https://truyensachay.net

Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 4 - Chương 4

Trước Sau

đầu dòng
Hoàng thượng trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, Ngày mai, ngươi về gặp bọn họ đi! Với tình huống như bây giờ, nếu có thể thấy hoàng hậu ngươi, bọn họ cũng sẽ an ủi phần nào.

Hoàng hậu thăm hỏi là chuyện xưa nay chưa từng có của Vương triều Đại Tuyên, đó cũng là ân huệ vô cùng lớn lao.

Tạ hoàng thượng đã thương cảm.

Hoàng hậu nói xong liền quỳ gối xuống cảm tạ, hoàng thượng vội vàng đỡ nàng dậy, bỗng nhiên nhắc tới, Ta nên sắc phong vị trí Thái tử rồi.

Hoàng thượng! Hoàng hậu hơi ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn hơi hốt hoảng, coi như là mình nghe lầm.

Vị trí Thái tử đã trì hoãn rất lâu, hoàng thượng vẫn không chịu quyết định, hôm nay lại chủ động nói tới việc sắc phong Thái tử, cũng là thời gian làm tang lễ cho đệ đệ mình, chính xác gọi nàng là ngũ vị tạp trần, trong lòng có lời không nói ra được...

Nhưng mà chuyện sắc phong Thái tử là chuyện đại sự, trẫm vần còn đang chờ các trọng thần hộ quốc bàn bạc. Hoàng thượng cũng biết là do mình nhất thời thay đổi theo cảm tính, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng thì không thể thu hồi lại được.

Thần thiếp đã hiểu. Hoàng hậu ngoan ngoãn nói. Nàng cũng không nói gì đến chuyện đó nữa, dù sao cũng do chính hoàng thượng cam tâm nên sự việc mới trở thành như vậy, nàng có nói thêm cũng chẳng có ích gì.

Nhưng mà, chuyện sắc phong Thái tử coi như cũng có manh mối rồi, cũng không uổng công nàng để tâm tính toán, trải qua bao nhiều lần kiên trì chờ đợi, bây gờ khoảng cách của nàng và Hiên nhi ngồi trên vị trí Thái tử cũng không xa, đến lúc đó mọi việc nàng làm đều có ý nghĩa.

Trời mới vừa sáng, A Chỉ liền kêu Đỗ Phúc rời giường.

Đừng làm phiền ta... Đỗ Phúc lật người rồi nói mớ, chỉ một cái liền bắt ngang hai chân lên cái chăn.

A Chỉ không nói gì. Đại đại tiểu thư thật là không có cái tướng ngủ, trước đây đại tiểu thư cũng không có ngủ như vậy...

A Chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, Đại tiểu thư, mau lên, người quên hôm nay sẽ có người ở phủ đến đón người hồi phủ sao?

Mấy ngày trước, đột nhiên trong phủ gởi thư tới nói muốn đại đại tiểu thư hồi phủ, tin tức ngoài dự đoán này đã làm cho nàng mừng rỡ, còn tưởng rằng phu nhân sẽ bỏ nàng ở lại am ni cô này cả đời. Chắc là do lão phu nhân có chuyện, có lẽ chuyện đó phu nhân cũng không thực hiện được, nên rốt cuộc cũng chịu đón tiếp Đỗ Phúc hồi phủ.

Hả? Đỗ Phúc xoa xao con mắt ngồi dậy. Là ngày hôm nay sao?

A Chỉ rất vội vã. Là ngày hôm nay, đại tiểu thư mau dậy đi, nô tỳ sẽ trang điểm sửa soạn lại trang phục cho người, còn phải thu dọn đồ đạc...

Sao không để khoảng cuối buổi trưa hãy trở lại? Ta muốn ngủ thêm một lúc nữa. Đỗ Phúc ngáp liên tục đứng dậy. A Chỉ giúp Đỗ Phúc rửa mặt rồi lấy nước súc miệng trong lúc nàng đang nửa mê nửa tỉnh, tiếp theo là cầm cái lược chải búi tóc bươm bướm cho Đỗ Phúc, sau cùng là giúp Đỗ Phúc thay một bộ y phục màu trắng, đây là bộ y phục của nàng khi nàng xuyên qua đây, cũng là một bộ y phục tốt nhất trong rương quần áo của nàng, A Chỉ giặt sạch rồi để vào đó, chính là chờ một ngày nàng hồi phủ rồi mặc vào, rốt cuộc bay giờ đã đợi được.

Wow! Hôm nay vừa nhìn, ta thật đúng là một tiểu mỹ nhân!

Sau khi trang điểm xong, ở trong gương xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, tuy không có son phấn, nhưng nhìn qua trong lúc đó có vẻ chói lọi, một đôi mắt rất là linh động xinh đẹp.

Sau khi xuyên đến đây, nàng chưa từng xem qua Chính mình lại đẹp như vậy, hiện tại vừa nhìn, thì nàng đã bị chính tướng mạo của mình mê hoặc. Nếu như kiếp trước mình cũng có bộ dạng như vậy thì Cố Diêu Thành có để ý đến nàng không?

Haizz... Nghĩ chuyện này để làm gì? Cũng có một thời gian nàng không nghĩ đến chuyện của kiếp trước, vừa bắt đầu nàng đã cho rằng thời đại này là giấc mộng, tỉnh mộng rồi sẽ trở về hiện đại, nhưng hiện tại nàng đã tiếp nhận sự thật rồi, cũng không hề trở về mộng ban ngày nữa rồi.

Không thấy trâm cài của Tiền phu nhân nữa rồi, đến một món đồ trang sức đại tiểu thư cũng không có, nếu như người ngoài hỏi trâm cài của Tiền phu nhân đâu thì cũng không biết nên nói thế nào.

A Chỉ than thở nhớ tới, oán hận liền liếc Lục Nhi một cái, nếu cũng không phải vì Lục Nhi thì trâm cài quý báu kia cũng sẽ không rơi vào tay người ngoài.

Dường như Lục Nhi không nhìn thấy ánh mắt oán hận của A Chỉ, nàng nháy nháy mắt, nhìn Đỗ Phúc. Đại tiểu thư, Lục Nhi có thể cùng với mọi người trở về... Có thể chứ?

A Chỉ nhíu mày lại, vẻ mặt khó xử, nhưng Đỗ Phúc chỉ cười, Đương nhiên ngươi sẽ trở về cùng chúng ta, hiện tại ngươi là người của ta, tất nhiên là đi cùng với ta.

Lục Nhi vui vẻ, rồi khom người cầm lấy đôi giày thêu của Đỗ Phúc chạy ra ngoài phòng... Lục Nhi, giúp đại tiểu thư lau giày đi!

Đỗ Phúc nở một nụ cười tỏ vẻ khen ngợi. Đứa bé ngoan.

Ở kiếp trước, nàng 26 tuổi, mà trong mắt nàng Lục Nhi chỉ là một đứa bé 13 tuổi mà thôi, cũng không vì lưu lạc trên đường mà lấy lòng nàng, cũng không

alt
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc