Hứa Vĩnh dẫn ta vào cung, cùng tham gia lớp học của các vị công chúa.
Người đến đầu tiên là đại công chúa Phượng Ngưng. Nàng mặc y phục màu vàng, mỉm cười dịu dàng với Hứa Vĩnh:
- Phu tử, sớm!
- Thỉnh an đại công chúa.
Ta cùng Hứa Vĩnh hành lễ. Nàng xua tay:
- Đừng câu nệ.
Nói rồi ngồi xuống ngay bàn đầu, trước mặt Hứa Vĩnh, thỉnh thoảng sẽ lấy bài vở hỏi huynh ấy.
Các vị công chúa khác cũng lần lượt tới. Bọn họ đều lạnh lùng ngồi vào bàn học của mình, không chuyện trò hay chào hỏi bất cứ ai.
Các bàn học dần đầy người nhưng Hứa Vĩnh vẫn không bắt đầu giảng bài, im lặng đọc sách. Các vị công chúa cũng không hối thúc, lặng lẽ làm việc của mình.
Bộp!
Ta nhìn lên. Phía cuối lớp, một tiểu nha đầu mặc cẩm y đang đứng, đôi mắt hai màu lơ đãng nhìn về phía này. Tiếng động lúc nãy là do nàng ném sách lên bàn tạo ra.
Thật ngang ngược!
- Nguyệt Lương công chúa, người lại đến trễ.
Giọng Hứa Vĩnh đều đều vang lên. Phía sau nha đầu ngang ngược kia xuất hiện thêm một người, gương mặt giống hệt nhưng đôi mắt đen láy xinh đẹp. Nàng e dè:
- Phu tử, xin lỗi.
- Các ngươi chưa học, sao lại nói là trễ?
Nha đầu ngang ngược chen ngang. Nàng kéo tiểu cô nương kia ra đằng sau, nửa cười nửa không nhìn Hứa Vĩnh, trong mắt có khiêu khích. Hứa Vĩnh chỉ cười, hắn nói:
- Chúng ta bắt đầu.
Hứa Vĩnh giảng bài, các công chúa lắng nghe còn ta quan sát.
Hai người đến trễ khẳng định là hai vị công chúa nhỏ nhất của hoàng thượng, con gái của phượng quân. Người mắt hai màu đang ngủ hẳn là Nhật Lương, vị công chúa được sủng ái nhất trong hoàng cung. Người bên cạnh, là Nguyệt Lương sao? Dù cùng một phụ thân nhưng ta nghe nói Nguyệt Lương không được phượng quân và hoàng thượng yêu thương, từ nhỏ đã được giao cho Tĩnh phu thị, người không được sủng ái nuôi dưỡng. Nhìn tổng quan, Nhật Lương khẳng định được chọn là thái tử, còn Nguyệt Lương, e rằng…
Nhìn lại người con gái vẫn đang thơ thẩn ngắm bầu trời kia, ta có chút bất nhẫn. Biết bản thân không được coi trọng còn không chịu cố gắng?
Buổi học kết thúc, các công chúa lần lượt ra về ngoại trừ ba người. Nguyệt Lương, Nhật Lương và đại công chúa. Nguyệt Lương vẫn nhìn vào bầu trời, ta không biết nàng nhìn cái gì trên đó. Nhật Lương thì ngủ say li bì, hẳn vẫn chưa biết buổi học đã kết thúc. Chăm chỉ nhất là đại công chúa, nàng ở lại hỏi Hứa Vĩnh chuyện bài học.
Đại công chúa luyến tiếc rời đi. Hứa Vĩnh đứng dậy định đi tới cuối lớp nhưng chỉ được nửa đường thì dừng lại. Nguyệt Lương đã gọi Nhật Lương dậy, cùng rời khỏi đình học. Ta thấy Hứa Vĩnh mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn về hướng hai người rời đi.
****
Phụ thân nói chọn nương tử thì phải chọn người lương thiện. Nương tử giỏi giang là tốt nhưng có lòng nhân từ mới quan trọng. Nương tử lương thiện sẽ không bỏ rơi ngươi, dù không yêu thương nhưng cũng sẽ không hắt hủi, có thể đạm bạc sống với nhau đến già.
Ta nghe lời phụ thân. Trong các vị công chúa, chọn ra một người lương thiện nhất.
Tiểu Miêu là con mèo mẫu thân cho ta. Lông nó trắng toát một màu, xù lên rất xinh đẹp. Ta nhìn vào Tiểu Miêu, nói:
- Vất vả cho ngươi!
Nói rồi đổ chén máu gà lên người nó, đặt ra giữa ngự hoa viên. Bản thân thì trốn sau gốc cây quan sát mọi việc. Hôm nay Hứa Vĩnh để các công chúa học vẽ ngoài ngự hoa viên, bọn họ phải đi một mình. Ta có thể nhân cơ hội này khảo nghiệm từng người.
Tiểu Miêu ướt sũng, run rẩy đứng trong gió lạnh, meo meo kêu lên những tiếng ai oán. Nó núp vào một bụi cây, dùng đôi mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
Các vị công chúa lần lượt đi qua. Đại công chúa, nhị công chúa, tam công chúa… đều lạnh lùng đi qua, một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí. Lục công chúa đi qua, thấy Tiểu Miêu nàng thở dài một tiếng ngồi xuống, cho nó một miếng bánh đậu xanh rồi đứng dậy đi tìm chỗ vẽ.
Hoàng tộc, thật sự lạnh lùng.
Một bóng áo hồng nho nhỏ tiến lại, nàng dừng trước mặt Tiểu Miêu. Là Nguyệt Lương công chúa. Nàng lấy lá khô gom vào một đống rồi trải khăn tay lên, bế Tiểu Miêu đặt vào, nhỏ giọng:
- Ngươi chờ ở đây một lát, ta về lấy thức ăn cho ngươi.
Nàng vuốt ve Tiểu Miêu một chốc rồi rời đi. Ta nhìn theo bóng nàng, thắc mắc nàng định làm gì thì bị tiếng kêu hoảng sợ của Tiểu Miêu làm giật mình.
Nhật Lương đang xách nó ra từ bụi cây, tò mò đánh giá. Nhìn ánh mắt thích thú của nàng, ta lo sợ.
Nhật Lương xách Tiểu Miêu đi mất, ta lén lút đi đằng sau. Tiểu Miêu bị nàng xách đung đưa trong không khí, sợ đến mức không dám động đậy, co bốn chân thành một cục. Nàng mang nó đến một hồ cá nhỏ, xé y phục cột hai chân trước và sau của Tiểu Miêu lại, ném thẳng vào hồ. Tiểu Miêu sợ hãi kêu lên tuyệt vọng. Ta hoảng hốt nhìn Nhật Lương kéo váy lội ra hồ, túm lấy Tiểu Miêu bắt đầu kỳ cọ. Tiểu Miêu giãy dụa nhưng không thoát khỏi ma trảo của Nhật Lương, tiếng kêu của nó nhỏ dần.
Lúc nàng nhấc Tiểu Miêu lên, nó chỉ còn thoi thóp thở, sức lực kêu cũng không còn. Nhật Lương bóp bóp Tiểu Miêu như bóp giẻ, nước từ bộ lông mượt mà của nó chảy thành dòng xuống hồ. Nhật Lương ôm Tiểu Miêu cùng lên bờ, tỳ nữ của nàng đã mang đến một chậu than.
Không phải rửa sạch rồi bắt đầu nướng chứ?
Nhật Lương lấy khăn sạch thô bạo lau người Tiểu Miêu, cuối cùng mới để nó run rẩy nằm xuống cạnh chậu than sưởi ấm. Ta nghe nàng nói với tỳ nữ:
- Con mèo này mang về Thiên Viên các nuôi, lớn lên một chút rồi đem tặng cho Âm nhi.
Tiểu Miêu này là của ta, nàng tắm cho nó một lần thì là của nàng rồi?
Ta nhìn Tiểu Miêu run rẩy cạnh chậu than, thầm thở dài. Cuối cùng lại rơi vào tay ma nữ.
Ta quay lại Ngự hoa viên bất ngờ gặp Nguyệt Lương cầm chén thức ăn đi khắp nơi tìm Tiểu Miêu. Hẳn nàng không biết Nhật Lương đã mang nó đi rồi. Nguyệt Lương tìm Tiểu Miêu không thấy nhưng một con chó không biết từ đâu ra chạy tới chân nàng. Nguyệt Lương vui vẻ ngồi xuống, vuốt đầu nó rồi nói:
- Bé con, đi đâu vậy? Ta mang cơm cho mày này.
Ta hít một hơi sâu, vì Tiểu Miêu mà đau lòng. Lông của nó dài giống lông chó chứ nó có chỗ nào giống chó chứ?
Hai vị công chúa này… một kẻ là ác ma đầu thai, một kẻ là ngốc tử đầu thai. Ta thật sự phải làm phu quân của một trong hai người sao? Tương lai của ta, tương lai của Phong gia phải đi đâu về đâu?