Lưu ý: truyện có cảnh H, xin hãy cân nhắc trước khi đọc!
...
Chương 3: Ngoại tình bị lão công phát hiện, đưa tới biệt thự ở ngoại ô cầm tù.
Lục Hành Chu không có bất luận biểu tình gì xuất hiện trước cửa khu nhà Lâm Sanh, biểu tình dị thường bình tĩnh, không có tức giận, không có trách cứ, Bạch Tô im như ve sầu mùa đông, nhất thời không hiểu tình huống lúc này là như thế nào, chẳng lẽ chuyện cậu cùng Lâm Sanh Lục Hành Chu nhanh như thế đã biết?
Lục Hành Chu mở cửa xe nói "Tôi tới đón em, lên xe đi."
"Vậy xe đạp của em phải làm sao bây giờ......"
"Không cần phải quan tâm, dù sao em về sau cũng không dùng nữa." Lục Hành Chu như có như không cười một chút.
Bạch Tô đành phải ngồi trên ghế phụ, Lục Hành Chu đem xe đạp của Bạch Tô đá một cái, cũng lên xe.
Lục Hành Chu cái gì cũng không hỏi, trong xe cực kỳ an tĩnh, không khí thập phần áp lực, Bạch Tô co quắp bất an, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi, giống như tù phạm đang chờ thẩm phán. Cảnh sắc ngoài cửa sổ dần trở nên hoang vắng, không phải là đường về nhà, như là đang rời khỏi thành phố, Bạch Tô khẩn trương hỏi "Hành Chu, chúng ta đây là muốn đi đâu?"
"Mang em đi biệt thự ở ngoại ô nghỉ vài ngày." Lục Hành Chu lời ít mà ý nhiều.
Bạch Tô chưa bao giờ nghe Lục Hành Chu nhắc tới chuyện hắn có bất động sản ở ngoại ô, xem ra Lục Hành Chu có rất nhiều điều gạt cậu.
Xe chạy gần một giờ, Bạch Tô đã mệt mỏi ngủ một giấc, chờ đến khi cậu mở mắt thì xe đã dừng trước cửa một tòa biệt thự, đèn ô tô chói mắt, thấy không rõ hoàn cảnh xung quanh.
Lục Hành Chu giúp cậu mở cửa xe, không giống như trước kia xe duỗi tay ra dắt cậu mà chỉ đứng trước cửa xe nhàn nhạt nói "Đi thôi."
Bạch Tô thấp thỏm, đi theo sau Lục Hành Chu tiến vào đại môn. Căn biệt thự này ở nông thôn chiếm diện tích so với tưởng tượng của cậu còn lớn hơn, một tòa hoa viên to như vậy, một tòa biệt thự ba tầng màu trắng xây theo phong cách Tây Âu, chung quanh có không ít cây cối cao to, cơ hồ đem phòng ở đều che đậy lại, buổi tối thoạt nhìn một khoảng đen nghìn nghịt có chút dọa người.
Vào đại sảnh, Lục Hành Chu để Bạch Tô ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, lại bưng tới một ly nước ấm, nói "Uống miếng nước trước đi, cơm chiều đã ăn chưa?"
"Chưa......" Bạch Tô lần đầu tiên cảm thấy một Lục Hành Chu âm tình bất định như thế, làm người không rét mà run.
"Chưa ăn thì tốt, có thể bớt chút phiền toái."
"Hành Chu, anh không có công việc cần làm sao?" Bạch Tô nỗ lực không tìm vài câu để nói.
"Tôi xin phép nghỉ đông vài ngày, muốn hảo hảo bồi em." Lục Hành Chu nhìn thẳng Bạch Tô trên mặt không có bật luận ý nghĩ gì khác, cười, giống như dã thú đang nhìn vào con mồi đáng thương.
"A...... Cảm ơn anh......" Bạch Tô cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, kỳ quái, vừa rồi không phải đã ngủ một giấc trên xe rồi sao, như thế nào lại mệt như vậy.....Chẳng lẽ ly nước kia có vấn đề? Nhưng đã không còn kịp, Bạch Tô ngã vào sô pha lâm vào giấc mộng sâu.
...
Bạch Tô bị ánh đèn màu trắng chói mắt chiếu tỉnh, đầu óc nặng trĩu, cậu nỗ lực khôi phục ý thức, phạt hiện chính mình đang nằm trên một loại ghế khá giống ghế nha khoa, toàn thân đều không thể nhúc nhích, hai chân hai tay đều bị dây lưng phân biệt trói chặt cố định ở trên ghế, trước ngực cũng bị trói lại. Chung quanh một mảnh hắc ám, chỉ có đèn mổ chuyên dùng trong giải phẫu trên đỉnh đầu không kiêng nể gì mà chiếu sáng toàn thân cậu.
"Hành Chu! Hành Chu! Đây là nơi nào? Em sợ......" Bạch Tô sợ hãi cực kỳ, mang theo tiếng khóc nức nở gọi tên Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu mặc một thân áo blouse từ trong bóng tối bước ra, trên mặt không có huyết sắc, đang cẩn thận sửa sang lại bao tay cao su lưu hóa trên tay.
"Hành Chu, mau thả em ra, vì cái gì lại trói em......" Bạch Tô khóc lên.
Lục Hành Chu miễn cưỡng cười một chút, nói "Không cần lo lắng, chỉ là làm cho thân thể em thanh khiết trở lại, em hôm nay bị người khác làm dơ, tôi có chút bệnh khiết phích, không thích đồ vật bị người khác chạm qua, em cũng biết đây."
Bạch Tô cảm thấy da đầu một trận tê dại, nghe nói Lục Hành Chu trước khi làm ở công ty dược sinh vật là một bác sĩ khoa ngoại, khi đó Bạch Tô còn chưa quen biết hắn, cũng chưa bao giờ gặp qua hắn mặc áo blouse, cảm giác sợ hãi mãnh liệt dồn dập trong tim Bạch Tô.
【 Đôi lời của tác giả: 】Các ngươi cho rằng trừng phạt chính là thao mộ trận? No, bệnh kiều công của chúng ta không phải dễ lừa gạt như vậy.
Chương 4: "Thân thể của em bị ô uế, cần phải tẩy rửa thật sạch sẽ" Bạch Tô bị cưỡng chế súc ruột.
Lục Hành Chu đẩy đến một cái máy hình vuông màu trắng, phía dưới được nối thêm hai vật hình trụ.
"Đây là máy rửa ruột, em hôm nay nuốt phải nước bọt của Lâm Sanh, không thể không rửa ruột, sẽ có chút khó chịu, chịu khó một chút." Lục Hành Chu ngữ điệu bình đàm không chút phập phồng nói.
Bạch Tô hoảng sợ mở to hai mắt, cho rằng mình đang nghe lầm.
"Hành Chu, em biết sai rồi, em không dám nữa, anh đánh em mắng em đều được, không cần phải làm như vậy......" Bạch Tô nức nở.
Lục Hành Chu cười "Không cần khẩn trương như vậy, rửa ruột cũng giống như tắm rửa, chẳng qua chỉ là rửa sạch bên trong, mốt lát nữa ống thông sẽ từ xoang mũi tiến vào bên trong, em không nên lộn xộn."
Lục Hành Chu lấy ra một cái túi plastic, mở ra dây truyền dịch dùng một lần, tập trung tinh thần sửa sang lại thật tốt, lại ước lượng chiều dài từ chóp mũi đến bụng của Bạch Tô, sau đó dùng nhíp kẹp bông cẩn thận chà lau dây truyền dịch.
"Hành Chu, em không cần rửa ruột, đừng làm được không? Em sợ......" Bạch tô đau khổ cầu xin.
Lục Hành Chu không để ý đến cậu, cúi người tới gần Bạch Tô, dùng nhíp kẹp lấy một đầu dây truyền dịch cắm vào một bên mũi, sau đó từng đoạn từng đoạn đi xuống.
"...... Không cần...... A a...... Đau quá......" thanh âm Bạch Tô ngày càng run rẩy.
"Hư...... An tĩnh một chút, em lộn xộn sẽ làm đường hô hấp bị thương."
Dây truyền dịch từ xoang mũi tiến vào thực quản, Bạch Tô đã đau đến nước mắt rơi lã chã, cảm giác thập phần quái dị, muốn nôn lại nôn không ra, mặt đều nghẹn đỏ, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Hiện tại em hợp tác một chút, làm động tác nuốt xuống để ống tiến vào dạ dày."
Bạch Tô tuyệt vọng, cậu sợ đến mức không dám giãy giụa, chỉ có thể làm theo lời hắn nói.
Dây truyền dịch cuối cùng cũng cắm đến dạ dày, Lục Hành Chu dùng ống tiêm hút ra một ít dịch dạ dày để xác nhận một chút, sau đó đè đè nút. Nước ấm cuồn cuộn không ngừng rót vào dạ dày Bạch Tô, Bạch Tô tuyệt vọng nhắm mắt lại, cậu không rõ vì sao Lục Hành Chu lại cố chấp như thế, hay phải nói cách khác là từ trước đến này cậu không biết bất cứ điều gì về Lục Hành Chu.
Theo nước ấm rót vào, Bạch Tô cảm thấy bụng no căng khó chịu, Lục Hành Chu lại ấn một nút khác, máy rửa ruột thay đổi một hình thức bơm nước khác, đem tất cả nước trong dạ dày đều rút vào một cái bình khác.
Lại tiếp tục súc ruột một lần, Lục Hành Chu cuối cùng cũng vừa lòng, Bạch Tô lúc này đã vô lực nằm trên ghế.
"Hành Chu, có thể thả em ra không......"
"Vẫn chưa kết thúc đâu, còn một nơi cần phải làm sạch nữa. Nói thật, thời điểm các ngươi làm có mang bao không?" Thanh ấm Lục Hành Chu thực bình tĩnh, giống như đang thảo luận về một chuyền bình thường nào đó.
"...... Đeo." Bị trượng phu hỏi loại chuyện này, Bạch Tô cảm thấy thật nhục nhã bất kham.
"Tôi không yên tâm cho lắm, vẫn là nên cho em súc ruột một chút."
"Hành Chu...... Đủ rồi, anh vì sao phải nhục nhã em đến như vậy......" Nước mắt Bạch Tô theo hàng lông mi mảnh dài chảy xuống.
Lục Hành Chu không trả lời, dùng kéo phẫu thuật cắt nát áo thun trên người Bạch Tô, tiếp theo là quần jean cùng quần lót, sau đó ấn xuống một nút trên ghế chữa bệnh, hai bên chân ngay lập tức được nâng lên mở ra thành hình chữ M, thân thể không manh áo che thân đều bại lộ trong không khí.
"Đây là ghế chuyên dùng cho phụ khoa, không nghĩ tới em dùng cũng rất hợp."
"Vì sao lại chuẩn bị mấy thứ này ở nhà... Anh rốt cuộc muốn làm cái gì......" Bạch tô thống khổ nói.
"Một chút sở thích cá nhân thôi, còn có rất nhiều máy chữa bệnh kiểu mới, hôm nào đó tôi sẽ cho em thử chúng."
"Anh...... Biến thái!" Bạch Tô tức giận đến cả người phát run.
Lục Hành Chu không nhanh không chậm mà dùng một ống tiêm cỡ lớn hút đầy nước, lại dùng miếng bông lau quanh huyệt khẩu Bạch Tô, đem ống tiêm cắm vào huyệt khẩu, chậm rãi đẩy nước vào bên trong. Rót được hai lần, bụng nhỏ của Bạch Tô cũng đã phồng lên như phụ nữ đang mang thai ba tháng, vừa đau vừa trướng.
"Dừng lại...... Bụng đau quá...... Chịu không nổi......" Bạch Tô cầu xin.
Lục Hành Chu rút ống tiêm ra, ra lệnh nói "Bây giờ dùng sức đem nước bài xuất ra." Bạch Tô xấu hổ và giận dữ không thôi, trong bụng trướng đến khó chịu, hơi dùng sức một chút liền có một ít nước phun ra, rơi xuống thùng plastic dưới thân, Trải qua mười phút gian nan nỗ lực, cuối cùng cậu cũng đem toàn bộ nước bên trong tràng đạo bài xuất ra.
Lại tiếp tục rót vào hai lần, Lục Hành Chu cuối cùng cũng vữa lòng, bắt đầu dùng nhíp kẹp bông sát trùng chà lau làn da Bạch Tô.
"Hắn có hôn tai ngươi sao?" Lục Hành Chu hỏi
"......" Bạch Tô lúc này không còn muốn nói chuyện với hắn, mặc hắn tùy ý làm gì thì làm.
Lục Hành Chu cẩn thận lau chùi lỗ tai Bạch Tô, bao gồm cả vành tai và cả bên trong, thậm chí đến cả bên trong khoang miệng cũng không buông tha, làm buộc Bạch Tô dùng nước súc miệng liều mạng súc miệng, dùng đến hết một chai nước súc miệng mới được bỏ qua.
Lăn lộn suốt vài giờ, Lục Hành Chu giải khai trói buộc trên người Bạch Tô, bế cậu lên.
"Em cuối cùng cũng sạch sẽ." Thanh âm Lục Hành Chu nghe có chút sung sướng.
Trong nháy mắt Bạch Tô được thả tự do, cậu liền đánh một quyền lên mặt Lục Hành Chu.
【 Đôi lời của tác giả: 】Viết một chương này cần rất nhiều tư liệu y khoa, mất đến vài tiếng đồng hồ, thật mong các tiểu khả ái yêu thichs và quan tâm đến tác giả.
Lục tổng ( hay là bác sĩ Lục):
Thân cao 186 centimet, nặng 150 cân
Yêu thích: Thu thập các loại máy móc chữa bệnh, dùng lên trên người lão bà không ngoan.