Bóng đêm bao phủ xuống "Hồi hồn cốc", bên trong cốc ấm áp như xuân, so với bên ngoài cốc tiêu điều cằn cỗi, gió lạnh run người rõ ràng đối lập.
Yến Băng Hàn vẫn chưa đi, hắn vẫn kiên định chờ ở đó, không thấy được Lạc Tuyết hắn sẽ không rời đi. Trên người y phục chống lạnh vào lúc này đang lạnh lùng đứng trong gió đêm, đã không còn mấy tác dụng, thân thể hắn bắt đầu phát run, hắn chỉ có thể thúc giục nội công làm cho thân thể nóng lên, tạm thời ngăn cản rét lạnh.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, lòng của Yến Băng Hàn cũng từng điểm từng điểm lạnh xuống, chẳng lẽ Lạc nhi không để ý đến hắn sao? Thật sự muốn hắn chết rét ở chỗ này?
Nhưng Yến Băng Hàn lại không biết, giờ phút này Lạc Tuyết đang bị Long Hạo Thiên kích thích hôn mê bất tỉnh.
Ngọc Trần Tử nghe nói vậy giận dữ, ôm Lạc Tuyết trở lại phòng, lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng Lạc Tuyết nhìn về phía ba nam nhân đang lo lắng nói: "Năm đó Lạc nhi được lão phu cứu về cốc một thời gian sau đó vẫn không chấp nhận được đau đớn bản thân mất con và cụt tay, dồn ép khiến cơ tim bị tổn thương, chỉ cần bị kích thích lớn, bản thân và đầu óc không có khả năng khống chế, sẽ ngất xỉu. Các ngươi người nào còn dám kích thích Lạc nhi, lão phu đem kẻ đó ném ra ngoài!"
Long Ngạo Thiên áy náy không thôi, dùng tay đánh mạnh một quyền lên thạch bích, tia máu rỉ ra, giống như tim của hắn, đau đến cực hạn.
Hơi nghiêng mình, Lạc Tuyết từ từ tỉnh lại, hé miệng vài cái mới nhẹ nhàng kêu lên: "Phong Đại Ca?"
Phong Liệt Diễm bước nhanh đến phía trước, ngồi ở bên giường, đem tay Lạc Tuyết bỏ vào lòng bàn tay của mình, trong giọng nói phát ra thanh âm nghẹn ngào, "Lạc nhi, Phong Đại Ca ở bên cạnh nàng, nàng làm sao vậy? đầu còn choáng nữa không?"
Lạc Tuyết kéo ra một nụ cười còn khó hơn khóc, "Ta vẫn ổn, Lăng đại ca có phải cũng ở đây không?"
Lăng Quân Diệp cũng đi tới bên giường, vẫn kêu cái tên quen thuộc, "Vân Thiên, Lăng đại ca cũng ở đây."
"Lăng đại ca, thật xin lỗi, hại huynh lo lắng cho ta rồi. Băng Nguyệt có khỏe không? Làm phiền huynh giải thích với nàng, ta vô ý lừa gạt tình cảm của nàng, cũng là bất đắc dĩ, hi vọng nàng có thể tha thứ." Lạc Tuyết yếu đuối cười cười, mang theo áy náy nhìn Lăng Quân Diệp.
"Được, ta sẽ giải thích với Băng Nguyệt, nàng không nên quá kích động, tiền bối rất lo lắng nàng, ta. . . . . . Cũng sẽ đau lòng." Lăng Quân Diệp vẫn ẩn nhẫn tình cảm, Lạc Tuyết gật đầu một cái, "Cám ơn huynh, Lăng đại ca, huynh đối với ta tốt, ta vẫn biết, chỉ tiếc, ta. . . . . ."
"Vân Thiên nàng không cần nói nữa, Lăng đại ca đều hiểu, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nàng." Lăng Quân Diệp nở nụ cười, giữa tròng mắt đen nhẹ nhàng rơi xuống một giọt lệ , rơi xuống tay Lạc Tuyết ấm áp, cũng sưởi ấm Lạc Tuyết trái tim.
"Phong Đại Ca, sau này huynh gặp Nhược Lan cũng thay ta giải thích cho nàng hiểu!" Lạc Tuyết nhìn về phía Phong Liệt Diễm, "Còn nữa, Bình Dao công chúa, đúng rồi, Yến Thái Tử Điện hạ đây không? Hắn đi chưa?"
"Yến Thái Tử Điện hạ? nàng đang nói đến nam tử xa lạ trên núi Lê Sơn sao?" Phong Liệt Diễm kinh ngạc nói.
"Đó là Yên Băng Hàn Nam Chiếu thái tử?" Nghe vậy, Long Ngạo Thiên và Lăng Quân Diệp cùng nhau nói.
"Vâng, hắn bây giờ đang ở đâu? Ta còn có chuyện muốn thương lượng với hắn!" Lạc Tuyết được Phong Liệt Diễm đỡ ngồi dậy, nghiêm túc hỏi.
Ba người nhìn nét mặt Lạc Tuyết chắc chắn là có chuyện quan trọng, liền cùng nhau nhìn về phía Ngọc Trần Tử bên cạnh, Lạc Tuyết liền hỏi: "Sư công, Yên Thái Tử có phải vẫn ở ngoài cốc không? Hiện tại giờ gì?"
Lạc Tuyết hỏi, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã tối đen không thấy một tia sáng nào cả, trong lòng cả kinh, "Sư công, ngoài cốc không thể so với trong cốc, trời giá lạnh mặt đất đóng băng , ở ngoài kia một đêm, hắn sẽ không chịu được!"
"Nha đầu, ngươi không phải thích tên thái tử Nam Chiếu đó chứ?" Ngọc Trần Tử hài hước nói ra, ba nam nhân đều khẩn trương nhìn Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tức giận nói: "Làm sao lại có thể như vậy? con đang muốn yêu cầu hắn một chuyện rất quan trọng! Sư công, phiền người dẫn hăn vào đây được không."
Mấy người yên lòng, nhưng Ngọc Trần Tử vẫn mặt lộ vẻ khó xử như cũ, "Nha đầu, thân phận của người này không tầm thường, nếu để cho hắn đi vào, ngộ nhỡ ngày sau. . . . . ."
"Sẽ không, sư công, hắn, con hiểu hắn một chút, nếu hắn chết rét ở bên ngoài, giang sơn Đại Kim sẽ khó bảo toàn!"
"Việc này nghiêm trọng như vậy sao? Được, nha đầu, sư công ra tìm người." Ngọc Trần Tử nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
"Vương Gia?" Lạc Tuyết đổi lại xưng hô trước kia, kêu Long Ngạo Thiên đang đứng trong góc nhỏ.
Long Ngạo Thiên chấn động toàn thân, rất vui mừng, bước nhanh tới nói: "Lạc nhi?"
"Vương Gia, ta đã đồng ý với Hoàng Thượng, sẽ tận lực vì giang sơn Đại Kim, Thượng Quan Lôi lòng lang dạ sói, là một con cờ trọng yếu mà Hoàng Thượng muốn trừ bỏ, nhưng mà. . . . . ." lời nói của Lạc Tuyết bị Long Ngạo Thiên cau mày cắt đứt, "Nhưng lại sợ Nam Chiếu quốc Hoàng Tước tại hậu! Hơn nữa đã có mật báo, Nam Chiếu thái tử cùng Thượng Quan Lôi âm thầm lui tới, lo lắng bây giờ chính là bọn hắn cấu kết với nhau, liên hơpk đối phó ta Đại Kim!"
"Cấu kết?" Lạc Tuyết nghĩ đến chuyện Yến Băng Hàn xuất hiện ở thành Uyển An, nói muốn làm một chuyện quan trọng, chẳng lẽ chính là tới gặp Thượng Quan Lôi bàn chuyện?
"Lạc nhi, Yên Thái Tử có thể buông tha giang sơn không cần ư?" Phong Liệt Diễm không biết chuyện ngoài cốc, trên mặt rầu rỉ nói.
"Nếu hắn vẫn còn ở ngoài cốc chờ Vân Thiên, như vậy hắn sẽ đáp ứng, nhưng mà điều kiện của hắn cũng nhất định sẽ phải là. . . . . Vân Thiên!" Lăng Quân Diệp là nam nhân nên đối với nam nhân hiểu rất rõ, gật đầu khẳng định nếu như bây giờ muốn hắn từ bỏ chức Lục Lâm Bang chủ, mà có thể lấy được Lạc Tuyết, như vậy hắn sẽ không có chút do dự nào mà buông tha.
Những lời này của Lăng Quân Diệp làm Long Ngạo Thiên cũng rất đồng cảm, Yến Băng Hàn lúc ấy sẽ cùng hắn quyết tâm tranh chấp là điều vô cùng có khả năng xảy ra.
Trong lòng Phong Liệt Diễm lại trầm một chút, nhìn thoáng qua Lạc Tuyết, trong lòng than thở, tại sao lại thêm một người tranh giành Lạc Tuyết cùng hắn vậy? lại còn là đối thủ mạnh mẽ như vậy!
Ba người đều không yên lòng nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tim đập mạnh và loạn nhịp, không thể nào, Yến Băng Hàn chưa bao giờ nói với nàng chuyện ấy? Trừ đêm hôm ấy ở thành Uyển An, cưỡng ép nàng uống rượu và thừa nhận thân phận nữ nhận, bọn họ gặp mặt rất ít, làm sao có thể ảnh hưởng đến việc quốc sự được?
Bên trong nhà đá một mảnh yên tĩnh, chỉ thấy tiếng hít thở của mỗi người hoặc tiếng tim đập.
Yến Băng Hàn rốt cuộc cũng vào "Hồi hồn cốc", nhưng điều làm hắn cảm thấy kỳ quái, là vì sao vừa vào cốc, rét lạnh trên người dường như tiêu tan, giống như đang đắm chìm trong gió xuân ấm áp của tháng ba trong thân thể hắn bỗng dưng ấm áp lạ kỳ.
Ngọc Trần Tử đi ở phía trước, vẫn yên lặng không lên tiếng, Yến Băng Hàn cũng không nhiều chuyện lắm.
Vào nhà đá, thấy người ngồi trên giường, mắt Yến Băng Hàn lập tức ẩm ướt, chỉ còn khoảng cách là vài bước, nhưng lại khó có thể vượt qua được biên giới hai nước, cặp kia mỉm cười nhìn hai mắt hắn, làm hắn có một loại cảm giác như đi vào mộng cảnh, đôi môi đỏ mọng, chỉ ở trong mơ hắn mới được chạm đến. . . . . .
"Điện hạ!" Lạc Tuyết nói nhỏ, gọi tỉnh Yến Băng Hàn đang đứng thất thần.
"Lạc. . . . . . , là nàng cho ta vào sao?" Yến Băng Hàn bước chậm đến trước mặt Lạc Tuyết, giọng nói vô cùng dịu dàng lưu luyến.
"Ừ, Điện hạ. Lạc Tuyết trước muốn cám ơn ngươi, mang "Mạc Bắc Hắc Thất" đến Lê Sơn, để cho giải quyết xong đoạn thù hận này. Lại có một chuyện, Lạc Tuyết trịnh trọng xin Điện hạ có thể chấp thuận."
"Chuyện gì?" Yến Băng Hàn lên tiếng.
"Thượng Quan Lôi là một mối họa tiềm tàng với Đại Kim ta, hôm nay chưa trừ diệt, ngày khác chắc chắn sẽ gây tai họa lớn, vùi lấp dân chúng ở trong nước sôi lửa bỏng, nếu như ta muốn giệt trừ hắn, Điện hạ nghĩ như thế nào?" Lạc Tuyết thử thăm dò nói.
"Đây chuyện của hoàng đế các nàng, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Yến Băng Hàn nhướng mày hỏi ngược lại.
"Điện hạ sẽ không tham dự trong đó chứ?" Lạc Tuyết từng bước từng bước mà ép sát , ánh mắt mong chờ thiêu đốt trái tim Yến Băng Hàn.
Yến Băng Hàn không trả lời ngay lập tức, mà nhìn mọi người đang ngồi trong nhà đá, lấy thông minh của hắn dĩ nhiên đã đoán được Lạc Tuyết muốn hắn đồng ý chuyện gì, mà hứa hẹn này lại liên quan đến giang sơn xã tắc Nam Chiếu quốc; liên quan đến việc Nam Chiếu quốc có thể là đại quốc lớn nhất đại lục hay không; cũng liên quan đến việc, hắn và nữ nhân mà hắn yêu có trở mặt thành thù hay không!
Suy nghĩ một lúc thật lâu, Yến Băng Hàn mới chậm rãi mở miệng,
“Lạc Tuyết, không nói gạt nàng, Thượng Quan Lôi quả thật có tính cùng Nam Chiếu liên minh, tháng trước đã gửi mật hàm cho ta, nàng đã nói, muốn ta không cần vọng động chém giết người vô tội, bởi vì nàng, ta châm chước một thời gian rất dài, cuối cùng cũng xuống một quyết định gian nan, đó chính là từ chối hợp tác!”
“Thật?” Lạc Tuyết mắt tỏa sáng, “Điện hạ thật sự bỏ qua kế hoạch xâm lấn Đại Kim rồi ư?”
“Không! Không hợp tác với Thượng Quan Lôi, không có nghĩa là ta liền sẽ buông tha kế hoạch nhất thống giang sơn, mỹ nhân và giang sơn, nếu chỉ có thể chọn một, như vậy ta thà chọn nàng!” Ánh mắt lạnh lùng của Yến Băng Hàn quét qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Lạc Tuyết, biểu thị công khai không có cách nào lay chuyển được.
Trong lòng mọi người khẽ động, cũng cả kinh, đường đường là thái tử Nam Chiếu cũng là một kẻ si tình! Nhưng ngược lại, vấn đề của bọn họ trở nên vô cùng phức tạp, muốn nhường Lạc Tuyết, là bọn hắn tuyệt đối làm không được! Mấy người trong lòng rối bời, trên mặt lại như vẫn rất bình tĩnh, chờ đáp án từ Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết kinh ngạc so với người khác không hề ít hơn, lại sợ run một lúc lâu, mới tìm được thanh âm của mình, “Điện hạ nhất định phải làm khó Lạc Tuyết sao? Lạc Tuyết chỉ là một nữ tử bình thường, không kham nổi Điện hạ lấy giang sơn để đổi, Điện hạ nên lấy muôn dân để suy nghĩ!”
“Nữ tử bình thường? Bất luận nàng là người binh thường hay không, Yến Băng Hàn đều nhận định là nàng! Lạc Tuyết, chỉ cần nàng làm thái tử phi của ta, ta chẳng những có thể viết quốc thư giao hảo với Đại Kim, còn có thể giúp Hoàng đế bình định Thượng Quan Lôi làm phản, đây không phải chuyện mà nàng muốn sao?” Yến Băng Hàn kích động nói xong, trong lòng hắn cũng rất khẩn trương, chỉ sợ trận này tiền đánh cược sẽ thất bại.
Lạc Tuyết chưa từng phát hiện ra, ở nàng và Yến Băng Hàn đã từng đọ sức, nhưng bây giờ Yến Băng Hàn lại yêu sâu đậm, không phải người ta đồn đãi rằng hắn chỉ yêu thiên hạ thôi sao?
Đầu óc Lạc Tuyết có chút rối loạn, nàng không biết nên xử lý như thế nào với tình huống trước mắt, chẳng lẽ chuyện thiên hạ phân tranh cũng đặt lên một người một nữ nhân như nàng? Nàng gả, Đại Kim bình an; nàng không lấy, Đại Kim gặp họa sao?
Yến Băng Hàn từng bước bức bách người đầu tiên đứng dậy đáp lại là Long Ngạo Thiên, “Yến thái tử, Lạc Tuyết là vương phi của Bổn vương, sao có thể tới phiên ngươi tranh đoạt? Nam Chiếu ngươi muốn đánh, Đại Kim ta sẽ dốc toàn lực đánh với Nam Chiếu quốc. Để xem đến cuối cùng cả hai bên đều tổn hại. Hừ! Nhưng ngươi nếu muốn thâu tóm Đại Kim, chỉ sợ là khó càng thêm khó! Cho nên Lạc Tuyết khuyên ngươi, là không muốn dân chúng hai nước sinh linh đồ thán!”
Long Ngạo Thiên nói rất mạnh mẽ, vừa đứng trên phương diện là vương gia Đại Kim, vừa là phu quân trên danh nghĩa của Lạc Tuyết, hắn đều có quyền nói ra lời nói này.
Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp vẫn giữ yên lặng, bọn họ không ở trong triều đình, không có cách nào quyết định chiến tranh, mà Lạc Tuyết, bọn họ cũng tin tưởng sẽ không dễ dàng cúi đầu.
Giờ phút này trong lòng Lạc Tuyết rối loạn, trong đại não chỉ lưu lại câu nói kia của Phong Liệt Diễm, “Lạc nhi, không rời xa ta, gả cho ta, cả đời này ta chỉ muốn cưới một mình nàng làm vợ, có được không?” Ngước mắt nhìn về phía Phong Liệt Diễm, cười một tiếng, nam tử này mới là người mà nàng muốn nhất, cũng là nam nhân bây giờ khiến nàng bận tâm nhất, không phải sao?
Phong Liệt Diễm đọc hiểu được ánh mắt của Lạc Tuyết, trái tim kích động như sắp nhảy ra, sau đó gửi lại một nụ cười xán lạn như hoa rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Lạc Tuyết một lần nữa nhìn về phía Yến Băng Hàn, nhàn nhạt nói: “Điện hạ, trong lòng Lạc Tuyết đã có đối tượng, ta và ngươi vốn không phải là người cùng một con đường, Điện hạ đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được, Lạc Tuyết cũng sẽ không làm thái tử phi của người.”
“Thượng Quan Lôi, Thượng Quan Mạc, Thượng Quan Vũ Điệp, ba người này là người ta muốn giết, về công về tư, Lạc Tuyết đều muốn giúp hoàng thượng tiêu diệt bọn họ, Điện hạ nếu có thể giúp ta một tay, Lạc Tuyết vô cùng cảm kích, nếu không nguyện tương trợ, xin Điện hạ mau sớm trở về Nam Chiếu quốc, ngày khác lúc điện hạ khởi binh, chính là ngày ta và người trở thành thù!”
Một câu “Trong lòng đã có đối tượng”, trừ Phong Liệt Diễm còn lại làm mấy nam tử đều thất sắc, một câu “Ngày trở thành thù”, làm thân thể Yến Băng Hàn rung động, liền lùi lại ba bước, “Vì... Tại sao? Tại sao ngươi không cho ta một cơ hội? Tại sao hai nước không thể kết thân?”
“Điện hạ, Lạc Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ đến Nam Chiếu quốc sống, ta sinh ở Đại Kim, lớn lên ở Đại Kim, nơi này mới là nhà của ta. Cho nên, xin Điện hạ buông tay đi!” Lạc Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ.