"Đường kính của bóng bàn là 40 milimet, trọng lượng là 2.7 gam." Long Thiên cầm vợt, cười nói.
"Thầy Long?" Từ Du Du không hiểu vì sao mờ mịt nhìn hắn.
Mới đầu cô không muốn đánh bóng bàn, thế nhưng nghĩ đến tiết thể dục bắt đầu làm nóng người với môn chạy chậm, cô cảm thấy đánh bóng bàn nhẹ hơn chút, cùng lắm thì giả vờ như quá ngu để không phải đánh, kết quả thầy Long lại nói cho cô đường kính của quả bóng bàn làm cái quái gì.
Cảm nhận được quả bóng trong tay đang từ từ biến đổi, Long Thiên tiếp tục mỉm cười nói: "Chỉ có phù hợp tiêu chuẩn này mới được dùng để làm bóng bàn thi đấu, còn không phù hợp, thì cũng chỉ là một món đồ chơi."
Đập quả bóng bàn lên bàn lộp bộp mấy lần để thử độ nảy, rồi đột nhiên Long Thiên đổi câu hỏi: "Em muốn làm loại bóng bàn nào?"
Từ Du Du là một học sinh lớp 11 có học vấn không tốt, cho ra một phản ứng ngay thẳng nhất: "Hả?"
"Ôi." Lúc này trong đầu Long Thiên bỗng bốc lên một âm thanh, "Con bé thấy em bị ngốc." sắc mặt Long Thiên không hề thay đổi, đem "bóng bàn" vứt lên, phát một cú khá ôn hòa.
Từ Du Du cảm thấy mình nên giả vờ một chút, rốt cục thì vẫn đang đứng trước mặt giáo viên, hơn nữa còn là vị giáo viên bị cô dán cho một cái mác "Bị ngốc", không cần phải chơi một cách nghiêm túc, vì thế cô cũng vô cùng nhẹ nhàng dùng vợt đỡ bóng, giống hệt cú đánh trả của một tay mơ.
"Em có cái nhìn thế nào về trường học?" Với cái nhịp này thì Long Thiên nhắm mắt cũng đánh được, trận đấu chậm rãi ôn hòa thế này rất thích hợp để nói chuyện, nếu mấy lời uyển chuyển Từ Du Du nghe không hiểu, thì Long Thiên quyết định nói thẳng.
"Không có cái nhìn gì cả." Từ Du Du đánh bóng, cà lơ phất phơ nói, "Đó là nơi mà mỗi người nên ở."
Nghe là biết không muốn trả lời tử tế, Long Thiên cũng không giận, tiếp tục nhã nhặn hỏi: "Em muốn học ở trường sao?"
"Không ở trường học thì ở đâu?" Từ Du Du dùng ánh mắt nhìn người ngốc nhìn Long Thiên.
Long Thiên nhẹ nhàng đánh trả lại một bóng, "Em không thích học thì không cần phải đi."
Rõ ràng Từ Du Du đã sửng sốt một chút, "bóng bàn" nhẹ nhàng lướt qua người cô, cô cũng quên không đánh.
"Thầy Long, thầy đang đùa em sao?" Từ Du Du thờ ơ cười rộ lên, "Làm sao có chuyện không muốn học thì không đi học, đây cũng không phải là chuyện thầy có thể quyết định được, lại nói vừa nãy em cũng không trốn tiết, là thầy chủ nhiệm khối gọi em đi."
"Thầy biết." Bóng bàn đập vào bức tường phía sau Từ Du Du, rồi lăn chậm lại về phía Long Thiên, hắn lại chậm rãi phát ra một cú bóng nhẹ, "Trái lại đi học cũng không phải con đường duy nhất, thầy thấy tâm trí em không đặt ở đây, em có thể đi trải nghiệm thử cuộc sống mình muốn."
Từ Du Du bị hắn nói đến không nhịn được, đánh mạnh ra một cái, Long Thiên nhẹ nhàng đỡ được, tiếp tục nói: "Hoặc là em cảm thấy cuộc sống bây giờ cũng rất tốt, muốn đi học chăm chỉ, vậy thì lần sau có người gọi em ra ngoài, thì nhớ nói mình muốn đi học."
"Chủ nhiệm khối gọi em, em có thể không đi?" Từ Du Du vô cùng thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn hắn nói nhảm quá nhiều, lại đánh mạnh thêm cái nữa.
"Lúc nãy là lúc đi học," Long Thiên vô cùng kiên trì nói, "Chỉ cần em không ra ngoài, thì ngay cả hiệu trưởng cũng không làm gì được em, nói chi đến thầy chủ nhiệm khối."
"Nhưng giờ là tiết thể dục." Từ Du Du nói, "Em có thể về lớp học thể dục được chưa?"
"Tiết thể dục không được tính là một tiết học." Long Thiên chậm rãi nói, "Thầy đang chiếm dụng thời gian em nghỉ học."
Tự nhiên Từ Du Du không biết nên nói gì cho phải, không biết vì sao, mọi người thường nói cái từ "vô đối", e chừng cái từ đó là chỉ chính vị thầy giáo Long đang đứng trước mặt cô đây.
Đánh mấy lần đều bị Long Thiên đánh nhẹ trở lại, hơn nữa cái động tác kia cứ như là đang đi tản bộ, chỉ thiếu nước viết cái chữ "em gà quá" lên mặt, Từ Du Du hơi bị tức trong lòng, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Long Thiên, liền dứt khoát đánh bậy.
Đánh một hồi, dù sao thì cô cũng gà, e chừng là thầy Long cũng không muốn đánh cùng.
Từ Du Du vung mạnh vợt một cái, muốn đánh bóng ra, kết quả "bóng bàn" lướt qua mép bàn rồi lại bay lên, Long Thiên chậm rãi đánh tới.
"Em bây giờ, vào lớp phải chăm chú mà nghe giảng, bỏ mất một tiết thì không còn thời gian đâu mà bù lại, lại còn là môn vật lý." Đi cùng quả bóng bay lại, là lời dạy của thầy Long.
Bị nhắc thế phiền phức vô cùng, Từ Du Du quyết định không đón bóng nữa, kết quả quả bóng bàn kia lại bay thẳng lên vợt cô, sau bắn ngược lại, thoạt nhìn như cô cố ý đánh trả.
"Tiết vừa nãy em không học, có muốn để giáo viên vật lý bổ túc lại cho em không?" Long Thiên đánh về một bóng, "Tìm thầy cũng được, vật lý của thầy vẫn rất ok."
Từ Du Du ném vợt lên bàn một cái, "Không đánh nữa."
Mẹ, bóng thế này mà còn đỡ được, thì cô nhảy lầu luôn này.
"Bóng bàn" loáng một cái bay qua trước mặt cô, sau đó rơi xuống cây vợt cô vứt trên bàn, nảy một cái, xong rồi lại quay ngược lại chỗ Long Thiên.
Từ Du Du:...
Long Thiên cũng không giận, đưa tay cầm lấy quả "bóng bàn", lộ ra một nụ cười, "Về lớp học vật lý?"
Từ Du Du: "Dạ học!"
"Cần dạy kèm không?" Long Thiên tiếp tục mỉm cười hỏi.
"Không cần!" Từ Du Du giận dữ nói, "Em tự mình học!"
Từ Du Du đi một mình về lớp, để lại một cái bóng lưng giương nanh múa vuốt, nụ cười trên mặt Long Thiên rốt cục nhạt đi, thậm chí còn lộ ra chút tiếc nuối.
"Thế mà lại không nói không muốn học." Long Thiên vuốt ve quả bóng Chủ Thần, "Đáng tiếc."
"A." Chủ Thần đóng vai bóng bàn mười phút cuối cùng cũng đáp lại.
Long Thiên cất vợt cẩn thận, chậm rãi quay lại phòng học, thần thái tự nhiên, "Rốt cục thì Nam Cung Uyên và Từ Du Du có quan hệ thế nào?"
"Rè rè... Tín hiệu bất thường... Chủ thể đang duy trì các thế giới khác..."
Long Thiên nhẹ nhàng lau vết bẩn dính trên quả bóng, "Tôi nhớ là trong nhiệm vụ cuối cùng của tôi, tất cả người luân hồi đều bị tôi giết sạch?"
Không có người luân hồi, thời gian mở ra vòng kế tiếp còn một khoảng thời gian, Chủ Thần bây giờ chỉ việc duy trì sự ổn định của mỗi thế giới này thôi.
"Hức."
"Tiếp nhận dữ liệu sẽ gây nên sự bất tiện cho việc người luân hồi trải nghiệm độ chân thực nghề nghiệp, có chấp nhận hay không?"
Long Thiên: "Anh cảm thấy dạng tổng giám đốc thế này, sẽ xuất hiện ở thế giới thực?"
"Dữ liệu tiếp nhận xong."
"Từ Du Du là con gái riêng của chủ tịch tập đoàn Lam Đình, tập đoàn Lam Đình và tập đoàn Kim Vũ là hai tập đoàn mạnh ngang nhau, nhưng những năm gần đây, sau khi Nam Cung Uyên tiếp nhận tập đoàn Kim Vũ, thế lực của Kim Vũ dần lớn mạnh, tập đoàn Lam Đình dần suy yếu, hai tập đoàn tranh chấp không ngừng, mà chủ tịch tập đoàn Lam Đình đột nhiên phát bệnh, hôn mê mười ngày, không có con cái, chỉ có Từ Du Du là đứa con gái riêng duy nhất."