https://truyensachay.net

Phượng Vũ Chiến Ca

Q.2 - Chương 35 - Thế cục

Trước Sau

đầu dòng
"Trữ Hạ! Chung Trữ Hạ!” Lạc Bình Xuyên xoa xoa mặt nàng. “Tình lại đi!”

Trữ Hạ mở to mắt, không còn chút sức lực nào mà gạt tay hắn ra nữa. Hắn lại vỗ vỗ, nàng thật muốn chết cho xong.

Lạc Bình Xuyên thấy nàng tỉnh lại thì hết sức vui mừng. “Cô thật đúng là phúc tinh. Ông trời xem ra không muốn chúng ta biến thành gà nướng rồi.”

“Sao?” Trữ Hạ ôm lấy đầu ngồi thẳng dậy.

“Trời mưa rồi!” Lạc Bình Xuyên nói. “Chúng ta có thể đi ra ngoài rồi!”

Lạc Bình Xuyên dùng sức đẩy cây gỗ chặn ngang cửa ra, một hồi mưa nặng hạt trút xuống làm hắn thêm sảng khoái tinh thần, còn gạt đi mùi cháy khét trong không khí.

Ngoài xa vang lên những tiếng cười vui. Lạc Bình Xuyên rút đao, thấp giọng nói: “Chúng ta còn có việc phải làm.”

Trữ Hạ cũng đã tỉnh táo lại. Nàng rút loan đao bên hông ra, gật gật đầu với Lạc Bình Xuyên.

Đưa mắt nhìn xung quanh, thành Kinh Cúc đã hóa tro tàn, phòng ốc khắp nơi sụp đổ. Trên đường đi, tử thi đầy đất, ngay cả mặt mũi cũng không nhận ra được. Trữ Hạ chỉ cảm thấy nôn nao muốn ói.

“Không được nhìn!” Lạc Bình Xuyên nói. “Cô nghe xem, hình như là tiếng công thành!”

Trận mưa to này đã cứu bọn hắn, cũng cứu được những binh sĩ còn lại của Bang Thập. Từ xa truyền tới tiếng hò hét, có thể đoán được viện quân của Khế Sa đã tới rồi, hiện tại đang muốn công thành.

Bọn họ đi về phía cửa thành phía Tây, trên đường đi còn đánh lén mấy tiểu đội vận chuyển, cũng ám sát không ít binh sĩ đi lạc. Trữ Hạ ra tay rất gọn gàng, linh hoạt, không chút nào dây dưa dài dòng làm cho Lạc Bình Xuyên chết khiếp.

Mưa càng lúc càng lớn, trời đã tang tảng sáng. Trong ánh lửa dần tắt, ánh đao thỉnh thoảng loáng lên.

Quân Bang Thập ra sức phòng thủ, nghe tiếng hò hét bên ngoài, xem ra số lượng viện binh khá lớn.

Quân phòng thủ cũng không chú ý ở phía sau có người. Một hồi lửa cháy lớn đã làm cho không ít người chết, kẻ trốn, ngoài cửa thành người chết do ám tiễn cũng vô số kể, nếu không có trận mưa này, chỉ sợ toàn quân đã bị diệt.

Cừu hận và lửa giận trong lòng mỗi người đều bừng bừng, bọn hắn điên cuồng kéo cung hướng về phía quân Khế Sa. Không ngờ, đúng lúc này, ở sau lưng đã xuất hiện hai thanh đao, lạnh lùng cắt đứt cổ từng người.

Trữ Hạ không thể nhớ nổi mình đã giết bao nhiêu người. Mưa to xối lên người nàng, máu theo nước mưa chảy xuống đất.

Nàng giết lên tận tường thành, có binh sĩ phát hiện ra nàng nhưng lại bị nàng một đao giết chết.

Nàng giết đến tên coi giữ tường thành cuối cùng, sắc mặt so với đống thi thể trong mưa còn tái nhợt hơn.

Lạc Bình Xuyên đứng ở bên kia nhìn sang phía nàng, mưa vẫn rất nặng hạt, chớp nhoang nhoáng, sấm ù ù.

Cửa thành đã mở, viện quân Khế Sa tiến vào thành, thành Kinh Cúc đã trở thành một tòa thành chết.

Trữ Hạ đứng nguyên tên tường thành, dưới chân nàng là vô số thi thể người Bang Thập.

“Cô không sao chứ?” Lạc Bình Xuyên lo lắng hỏi.

Nàng lắc đầu, chỉ cảm giác mình không thể nào đứng vững thêm được nữa.

“Lần đầu ra chiến trường đều như thế, sau quen được thì không sao nữa. Xuống tập hợp đi.” Lạc Bình Xuyên dùng sức vỗ vỗ vai nàng, sau đó đi xuống dưới.

Thân ảnh của hắn vừa khuất sau góc rẽ, Trữ Hạ đã quỳ xuống. Nàng không cầm nổi đao nữa, lúc giết người nàng không hề sợ hãi, nhưng giờ phút này lại không kiềm chế được mà run rẩy.

Mưa theo tóc nhỏ xuống, chảy qua khuôn mặt, thế nhưng nàng chẳng còn cảm thấy gì nữa, lạnh cũng không.

“Trữ Hạ! Trữ Hạ!” Sau tiếng hô, một đôi cánh tay cường tráng ôm chặt lấy nàng. Nàng ngẩng đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt màu u lục.

Mưa trút lên gương mặt hắn, từng đường nét hiện ra vô cùng rõ ràng.

“Vương…” Trữ Hạ há miệng, thanh âm khàn khàn làm nàng không nhận ra nổi giọng của mình nữa.

“Trốn khỏi ta sẽ phải trả giá thật nhiều đấy, biết không?” Thanh âm của hắn chứa đầy sự tức giận, ngay cả đôi mắt cũng trở nên nóng cháy.

Trữ Hạ không buồn để ý, cười đến xuất thần: “Vương, ta đã giữ được thành cho người rồi.”

A Mộc Đồ sững sờ.

“Ta… giết năm vạn người Bang Thập…” Trữ Hạ lại nói, yếu ớt sắp ngất đi rồi.

“Đã đủ rồi!” A Mộc Đồ ôm chặt lấy nàng.



“Năm vạn mạng người, có phải ta nên bị đày xuống địa ngục hay không?”

“Nàng câm miệng cho ta.” Hắn bực bội rống lên, lại ghé mặt sát mặt nàng, nói: “Người giết bọn họ không phải nàng mà là ta. Xuống địa ngục cũng là ta, nàng sẽ không sao…”

“Nhưng bọn họ là người Bang Thập…” Nước mắt hòa vào nước mưa, cuối cùng rơi hết vào ngực hắn.

“Bọn họ không phải người Bang Thập.” A Mộc Đồ lấy áo choàng bọc quanh người nàng, ôm nàng đi xuống thành. “Bọn họ là quân lính của Lôi Nhược Nguyệt, là công cụ chiến tranh, là phản đồ của Bang Thập. Nàng không giết dân chúng, nàng không làm sai.”

Trữ Hạ ôm chặt cổ hắn như bấu víu lấy một cọng rơm cứu mạng. Thân thể chồng chất vết thương của nàng sao có thể chịu đựng nổi nỗi đau này? A Mộc Đồ biết nàng làm vậy là vì sợ mình không có đủ kiên cường.

Nếu không phải là vì nàng, hắn sẽ không mang quân đến biên cảnh trợ giúp, sẽ không vừa nghe thái thú bẩm báo Trữ Hạ và Lạc Bình Xuyên bị kẹt trong thành mà lòng nóng như lửa, cường ngạnh công thành.

Chung Trữ Hạ đáng giá để hắn làm vậy.

A Mộc Đồ ôm nàng đi xuống, chung quanh chỉ có tiếng mưa rơi rào rào.

Thành Kinh Cúc đã thành phế tích, bọn họ bèn dựng lều quân dụng ở tạm bên ngoài thành. A Mộc Đồ ôm nàng tiến vào lều vải, ý thức nàng đã trở nên mơ hồ, bắt đầu phát sốt.

Nàng nằm trên giường của Khế Sa, mơ màng gọi tên Lôi Nhược Nguyệt.

A Mộc Đồ dùng khăn ấm lau mồ hôi trên người nàng, kiểm tra thân thể của nàng, may mắn là không bị thương chỗ nào.

Hắn đã nói, Chung Trữ Hạ nàng rời khỏi hắn sẽ phải trả giá thật nhiều. Vậy mà lúc gặp lại nàng, hắn lại đem tất cả những suy nghĩ trừng phạt ném hết ra đằng sau. Hắn chỉ muốn ôm thật chặt con người đang suy yếu này vào trong ngực, ôm như thế cả đời. Dù nàng đối với hắn thế nào cũng được, hắn không quan tâm, cũng không oán trách.

Chung Trữ Hạ, nàng thật sự là độc dành cho ta rồi!

Trước khi Bang Thập tiến đánh Khế Sa, Lôi Nhược Nguyệt đã phái sứ giả tới báo cho Mạc Lăng Tiêu. Hắn nói: Bang Thập có thể đánh Khế Sa, cũng có thể đánh Hán Thống.

Mạc Lăng Tiêu nở nụ cười, nói với sứ giả: “Hán Thống sao có thể vì một nữ nhân mà phá hủy giao hảo hai trăm năm nay của hai nước. Mời ngài về chuyển lời cho thừa tướng, sau khi Hán Thống đoạt lại mười ba thành trì mà Khế Sa đã chiếm, ta nhất định sẽ nói ra tung tích của công chúa Hạ Trữ cho ngài ấy. Chúng ta không xung đột chút nào về lợi ích, mong thừa tướng hãy tin thành ý của chúng ta.”

Sứ giả vâng mệnh, cáo lui.

Mạc Lăng Tiêu mệt mỏi xoa lông mày, gõ gõ vào bàn, nói: “Lâm Phong, ra đây đi!”

Mạc Lâm Phong từ dưới bàn chui ra, cũng không cảm thấy áy náy mà leo lên đùi Mạc Lăng Tiêu, ôm cổ hắn, nói: “Tứ thúc, công chúa Hạ Trữ là ai?”

“Công chúa Hạ Trữ là… một nữ tử rất xinh đẹp.” Mạc Lăng Tiêu nhìn cánh cửa nơi sứ giả vừa rời đi, ngẩn ngơ đến xuất thần. “Nàng là thẻ bài cứu vãn tình hình của chúng ta.”

“Vậy chắc là giỏi lắm.” Lâm Phong mở to mắt. “Nàng ấy là nữ anh hùng sao?”

Mạc Lăng Tiêu trầm mặc, nói: “Lâm Phong, nếu có một ngày ta vì nàng ấy mà rời khỏi đây, ngươi có trách ta không?”

Lâm Phong sững sờ: “Tứ thúc phải đi sao?”

“Đợi đến khi Khế Sa không đánh Hán Thống nữa…” Mạc Lăng Tiêu nói. “Ta có thể đi được không?”

Lâm Phong nhìn hắn, đám trẻ con Hoàng thất trưởng thành rất sớm, cũng rất độc lập. “Tứ thúc, người thích công chúa Hạ Trữ sao?”

“Rất thích.” Thanh âm của hắn rất nhẹ như lông vũ chạm nước, nhưng cuối cùng không khỏi thở dài một tiếng.

“Như cha thích mẹ cháu sao?” Lâm Phong lại hỏi.

“Đúng thế.”

Lâm Phong nở nụ cười, nói: “Tứ thúc, mẹ sớm đã nói tâm của người không ở vương vị. Mẹ nói, người chỉ đang trông coi nhà chúng ta mà thôi.”

Mạc Lăng Tiêu nghẹn ngào: “Lâm Phong…”

Lâm Phong ôm lấy hắn, nói: “Tứ thúc cứ đi đi, cháu sẽ thay người giữ vững vị trí của Hán Thống.”

Mạc Lăng Tiêu xoa xoa mái tóc mềm của Lâm Phong, nói: “Lâm Phong, ở đời này người ta chỉ thấy được phong quang của Hoàng đế nhưng lại không biết rằng đứng ở chỗ cao thì luôn cô độc.”

“Tứ thúc, Lâm Phong không sợ.” Lâm Phong ngồi lên bàn, quay mặt nhìn thẳng vào hắn.

“Cháu thật sự muốn làm hoàng đế?” Mạc Lăng Tiêu sững sờ, do dự hỏi.

“Muốn!” Lâm Phong kiên quyết đáp.

“Vì sao?”



“Gia gia quá mềm yếu nên mới khiến phụ thân phải chết. Nếu như là cháu, nhất định sẽ không để chuyện này phát sinh.” Ánh mắt Lâm Phong trở nên sắc bén làm cho Mạc Lăng Tiêu giật mình một cái.

Ánh mắt đó giống hệt A Mộc Đồ.

Không, cũng không phải là A Mộc Đồ, phải nói là ông nội hắn, cụ nội của Lâm Phong, ông ngoại của A Mộc Đồ, người từng đánh đổ một đời đế vương Khế Sa – Mạc Quân Tâm.

Lâm Phong năm nay sáu tuổi mà A Mộc Đồ bốn tuổi đã mất song thân, năm tuổi được phong vương, mười ba tuổi giết đại tướng quân Chu Bôn trú đóng ở Khế Sa, mười bốn tuổi bắt Vĩnh thân vương làm con tin, mười lăm tuổi tuyên bố Khế Sa độc lập, không còn phụ thuộc bất kỳ nước nào nữa.

A Mộc Đồ là một kỳ tích, không ai có thể sáng tạo ra một kỳ tích như vậy nữa.

Nhưng Lâm Phong cứ như vậy mà nở nụ cười. Hai mươi năm trước, hắn cũng đã từng thấy dáng vẻ tươi cười đó trên mặt A Mộc Đồ.

Nụ cười đầy dã tâm và cuồng vọng, căm hận mà lạnh lùng.

Lúc đại ca mất đi, Lâm Phong khóc đến hôn mê bất tỉnh. Nhưng sau đó, ngay cả lúc hạ táng, nó cũng không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Cứ tưởng do nó còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, không ngờ cái gì nó cũng đặt ở trong lòng. Một đứa bé có nội tâm như thế, có thể bao dung được bao nhiêu đau thương đây?

Có lẽ không ai để ý đến cảm xúc của nó, cho rằng một đứa trẻ sáu tuổi thì không biết cái gì.

“Lâm Phong…” Mạc Lăng Tiêu nhìn hắn, trong lòng đau đớn.

“Tứ thúc, Lâm Phong cái gì cũng hiểu cả.” Nó cười đến sáng lạn, phần này sáng lạn thì A Mộc Đồ vĩnh viễn không có.

Hai mươi năm trước, Mạc Quân Tâm mang A Mộc Đồ tới thành Kính An. Khi đó, hắn vô cùng ghen ghét vị huynh đệ này. Một đứa bé có đôi mắt xanh như mắt sói trong đêm đã sở hữu tất cả tình yêu thương của Mạc Quân Tâm. Trước khi A Mộc Đồ tới, trong cung đã rất xôn xao bàn tán, thế nên khi thấy A Mộc Đồ, hắn đã rất khiếp sợ. A Mộc Đồ trong mắt chỉ có bướng bỉnh và cô độc, trên người tản ra thần thái không ai có thể đụng vào.

Bây giờ nghĩ lại, thứ thần thái đó chính là khí chất vương giả trời sinh.

A Mộc Đồ năm tuổi, ở trước mặt Mạc Quân Tâm không lộ ra một chút hèn mọn, yếu kém nào, thậm chí cũng không hề có vẻ khiêm tốn của một vương tử bại quốc hoặc tâm thế mà một đứa cháu ngoại nên có. Hắn lễ phép, cư xử đúng mực, giữ khoảng cách, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ưu nhã mà bình thản, dường như không có gì lọt được vào mắt hắn, lại tựa như hết thảy hắn đều khắc ghi trong lòng.

Một đứa trẻ năm tuổi phải thế nào mới có được cái thần thái ấy? Có lẽ Mạc Quân Tâm bị hắn làm cho động lòng nên mới để hắn trở về Khế Sa làm một phiên vương bù nhìn. Mà một bước này đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. A Mộc Đồ là cháu trai có dòng máu của Mạc Quân Tâm, kế thừa hết thảy ưu điểm của ông ấy.

Nếu như Mạc Quân Tâm còn sống, có lẽ A Mộc Đồ không thể trong mười năm giành lại độc lập cho Khế Sa.

“Lâm Phong, ta phải ra tiền tuyến, cháu và mẹ cháu có thể quản lý triều chính được không?” Mạc Lăng Tiêu nói với Lâm Phong, lại như đang nói với chính mình.

Triều chính vừa mới lập mới, may có Hồng Tạp hỗ trợ nên hắn mới có thể tranh thủ nghỉ ngơi trong chốc lát. Trước mắt, đối với Hán Thống mà nói, chính trị bất ổn chính là nguy cơ tiềm ẩn, nhưng uy hiếp lớn nhất vẫn chính là chiến tuyến phía bắc. Quân Khế Sa chiếm được mười ba tòa thành trì, vì có quân Bang Thập ở phía đông gây áp lực nên binh lực bị phân tán, làm cho Hán Thống có thêm cơ hội phản công. Nhưng mười ba thành trì nói muốn đoạt lại là có thể đoạt sao?

Huống hồ đối thủ lần này lại là A Mộc Đồ - nam nhân như một thần thoại sống này.

“Tứ thúc phải ra tiền tuyến sao?” Lâm Phong sững sờ hỏi.

“Lâm Phong, triều chính Hán Thống chia rẽ, căn cơ bao năm nay của Hoàng Hậu làm cho chúng ta mất đi rất nhiều người, đã làm tổn hại đến triều cương Hán Thống. Nhưng so với nó, họa ngoại xâm càng quan trọng hơn, ta phải đích thân đi xử lý. Hiện tại tướng lĩnh có thể dùng trong quân không nhiều, có thể đánh lại Khế Sa càng ít hơn. Bây giờ nội chính chưa yên, binh trong thành càng không thể động vào, Tứ thúc chỉ có thể tự mình đi.” Mạc Lăng Tiêu nói chậm, hắn cũng không nghĩ Lâm Phong có thể hiểu hết mọi vấn đề.

“Lâm Phong đã biết, Tứ thúc ra tiền tuyến cũng cần cẩn trọng!” Lâm Phong ra sức gật đầu.

Mạc Lăng Tiêu ôm lấy nó, nhẹ nói: “Lâm Phong, thực xin lỗi.”

Sau đó một ngày, Mạc Lăng Tiêu chỉnh quân rồi hướng về phía bắc mà đi.

Mười ba thành hắn nhất định phải đòi lại. Nhưng không biết sẽ phải trả một cái giá lớn đến nhường nào đây?

Ngày Mạc Lăng Tiêu tới được thành Đàm Khê thì nhận được một tin tức kinh người, A Mộc Đồ giết một vạn tù binh, hơn nữa tất cả đều là đân chúng Hán Thống.

Bang Thập tập kích đã chọc giận hắn sao? Nam nhân này thật đáng sợ. Hắn hận Hán Thống đến thế nào đây? Phải giết bao nhiêu thường dân hắn mới bằng lòng bỏ qua đây?

Hoặc là, bất kỳ điều kiện gì cũng không thể nào thỏa mãn được hắn.

Một vạn mạng người.

Chỉ mất sau một cái phất tay của hắn.

Lúc A Mộc Đồ ở trong doanh trướng đã nhận được tin tình báo của gián điệp truyền về.

Mật thám giấu ở trong hoàng cung Bang Thập nói rằng Lôi Nhược Nguyệt lần này tham chiến sau khi nhận được một phong thư của Mạc Lăng Tiêu. Nghe nói trong thư chỉ có một bức họa nữ nhân, nghe ngóng được chính là công chúa Hạ Trữ của Bang Thập. Về việc tại sao Lôi Nhược Nguyệt lại vì một công chúa phản quốc mà cử binh sang giúp Hán Thống thì gián điệp không biết, nhưng A Mộc Đồ biết rất rõ ràng, bởi vì công chúa Hạ Trữ hiện tại đang ở trong phòng ngủ của hắn.

Mạc Lăng Tiêu, chớ có trách ta, một vạn tù binh này chính là câu trả lời dành cho ngươi.

Không phải của ngươi thì vĩnh viễn sẽ không phải của ngươi. Dù là cái gì ta cũng sẽ cướp đi.

Đây chính là vận mệnh của huynh đệ chúng ta…
alt
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc