Sáng sớm Triệu Anh Tề ôm Triệu Kiểu lại tới thêm một phát.
Triệu Kiểu còn mơ mơ màng màng, đầu lệch khỏi gối mềm đỏ thẫm, đưa lưng về phía Triệu Anh Tề, thân thể cuộn tròn thành tiểu mặt trăng gầy gò, chỉ có cái bụng trắng như tuyết là phình to, thật giống mặt trăng khuyết bên trong ôm theo con thỏ nhỏ, thỉnh thoảng lắc bàn chân đạp loạn.
Triệu Anh Tề liếm vành tai hắn, tiến vào trong mặt trăng ngang ngược, "Ngoan, đừng khép chặt như vậy."
Đêm qua nghỉ ngơi trễ, mãi qua nửa đêm mới yên tĩnh, mặt sau Triệu Kiểu thoa thuốc mỡ tiêu sưng, còn ẩm nhuyễn, không phí chút khí lực liền nuốt trọn hung khí dữ tợn của Triệu Anh Tề.
Mông Triệu Kiểu đột nhiên bị đại ngoạn ý vừa nóng vừa cứng thọt vào, đau đớn nhăn mũi, nhưng vẫn không mở mắt nổi, nhắm mắt lại lấy cùi chỏ đánh về phía sau vai Triệu Anh Tề, ủy khuất nói: "Hôm qua không phải mới làm sao, hôm nay còn muốn?"
Triệu Anh Tề vốn đã nhịn non nửa năm, mãi đến tận tối hôm qua mới ngậm hõm cổ Triệu Kiểu, ăn tiểu yêu tinh này vào bụng, hắn giả vờ không nghe thấy, cầm lấy ngón tay trắng noãn của Triệu Kiểu, thẳng lưng nhanh chóng đấm rút. Mông nhỏ Triệu Kiểu miễn cưỡng bị hắn nắm đến đau đớn, thấy hắn chỉ biết là vùi đầu gian khổ cày cấy, căn bản không để ý tới mình, đầy mặt viết không cao hứng, giãy dụa muốn tránh ra: "Mông đau, ngươi mau đi ra."
"Hồ đồ." Triệu Anh Tề xáng một bạt tai không nhẹ không nặng trên mông hắn, tiếng nói vì tình dục thiêu đốt khàn khàn đến lợi hại, kiên nhẫn giải thích cho hắn, "Ngày hôm qua ăn cơm, lẽ nào hôm nay không ăn tiếp sao?"
"Hai chuyện này không giống nhau..."
Triệu Kiểu đang bị làm, lại trúng vài bạt tai, trên mông nhiều hơn mấy dấu tay hồng hồng, càng đau.
Lời Triệu Anh Tề nói căn bản không có đạo lý, bát quá Triệu Kiểu chỉ có thể nằm chếch ở trên giường, cánh tay che chở bụng, tùy ý để Triệu Anh Tề nhấc lên một chân, đặt trên bờ vai mạnh mẽ hướng bên trong thao. Triệu Kiểu mệt không nói nên lời, viền mắt hồng hồng, khóc thút thít hỏi: "Triệu Anh Tề, ngươi xong chưa?"
Còn sớm lắm.
Triệu Anh Tề sợ hắn khóc, lại không dám thành thật trả lời hắn như vậy, dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve lưng trần động viên, "Nhanh thôi."
Hắn cắm rút thêm mấy trăm cái, rốt cục cũng tiết vào nơi sâu xa trong thân thể Triệu Kiểu. Triệu Kiểu giật mình một cái, nước mắt rớt xuống, "Hôm qua đã nói rồi mà, ngươi sao còn bắn vào trong..."
Triệu Anh Tề hôn khô nước mắt hắn, vỗ lưng dụ dỗ, trong lòng lại nghĩ, Triệu Kiểu ở trên giường có một đống yêu cầu, cái này không được cái kia không cho, nếu mọi thứ đều nghe theo hắn, vậy chẳng phải trực tiếp chết đói sao.
Hắn ngậm tiểu Triệu Kiểu phun ra nuốt vào, ngón tay thành thạo nhẹ nhàng xoa xoa tiểu thịt hoa non hồng kia. Triệu Kiểu bị hắn cưỡng chế cao trào một lần, thân thể không ngừng run rẩy, lưng căng ra đến mức thẳng tắp, ngón tay sít sao nắm ga trải giường, nghẹn ngào nói: "Ngươi lại bắt nạt ta."
Triệu Anh Tề ôm hắn đi tẩy rửa, ngón tay vói vào tận cùng bên trong, đào móc hết tinh dịch ở trong ra. Thân thể Triệu Kiểu quá mức mẫn cảm, đụng vào liền ra nước, Triệu Anh Tề nghe thấy hắn oán giận, hầu kết khẽ nhúc nhích, khàn khàn nói: "Nước nhiều như vậy, không bắt nạt ngươi bắt nạt ai."
Đợi đến khi bôi thuốc, Triệu Kiểu khôi phục được chút khí lực, cặp mặt đẹp đẽ kia nhìn chằm chằm thuốc mỡ trong tay Triệu Anh Tề, không chớp một cái, Triệu Anh Tề nhíu mày, lại làm sao?
Triệu Kiểu tức giận lấy chân đạp lên mặt hắn, động tác nhấc chân không cẩn thận liên lụy đến vết thương, đau đớn xuýt xoa một tiếng, bị Triệu Anh Tề nắm lại mắt cá chân đẩy ra kiểm tra.
Triệu Kiểu tức giận mắng hắn, Triệu Anh Tề, ngươi không biết xấu hổ.
Hắn vừa nhìn thấy Triệu Anh Tề từ tủ đầu giường lấy ra thuốc mỡ. Hộc tủ kia cất giấu bí mật xấu xa của Triệu Anh Tề, mấy ngày trước bị hắn phát hiện, thời điểm hắn câu dẫn Triệu Anh Tề dùng dược thúc tình chính là tìm được ở trong đó.
Vì thế hắn tránh khỏi trói buộc của Triệu Anh Tề, cong mông bò tới hộc tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra, ôm hết đồ vật bên trong, tất cả đều ném xuống giường.
Bùm bùm đổ ra một đống dâm cụ hình thù kỳ quái hiếm thấy.
Xa chuông, ngọc thế, sừng tiên sinh, chuỗi hạt, ruy băng, run giọng kiều.
Triệu Kiểu tiện tay cầm một cái ném lên người hắn, ưỡn bụng lớn, khóc thở không ra hơi, "Triệu Anh Tề, ta còn mang thai hài tử, vậy mà ngươi còn muốn dùng những thứ đồ này đối phó ta, ngươi không biết xấu hổ..."
Kỳ thực bên trong hộc tủ giấu những thứ kia, Triệu Kiểu chỉ nhận biết được vài cái, nhưng chúng nó hình dáng quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức nhìn một chút chỉ có thể liên tưởng tới phương diện kia.
Triệu Anh Tề không cho phép Triệu Kiểu ra khỏi cửa, Triệu Kiểu rãnh rỗi khó chịu, bên trong điện loanh quanh khắp nơi, rất nhanh liền không cẩn thận phát hiện hộc tủ Triệu Anh Tề giấu đồ vật. Hắn quỳ trên giường, cẩn thận ôm bụng, tỉ mỉ nghiên cứu đồ vật này nọ dưới ánh sáng ban ngày, cuối cùng đưa ra kết luận:
Triệu Anh Tề nhất định muốn dùng những đồ vật này đâm vào mông hắn.
Thật không biết xấu hổ.
Triệu Anh Tề bị mắng không biết xấu hổ thực sự cảm thấy rất oan ức. Hắn thường ngày căn bản chưa được mấy lần, Triệu Kiểu đã bắt đầu kêu mệt, nước mắt uông uông khóc nháo muốn ngủ, nói mình không cần làm. Hắn không thể làm gì khác hơn là cầm tay Triệu Kiểu, đưa hắn nắm chặt cự vật cứng đến nỗi nóng lên kia, Kiều Kiều, còn cứng rắn đây. Triệu Kiểu liền một mặt làm khó dễ lắc đầu, nhưng ta mệt lắm.
Hắn cả ngày tìm bất mãn, nghĩ biện pháp dụ dỗ bé ngoan Triệu Kiểu chịu làm thôi đã không được, đâu ra tinh lực thao túng đồ chơi này nọ bắt nạt hắn.
"Không cần đoán mò, ta không có ham muốn với những thứ ngổn ngang kia, mấy thứ đồ này cũng có công dụng đứng đắn."
Triệu Anh Tề bị Triệu Kiểu ném ngọc thế đập trúng cánh tay ngứa ngáy, nghiêm trang giải thích cùng Triệu Kiểu.
"Công dụng đứng đắn gì?" Triệu Kiểu nghi ngờ nhìn hắn, rất không tin tưởng Triệu Anh Tề ăn nói bậy bạ, phỉ nhổ, "Phi, ngươi muốn đâm mông ta thì có."
"Ngươi đã khẳng định như vậy, ta giải thích không được." Triệu Anh Tề thở dài, tâm tình so với Đậu Nga còn oan ức hơn, "Chờ mấy ngày nữa ngươi sẽ biết."
Đồ vật bên trong hộc tủ kia dùng để khai mở sản đạo cho Triệu Kiểu khi sinh con.
Triệu Anh Tề sợ nội tâm Triệu Kiểu không tiếp thụ được, chưa muốn nói sớm cho hắn biết. Hiện tại mới bốn tháng, không gấp, chờ bụng Triệu Kiểu lớn chút nữa, hắn phải triệt để quyết tâm, làm kẻ ác chính diện, cưỡng bức dụ dỗ dù như thế nào cũng phải doạ Triệu Kiểu ngoan ngoãn mở chân, tùy theo tình huống mà nhét những đồ vật kia vào tiểu thịt hoa, mỗi ngày ngậm ngủ.
Triệu Kiểu hừ lạnh một tiếng, không truy cứu chuyện này nữa. Ngược lại Triệu Anh Tề nếu dám bắt nạt hắn, hắn sẽ không sinh con cho Triệu Anh Tề, hắn muốn thì tìm người khác mà sinh.
Hắn bây giờ để ý nhất là chuyện Triệu Anh Tề đáp ứng cho hắn xuất cung giải sầu, nếu còn không ra khỏi cửa hắn thật sự mốc meo đó.
Trên thực tế Triệu Kiểu từ nhỏ đến lớn đều không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Hắn ra đời không bao lâu liền sinh bệnh nặng, đi qua quỷ môn quan một lần, người trong nhà lo lắng sợ hãi, coi hắn là thành kiều hoa mà nuôi, hận không thể mang theo mỗi ngày.
Sau đó thật vất vả khỏi bệnh rồi, cùng phụ thân đi săn thú, lại bởi vì đuổi theo một con thỏ không chú ý chạy ra ngoài đất phong, chưa hiểu ra chuyện gì đã buộc phải ở lại kinh thành làm con tin. Làm con tin phải sống đàng hoàng, thu mình và kín tiếng hơn, nếu hắn không thành thật, cha hắn ngay lập tức sẽ bị người kết tội mưu nghịch, hắn không thể làm gì khác hơn là đóng cửa cả ngày ngồi xổm trong nhà.
Đợi đến khi rốt cục tiên đế băng hà, trời quang mây tạnh, hắn còn chưa kịp cao hứng, mơ mơ hồ hồ bị Triệu Anh Tề lừa gạt lên giường, một lần trúng thầu lớn bụng, nhốt trong cung điện không được đi đâu, ngoại trừ dưỡng thai, chính là bị làm.
Nhưng Triệu Kiểu không ở không được, hắn rãnh rỗi khó chịu, tự mình chơi cờ, sau khi quen biết Triệu Anh Tề, liền lôi kéo Triệu Anh Tề chơi cờ. Có thể Triệu Anh Tề là tên mù cờ*. Triệu Kiểu lôi kéo hắn chơi mấy lần, tức giận đến cơm ăn không vô, Triệu Anh Tề, sao ngươi lại dốt nát như vậy. Triệu Kiểu lầu bầu, tâm tình lại có chút để ý, tuy rằng đầu óc hắn không thông minh bằng Triệu Anh Tề, nhưng Triệu Anh Tề không phải chơi cờ còn dở hơn hắn đó sao.
*mù cờ, như mù game, t ko biết nên dùng từ gì.
Không riêng gì chơi cờ, Triệu Kiểu còn biết rất nhiều thứ, đều là luyện ra trong lúc ngồi xổm trong nhà. Hắn biết hội họa, họa sơn họa thủy, mặc áo khoác lông thỏ, họa con thỏ làm hại hắn phải ở lại kinh thành làm con tin. Chữ hắn viết cũng rất tốt, quạt có kí tên Triệu Kiểu trên thị trường giá trị không nhỏ.
Triệu Anh Tề không hiểu những thứ này. Hắn sẽ không chơi cờ, cũng không vẽ vời, chữ cũng viết không tốt, nửa đời trước hắn bận rộn theo người câu tâm đấu giác*. Không có thế lực nào thời điểm, liền muốn làm sao mới có thể không bị ca ca của hắn giết chết, sau đó trong bóng tối bồi dưỡng lên thế lực của chính mình, tựu thành thiên nghĩ làm sao làm tử ca ca của hắn.
* Câu tâm đấu giác(勾心斗角)/ Câu tâm đấu giác(钩心斗角): 1. cấu trúc cung điện trong và ngoài đan xen, kết nối với nhau vừa phức tạp vừa khéo léo, tinh xảo | 2. dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.
Mà Triệu Kiểu không giống hắn. Hết thảy tranh đấu âm mưu ám toán trong bóng tối, một mình hắn gánh là đủ rồi, Triệu Kiểu có hắn che chở, đời này cũng không cần nghĩ đến những sự tình này đó phức tạp, chỉ cần vĩnh viễn vô lo vô nghĩ chơi cờ, vẽ vời, viết chữ.