choàng của nàng thêm một lần nữa, công bằng nghiêm túc nói: Nói bậy, gia đâu cần đi theo một nữ nhân như nàng, gia muốn giám sát nàng thôi, để tránh cho nàng phạm phải sai lầm.

Trong đáy mắt Đỗ Phúc Hề không giấu được ý cười, nàng cố ý ngoan ngoãn nói: Đúng, đúng, gia muốn giám sát chặt chẽ thiếp thân là đúng, nếu không thiếp thân nhất định sẽ phạm sai, thiếp thân rất cần Gia đi theo. . . . . . Không, không phải đi theo, nói sai rồi, đáng đánh, là nhìn, là nhìn mới đúng.

Tôn Thạch Ngọc chụp lấy cằm nàng, bất ngờ cắn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái. Cái người ba hoa này.

Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt sáng long lanh: Gia, có muốn thiếp thân hát cho chàng nghe một bài hay không?

Hắn nhìn nàng, từ chối cho ý kiến: Muốn hát thì hát, Gia cũng khá nhàn rỗi.

Tốt, vậy thiếp thân hát... Nàng hắng giọng, hát lên: Ta vừa thấy chàng liền cười, phong thái của chàng quá tuyệt mỹ, bước đi bên cạnh chàng, vĩnh viễn sẽ không có phiền não. . . . . . Ta vừa thấy chàng liền cười, lời nói cử chỉ của chàng khiến người ta say mê quấn quýt, bước đi bên cạnh chàng, vĩnh viễn sẽ được vui vẻ tiêu dao, rốt cuộc là vì cái gì?! Ta vừa thấy chàng liền cười, bởi vì ta đã yêu chàng, nó nằm ngoài dự liệu của chàng! Ta vừa thấy chàng liền cười, phong thái của chàng nhẹ nhàng tuyệt mỹ, bước đi bên cạnh chàng, vĩnh viễn sẽ không có phiền não.”

'Ta vừa thấy chàng liền cười' là ca khúc mà kiếp trước bà ngoài của nàng thích nhất, nàng cũng không biết ai là người khởi xướng, nghe nhiều tự nhiên sẽ hát được. Vừa rồi nàng cũng không biết tại sao như vậy, chỉ nhìn hắn, trong đầu nàng liền vang lên bài hát đó, giống như đại biểu cho tâm tình của nàng.

Không đứng đắn. Tôn Thạch Ngọc đưa tay nhéo

alt
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc