Thời điểm Triệu Kiểu mang thai Triệu Nam Dương lúc vừa chừng hai mươi, mà Triệu Anh Tề đã là một lão già ba mươi tuổi.
Vật nhỏ trong bụng mỗi ngày đều náo loạn lợi hại, cả người Triệu Kiểu đều đau, thấy Triệu Anh Tề là nổi giận, tự mình đắp kín mền ngủ, quay mặt đi không chịu để ý đến hắn. Trước đây lúc Triệu Anh Tề chưa làm hoàng đế, đều cùng Triệu Kiểu ngủ chung một ổ chăn, hai người tắt ánh nến, cởi áo tháo thắt lưng, dựa vào nhau nhỏ giọng nói chuyện.
Từ khi Triệu Kiểu mang hài tử, tiết mục tâm sự mỗi đêm tự động hủy bỏ.
Triệu Kiểu ngủ ở bên trong, bụng nhô to như trái bóng, động đậy rất bất tiện. Nửa đêm cẳng chân luôn bị chuột rút, mang theo tiếng khóc nức nở lay Triệu Anh Tề dậy giúp hắn xoa bóp. Triệu Anh Tề đàng hoàng bò lên, kéo lê giày, ngáp một cái sờ soạng đốt đèn. Triệu Kiểu tư nhân mình ý thức lãnh địa rất mạnh, không cho người khác tiến vào trong tẩm điện, sau khi mang thai hoạt động không nhanh nhẹn, thấy tự mình không ổn, thế là giống như trước cây ngay không sợ chết đứng sai khiến Triệu Anh Tề.
Triệu Anh Tề, chân bị chuột rút, đau quá.
Triệu Anh Tề, ta muốn tắm nước nóng.
Triệu Anh Tề, giúp ta tháo cái yếm.
Triệu Anh Tề bị sai khiến xoay quần, gánh chậu gỗ tiến vào, chưa kịp lấy hơi, đã đi giúp Kiều Kiều cởi yếm. Triệu Kiểu hơi hơi cúi đầu, ôm cổ Triệu Anh Tề, rầm rì giục hắn, "Triệu Anh Tề ngươi nhanh lên nha, thêm chút nữa nước liền nguội". Triệu Anh Tề ngoài miệng đáp biết rồi, như vậy rất tốt. Động tác lại không nhanh chút nào, giải khai cái yếm rối rối loạn loạn, còn thừa dịp hắn không chú ý lén lút lại gần hôn hôn.
Phiền chết rồi.
Triệu Kiểu được Triệu Anh Tề ôm tắm rửa trong thùng gỗ to, nước nóng hun đến cả người chảy mồ hôi, ngực cũng trướng trướng. Triệu Kiểu lặng lẽ tự mình vò, nhưng càng vò càng đau, núm vú nhuyễn hồng cũng bị kích thích đến ngẩng đầu, nhẹ nhàng đụng vào lập tức tiết sữa. Triệu Anh Tề bị đuổi ra sau bình phong, nhìn mặt trăng ngẫm nghĩ nhân sinh. Triệu Kiểu sợ nóng đầu, kiềm chế không được lại làm ra chuyện cưỡng chế, sẽ làm bảo bảo trong bụng bị thương, hạ lệnh không cho hắn nhìn lén. Triệu Anh Tề không được xem, liền nằm gác chân trên giường, phê tiếp tấu chương chưa xem xong, vừa xem vừa buồn ngủ, cách bình phong nghe thấy Triệu Kiểu gọi tên của hắn:
"Triệu Anh Tề!"
Triệu Anh Tề đột nhiên bị điểm danh, sợ đến mức tay run một cái, một xấp tấu chương bùm bùm đập lên mặt. Hắn không quan tâm đau đớn, nhanh tay dẹp qua một bên, liều mạng giải thích: "Kiều Kiều, ngươi an tâm tắm rửa đi. Tấu chương không đặt lên giường, trên giường vẫn sạch sẽ —— "
"Ngực trướng, khó chịu quá, ngươi mau tới đây giúp một chút."
Triệu Kiểu níu thùng gỗ, mái tóc ướt nhẹp, nhắm mắt ló đầu ra. Khắp phòng đều là mùi sữa thơm, Triệu Anh Tề mới vừa dùng bữa xong, kỳ thực không đói bụng chút nào, nhưng ngửi thấy mùi sữa lại có chút thèm ăn. Trong thùng gỗ rải cánh hoa sơn chi*, Triệu Kiểu không cẩn thận đụng tới ngực, sữa tràn ra một ít, hỗn hợp ngọt tanh nhàn nhạt.
*hoa sơn chi
Đũng quần Triệu Anh Tề cứng lên, nhưng sợ Triệu Kiểu cảm lạnh, không dám mù quáng. Ân cần lấy khăn tắm lau khô thân thể cho hắn, bế lên giường mềm bên cạnh, tiếp đến lau tóc cho hắn. Triệu Kiểu gấp đến độ rưng rưng, xốc khăn tắm vứt qua một bên, ấn đầu hắn vùi vào bộ ngực mình, "Ta không bảo ngươi lau tóc, ngươi mau uống sữa."
Kiên trì thêm vài tháng thôi, đợi hài tử sinh ra, hắn không cần tới Triệu Anh Tề nữa.
Triệu Nam Dương vừa ngoan vừa nhuyễn, nghe lên hoàn hương hương(?).
* * * * * *
Tác giả có lời:
Tân văn kết cục nghẹn lại, tới bên này càng cái phiên ngoại ~