Linh Lung đến trước mặt, ta nhìn về phía những người đóng thuyền phía sau, vẫn chưa ra hình dáng gì. Ta hỏi nàng:
- Tốc độ chậm như vậy?
Linh Lung cúi đầu.
Ta biết đóng thuyền không phải chuyện chơi, được như vậy là nhanh rồi nhưng ta vẫn không khiến bản thân mình bớt nóng nảy được.
- Tuyển thêm người, chia làm ba đội luân phiên đóng. Thắp đuốc cả đêm, không được nghỉ.
- Vâng.
Ta quay trở về quân doanh. Ta không hiểu gì về đóng thuyền có ở lại cũng không giúp được gì. Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đợi sao?
- Tướng quân.
Lão Ông đến trước mặt ta, phía sau còn một lão già nữa. Ta dò xét nhìn Lão Ông, lão nói:
- Người này nói vài tháng trước đã chở một cô nương trông giống người rời khỏi Hoả Hương.
Ta kinh ngạc nhìn về phía lão già phía sau, hỏi:
- Chuyện thế nào?
Lão khom lưng xuống, giọng run rẩy:
- Vài tháng trước có một cô gái tới nhà lão, nàng ấy nói muốn rời khỏi Hoả Hương, lão đã đưa nàng đi.
Ta tức giận:
- Ngươi không nhận được lệnh cấm ra biển sao?
Lão run rẩy quỳ xuống, bật khóc:
- Khi nhìn thấy nàng, ta đã nghĩ là Huyết Vương người. Nàng bảo sao thì ta làm vậy, nào dám trái lời.
Ta nhanh chóng rút kiếm hướng về phía lão già, Lão Ông chụp kịp tay ta lại, nói:
- Tướng quân, bình tĩnh. Hoàng thượng có gương mặt giống người, nhìn không quen sẽ bị nhầm lẫn thôi.
Rồi quay qua nạt người kia:
- Ngươi đưa nàng đến đâu?
Lão già run rẩy nói:
- Vượt qua Biển Cấm đến Ân quốc.
Ta ngạc nhiên, còn có người có thể vượt Biển Cấm?
Tra kiếm vào vỏ, ta giữ giọng bình tĩnh hỏi:
- Ngươi biết đường vượt Biển Cấm?
Lão già sợ hãi nhìn ta, run rẩy nói:
- Có một con đường nhỏ xuyên qua khu vực đó, nhưng không thể đi quá đông người.
- Có thể đi mấy người?
Ta hỏi, lão già có chút bình tĩnh, nói rành mạch:
- Sáu người, hơn nữa chỉ có thể đi một thuyền.
Sáu người? Như vậy không được, đến tìm Phượng Âm còn mang nàng quay về, chỉ đi sáu người e rằng không đủ.
Ta nhìn Lão Ông, lão liền mang kẻ kia ra ngoài. Một mình ta trong doanh trướng, nhìn vào vùng biển Cấm trên bản đồ.
Thực ra từ lâu ta đã muốn dẹp phần biển này nhưng Mẫu hoàng lại triệu ta về kinh thành, mọi chuyện diễn ra không như ý ta muốn. Bây giờ cũng không có thời gian. Đành phải chờ Phượng Âm trở về, bỏ thời gian ba năm thì may ra mới xoá bỏ được màu mực đỏ này.
- Tướng quân?
Lão Ông quay lại, ta phân phó:
- Cho lão ăn uống đầy đủ, chiều nay chở ta đến Biển Cấm xem xét.
Nghi quốc và Ân quốc cách nhau khá gần, đi biển chỉ mất khoảng ba mươi ngày là tới. Có một khúc biển khá hẹp bị kẹt giữa hai ngọn núi lớn, chỉ đủ chỗ cho năm chiến thuyền đi vào, vô tình trở thành cửa cảng vào Nghi quốc. Theo sử liệu trước kia thì Nghi quốc thường đến Ân quốc bằng đường này nhưng vài trăm năm trở lại đây, thuỷ quái đột nhiên xuất hiện, ngày càng nhiều, cuồi cùng thành cô lập Nghi quốc với các quốc gia còn lại.
Vài năm trước, thương nhân của Trường Hạp quốc vượt biển hơn ba tháng, cập tàu ở Tử Hương tộc tiến hành buôn bán, Nghi quốc mới bắt đầu giao lưu trở lại với ba quốc gia kia.
Ban đầu ta nghĩ Phượng Âm sẽ đến Tử Hương tộc, theo thuyền thương nhân đến Trường Hạp quốc nhưng hôm nay, xem ra không phải. Điều gì khiến nàng mạo hiểm tính mạng đến Hoả Hương, vùng đất của ta?
- A Dương, dùng cơm đã.
Ta ngước nhìn Kính Thiên, hỏi:
- Ngươi nói Phượng Âm đi con đường nào rời Nghi quốc?
Hắn hơi mỉm cười:
- Nếu là Hoàng thượng, nhất định sẽ mất nửa tháng đi lòng vòng Nghi quốc, sau đó thong thả đến Hoả Hương, nếu có đường thì lập tức đến Ân quốc. Nếu không thì thuê thuyền đến Tử Hương tộc, theo thương nhân Trường Hạp quốc tiến vào Kim quốc, sau đó mới đến Ân quốc.
Ta ngạc nhiên:
- Sao phải mất công vậy?
Kính Thiên cười, hắn nói:
- Tuy Hoàng thượng bỏ đi nhưng nếu không xác định được bọn Phong Nghị an toàn, Người nhất định không an tâm. Đi lòng vòng Nghi quốc tuy mạo hiểm nhưng nghĩ kỹ lại thì lại rất an toàn, mọi sự tập trung đều hướng về Kinh thành, sẽ không ai để ý một nhóm người xuất hiện trong vài ngày rồi biến mất cả.
- Nàng ấy có thể đi từ Tử Hương tộc mà?
- Có thể, nhưng Tử Hương tộc mới quy hàng, Hoàng thượng nhất định không an tâm sử dụng họ, hơn nữa khi đó Người chỉ là một công chúa chạy trốn, sao có thể mạo hiểm như vậy? Đến Hoả Hương, vùng đất của nàng, nếu vô phúc bị bắt lại cũng không đến nỗi bị giết. Hơn nữa, hẳn là Hoàng thượng cũng muốn biết mười năm qua nàng sống như thế nào.
Ta thở dài, chỉ bỏ trốn thôi mà cũng nhiều việc như vậy? Ta tự hỏi nếu không phải Quốc sư rủ ta làm phản, ta nhất định cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp bỏ về Hoả Hương, cùng lắm là cắt đất phong vương, mặc kệ Mẫu hoàng.
- Ngươi hiểu Phượng Âm thật đấy.
Ta cũng thắc mắc mười năm qua Phượng Âm sống như thế nào mà có thể từ một đứa bé thường xuyên bị bắt nạt trở thành người phức tạp như vậy.
Kính Thiên sửng sốt nhìn ta, hắn cười gượng:
- Ta hay đánh cờ với Hoàng thượng, có một vài chuyện là nàng ấy chỉ điểm ta.
Ta ngạc nhiên nhìn Kính Thiên. Hắn có vẻ lạ quá, sao tự nhiên mồ hôi nhiều vậy? Hoả Hương nóng hơn kinh thành nhưng nóng đến mức đứng không cũng đổ mồ hôi?
- Chỉ là, tại sao nhất định là Ân quốc? Các quốc gia khác thì sao?
Kính Thiên nói:
- Trường Hạp quốc mới đổi Hoàng đế, cả nước rối ren. Hơn nữa, quốc gia này do nhiều bộ tộc ghép lại, dù vài chục năm trước thế lực có tập trung vào Hoàng đế nhưng so với những quốc gia còn lại, Trường Hạp quốc dễ xảy ra đảo chính nhất. Kim quốc tuy lớn mạnh giàu có nhưng Hoàng đế tuổi đã lớn, cuộc chiến giành Đế vị của các Hoàng tử đang ở cao trào, Hoàng đế mới cũng cần vài năm mới có thể bình ổn lại đất nước. Ân quốc ngược lại, vị trí Thái tử khá rõ ràng, dù có tranh quyền đoạt vị cũng không nhất định vượt khỏi phạm vi Hoàng cung, cuộc sống với bách tính cũng khá dễ chịu. Hơn nữa, Ân quốc trọng lễ nghi, trường học ở đây được lập khá nhiều, còn dạy cả văn hoá của hai quốc gia kia, cuộc sống người dân cũng pha trộn với các đặc điểm nhiều vùng khác. Đối với một người chưa từng rời khỏi Nghi quốc như Hoàng thượng, đến Ân quốc học tập không phải ý kiến tồi.
- Sao ngươi biết nhiều chuyện của ba quốc gia kia vậy?
Kính Thiên nhìn ta, cười:
- Hoàng thượng trước thích đọc tản văn của ba nước kia, nhưng lại sợ bị phát hiện nên thường giấu ở chỗ ta.
Ra là vậy, nhưng có gì đó không đúng:
- Tản văn cũng nói nhiều như vậy sao?
Kính Thiên nhìn ta, mắt của hắn có vẻ ấm áp:
- Không chỉ tản văn, còn có mật thư thám tử hồi báo về.
Ta hít một hơi sâu, hỏi:
- Phượng Âm có thám tử ở nước ngoài? Bằng cách nào?
Kính Thiên nhìn lên, hắn đưa ta một chén canh, nói:
- Tất nhiên không từ Hoả Hương của nàng. Chẳng phải vài năm nay thương nhân Trường Hạp quốc đến buôn bán sao, chỉ cần cho người theo những thương nhân đó, còn có nơi nào không có người của Hoàng thượng?
- Tử Hương tộc không phải quy hàng Phượng Ngưng sao?
- Đó là mấy năm gần đây, Thái Thượng hoàng dung túng cho Đại công chúa, Hoàng thượng lúc bấy giờ đành nhịn đau buông Tử Hương tộc và Diệp tộc, tập trung thế lực tại kinh thành. Nhưng không có nghĩa nàng ấy không có người trong hai tộc kia, chỉ là án binh bất động, âm thầm tìm thời cơ mà thôi.
Ta thắc mắc:
- Cuộc sống của Phượng Âm lúc nào cũng như thế sao? Giống như bàn cờ vậy.
Căng thẳng như vậy, thậm chí không có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Kính Thiên thở dài, hắn nói:
- Sống trong cung cấm, không phải ngươi giết ta thì ta giết ngươi, có mấy ai thật sự dễ chịu?
Ta ngước mắt nhín Kính Thiên, cảm thán:
- Ngươi sống vất vả rồi.
Hắn nhìn ta, mỉm cười. Ta nói:
- Phượng Âm thật sự rất tin tưởng ngươi, thậm chí mật thư cũng để ngươi đọc.
Kính Thiên thở dài:
- Thực ra trong hoàng cung rộng lớn, chỉ có mỗi mình ta không xung đột quyền lực với nàng ấy, cũng mình ta gợi nhớ đến nàng. Từ ngày Tĩnh phu thị mất, Hoàng thượng ngoài chỗ ta ra, thật sự không còn chỗ nào cho nàng ấy yên giấc.
Ta trầm ngâm. Thời gian sống trong cung của ta không nhiều, hơn nữa phần lớn thời gian đều dùng để học. Đến Hoả Hương, ngoài ra chiến trường thì phải suy nghĩ, thì ta đã bao giờ nhìn vào một người thực sự?
Kính Thiên đột nhiên nói:
- Nhất định phải mang Hoàng thượng trở về sao?
Ta nhìn hắn, nhìn thật sâu:
- Phượng Âm không về, ai sẽ làm Hoàng đế? Ta hay ngươi? Cuối cùng, Nghi quốc sẽ đi về đâu?