Một linh hồn mờ nhạt thoáng hiện như làn khói trôi nổi bên trong núi rừng.
Thân hình lượn lờ, gương mặt trắng bệch không có chút máu, trên mặt của cô ấy mang theo vô tận tuyệt vọng cùng bất lực.
Tuyệt vọng, ở chỗ cái gọi là Sinh và Tử, thì cô đã chết, bởi vì khi cô đi theo vào trong đám người đó, mọi người đều không nhìn thấy sự tồn tại của cô, cô có thể xuyên cơ thể của bọn họ, không người nào có thể thấy cô.
Bất lực, ở chỗ cái gọi là Sinh và Tử, cô. . . . . . Thật sự đã chết, nhưng mà cô vẫn muốn sống.
Cô hy vọng mình còn sống bởi vì, người đàn ông của cô còn đang chờ cô.
Trong mắt của cô gái tràn đầy sự phức tạp cùng đau thương, nhìn rừng núi vô tận, trong khoảng thời gian ngắn, không biết mình rốt cuộc nên đi nơi nào.
Trên trời có thần tiên sao? Nếu như có, vì sao còn chưa có tới mang cô đi?
Dưới đất có linh hồn sao? Nếu như có, vì sao còn chưa có tới bắt cô đi?
Cho tới bây giờ, cô vẫn không biết, vì sao linh hồn của cô vẫn còn lang thang trong thế giới này?
Là bởi vì. . . . . . Cô không thể đầu thai sao? Đây chính là cô hồn sao? Cuối cùng muốn cô làm gì đây?
Hay là nói. . . . . . Thật ra thì cô không đáng chết, có thể là do chết nhầm thời gian, cho nên giống như hình dáng cô bây giờ, không thể đầu thai được?
Nếu sự thật là chết như vậy, đó không phải là rất tốt sao? Cái này không phải nói cho cô biết là cô có thể giữ hình dáng linh hồn này đi tìm người đàn ông của cô. . . . . . Nhưng mà sau khi tìm được anh, cô có thể làm gì? Có thể làm gì?
Cúi đầu, thân hình như làn khói, cô phải tìm anh thế nào đây?
Vừa phức tạp lại mờ mịt, khi cô đang đau khổ suy nghĩ tất cả vấn đề thì một lực hút đáng sợ xuất hiện bất ngờ hút lấy cô.
Là ai? Là ai đang kéo cô? Bất an quay đầu, trong mắt cô có hốt hoảng cùng lo lắng.
"Tỉnh lại. . . . . ."
Có người nói chuyện ở bên tai cô, nhưng mà cô nhìn bốn phía, trừ rừng núi tối đen, chẳng có cái gì cả.
"Kích điện một lần nữa."
Là ai? Người nào ở bên tai cô nói chuyện? Người nào đang kéo cô?
Chấn động mãnh liệt làm thân thể cô nảy lên dữ dội, có một cỗ đau đớn xâm nhập vào cơ thể cô.
Thật là đau! Là cái gì vậy?
Cô khổ sở muốn kêu to, muốn gào thét, nhưng lại không có sức, chỉ có thể cảm giác cơ thể không ngừng bị kéo về một hướng khác, mặc cho cô giãy giụa như thế nào cũng không trốn thoát.
"Kích điện thêm lần nữa! Có nghe thấy không? Tỉnh lại. . . . . ."
Gian nan quay đầu, cô vẫn không tìm được nơi phát ra giọng nói đó, nhưng nhìn phía sau có một đạo ánh sáng màu trắng rất chói mắt, mà cô đang bị kéo về phía nơi có ánh sáng trắng khiến người ta không mở mắt ra được đó.
"Là ai đang gọi cô?" Cô khổ sở kêu to, cảm giác ngực đau đớn khác thường, tựa như lá phổi bị rót vào một lượng lớn khí.
"Đã tỉnh lại. . . . . ."
Bên tai nghe được một giọng nói từ từ biến mất, mà cô đang vật vã trong đau đớn, lại bị ánh sáng trắng đó bao phủ hoàn toàn, không mở mắt ra được. . . . . .
*****************************
"Này! Triều Hệ, anh đi đâu vậy? Em cũng muốn đi cùng."
Triều Hệ nở nụ cười, như trưởng giả lớn tuổi, hiền hòa ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ gương mặt cô bé, "Bé Ly, ngoan, chớ theo anh, anh muốn tìm chị Tâm nói chuyện yêu đương, đừng làm cái đuôi đi theo sau anh, chỉ biến thành kỳ đà cản mũi mà thôi, đi chơi đi." Anh chỉ một cái sân khác bên kia.
"Em không phải con nít, cũng không phải cái đuôi, em chỉ muốn đi theo anh. . . . . . Anh muốn đi tìm chị Tâm. . . . . . Nói chuyện yêu đương sao?" Cô bé hơi lộ vẻ kinh ngạc.
"Đúng rồi! Cùng Tâm nói chuyện yêu đương, để cho cô ấy nhanh chóng nhớ tới anh. Cho nên, em tự mình đi chơi đi." Triều Hệ không chút nào giấu giếm nói, trong mắt thoáng hiện thâm tình cùng dịu dàng.
Cô bé này thật ra cũng không nhỏ, chỉ là thiếu nữ sắp trưởng thành, gọi cô là con nít, thì có vẻ quá gượng ép.
"Anh và. . . . . . Chị Tâm nói chuyện yêu đương làm gì? Chị ấy cũng sẽ không nhớ rõ tình cảm của anh, đừng tìm chị ấy nói chuyện nữa! Chị ấy quên tất cả mọi chuyện, anh đi thì. . . . . . Chỉ càng thêm đau lòng mà thôi." Trong mắt của cô lộ ra vẻ thương yêu cùng không nỡ.
Đáng tiếc Triều Hệ không nghe lọt, tất cả trong đầu đều là người phụ nữ yêu mến, mỉm cười, "Không sao, coi như bây giờ cô ấy quên, thì nhất định sẽ có một ngày có thể nhớ lại, tựa như có vài người, có lẽ đã từng chết qua, cho nên biết được tầm quan trọng của quý trọng, anh không sợ cô ấy quên tất cả, chỉ sợ thời gian ở bên cô ấy quá ít."
"Tâm. . . . . . Sẽ không cảm ơn anh, chị ấy hoàn toàn không biết chị ấy quan trọng thế nào với anh." Cô cúi đầu, nhỏ giọng oán trách, giống như là đang vì anh đòi lại công bằng.
"Không sao, bé Ly, coi như hiện tại cô ấy không biết, nhưng về sau, sẽ có một ngày khi cô ấy nhớ lại tới tất cả thì nhất định sẽ hiểu rõ." Mà bọn anh đang chờ đợi đến lúc cô ấy biết tất cả.
Triều Hệ khẽ mỉm cười với cô bé, sau đó không chút do dự xoay người, đi thẳng tới ngôi nhà hoa.
Chờ anh đi xa, cô gái đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nhìn anh kiên định cùng chấp nhất như vậy, cô đó không khỏi lộ ra mỉm cười, cảm thấy yên tâm, vui sướng không thôi, hít sâu một hơi, cho đến lá phổi đầy khí, không thể tiếp tục chứa nữa, lại dùng lực thở ra.
Cô quyết định chạy theo anh, ở bên tai của anh càu nhàu, "Triều Hệ, em tuyệt không cảm giác mình là kỳ đà cản mũi, coi như anh cảm thấy em rất chướng mắt, em vẫn muốn đi theo anh, bởi vì em cũng muốn đi tìm chị Tâm, tin tưởng em, em rất thức thời, nhiều lắm là. . . . . . Nhiều lắm là khi anh muốn hôn trộm chị Tâm thì em sẽ nhắm mắt lại, không nhìn lén."
"A. . . . . . Bé Ly, coi như em muốn nhìn lén, anh cũng sẽ hôn, hơn nữa không phải hôn trộm, mà là hôn quang minh chính đại." Mặc dù không thể làm gì với sự quấn người của cô bé, nhưng Triều Hệ vẫn không nhịn được mà bật cười.
"Tùy em muốn làm sao thì làm, dù sao. . . . . . Đúng rồi! Hơn nữa anh cho em biết, anh theo bên cạnh em cũng lấy được không ít chỗ tốt."
"Hả? Chỗ tốt gì?"
Bên cạnh cái bóng dài có một cái bóng thấp bé, một lớn một nhỏ, một nam một nữ, hai người tự tại đi trong sân nhà họ Quách, người làm mỉn cười nhìn bọn họ.
"Ha ha, gia sư đến đây là để dạy em học, lại không làm việc đàng hoàng, giả bộ làm thầy giáo, tiến hành tán gái, anh xem, nếu như không có em đây hộ tống, anh cho rằng còn có thể tiếp tục công việc ở chỗ này sao?" Cô nói xong liền đắc ý.
"Cái người này nói gì cũng đúng, cho nên. . . . . . Cho nên anh phải cảm ơn em rồi?" Triều Hệ cười hỏi, gương mặt mê người, một số gần như quyến rũ, khiến người động lòng.
Ít nhất bên trong công việc của đám người giúp việc của nhà họ Quách, là nam nữ hay già trẻ lớn bé, chỉ cần nhìn thấy anh, cũng sẽ mặt đỏ tim đập nhanh, bởi vì dáng dấp của anh thật sự quá xinh đẹp, mặc dù hình dung một người đàn ông như vậy rất thất lễ, nhưng mà. . . . . . Ai bảo anh đẹp như thế!
"Không cần cảm ơn em, chẳng qua em có một thỉnh cầu quan trọng hết sức nghiêm túc." Sắc mặt của cô nặng nề nhìn anh.
Lúc này, hai người bọn họ rốt cuộc đã đi đến cửa ngôi nhà hoa.
Triều Hệ dừng lại, nghiêm túc nhìn cô. Từ lúc anh đến làm việc ở nhà họ Quách đến nay đã ba tháng, lần đầu tiên nhìn thấy bé Ly nghiêm túc nói chuyện cùng anh, khiến cho anh bắt đầu căng thẳng.
"Thỉnh cầu gì? Em nói đi."
Cô dùng sức hít một hơi, "Xin gọi em là người đẹp Ly, không phải bé Ly, hoặc là anh gọi em Quách cũng được."
Đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lập tức phản ứng, cười lớn một trận.
Trời mới biết bao lâu rồi anh không có cười vui vẻ như vậy, kể từ khi Tâm của anh bắt đầu biến thành bộ dạng kia, anh không thể tiếp tục cười vui vẻ, cả ngày đều ưu sầu.
Thế nhưng cô bé này, tên là Quách Ly, từ lúc bắt đầu anh nhìn thấy cô bé, thì cô bé đã có bản lãnh khiến cho tâm tình anh chìm trong vui vẻ.
Mặt khác, còn có một việc anh đột nhiên phát hiện lại khiến anh cảm thấy hết sức vui mừng, để cho anh từ khi bắt đầu biết cô bé, không nhịn được cảm thấy tất cả sự vật trở nên vô cùng tốt đẹp.
Quách Ly không hề để tâm đến dáng vẻ của anh, đối với dáng vẻ xinh đẹp bên ngoài của anh, cô không hề có cảm giác gì, cô chỉ để ý cái sau, cái vẻ đẹp hấp dẫn phụ nữ của anh. . . . . .
Bước vào nhà, ánh mắt Triều Hệ lập tức nhìn thấy một cô gái ngồi bên cạnh vườn hoa, người con gái của anh, người con gái duy nhất anh yêu mến, Quách Tâm.
Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay, cho cô một cái ôm dịu dàng lại ấm áp, "Này! Cô gái xinh đẹp, em đang xem cái gì vậy?"
Âm thanh truyền tới bên tai khiến cho cô gái đang nhìn cây hoa nhỏ màu trắng phía trước tỉnh lại, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy anh thì hơi nâng khóe miệng, nhẹ giọng gọi, "Triều Hệ."
"Đúng rồi, anh là Triều Hệ, rốt cuộc hôm nay em cũng nhớ tên của anh, Tâm." Vuốt gò má trắng nõn của cô, trong mắt của anh hiện lên vẻ vui mừng.
"Chị Tâm, còn em nữa! Chị rất thiên vị đó! Chỉ nhớ rõ Triều hệ, không nhớ rõ em...Em là em gái thân thiết nhất của chị - Quách Tiểu Ly, chị lại không gọi em rồi." Quách Ly hoạt bát nhảy tới bên người Quách Tâm, giả bộ có chút uất ức, vẻ mặt có chút bất mãn.
"Quách. . . . . . Tiểu Ly?" Quách Tâm không xác định nhíu mày, nhìn Quách Ly, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Triều Hệ không nhịn được cười ra tiếng, bởi vì Tâm của anh gọi tên Quách Tiểu Ly.
"Đừng cười!" Quách Ly trừng mắt nhìn anh, chu mỏ bất mãn một cái, "Quách Tiểu Ly là cách gọi đáng yêu, bình thường chị cũng gọi em là Tiểu Ly mà! Lại quên sao? Được rồi! Một lần nữa, em là Quách Ly, là em gái chị quý giá nhất, thân thiết nhất!"
"Quách. . . . . . Ly?" Vẻ mặt Quách Tâm vẫn mờ mịt.
"Thôi, cũng biết chị trọng sắc khinh em gái, chỉ nhớ người đàn ông yêu mến, quên người nhà." Quách Ly cũng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng oán trách.
Vẻ mặt của Quách Tâm vẫn không hiểu như cũ.
Triều Hệ lần nữa cười to, "Quên em là phải, nhớ anh cũng là phải, ai bảo anh mới là người đàn ông chị em yêu nhất!"
"Vâng vâng vâng, là anh vĩ đại nhất, chị ấy có thể quên mọi người, nhưng mà không được phép quên anh, đúng không!" Quách Ly cực kỳ khó chịu hừ nhẹ.
"A. . . . . ." Nhìn đi, nói vui mừng liền vui mừng, nói tức giận liền tức giận, không phải con nít thì là cái gì?
"Thôi, hôm nay quên coi như xong, ngày mai chị Tâm sẽ nhớ em." Quách Ly chun mũi một cái, "Chị Tâm, hôm nay chị đang nghiên cứu hoa gì?"
Trước đó một khắc còn đang tức giận, một giây kế tiếp lại khôi phục tâm tình, tính cách của Quách Ly chỉ có thể nói như gió như mưa, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. . . . . . Tựa như trước đây anh quen biết Tâm vậy.
"Quả nhiên là chị em!" Ngay cả tính cách cũng giống nhau như vậy, Triều Hệ nhỏ giọng nói.
"Cây hoa nhỏ màu trắng." Quách Tâm mỉm cười với cô bé xa lạ bên cạnh.
"Cây hoa nhỏ màu trắng? Cái này thì có cái gì cần nghiên cứu kỹ hả? Không phải đều là hoa sao?" Quách Ly nhíu mày, không hề cảm thấy hứng thú với cây hoa nhỏ trước mặt này.
"Trước kia Tâm cũng không đặc biệt thích nghiên cứu thực vật, chỉ là sau khi xảy ra sự kiện kia, tính cách của chị em trở nên khác nhau hoàn toàn." Triều Hệ nhẹ giọng nói, hái một đóa hoa nhỏ màu trắng, cài lên sau tai Quách Tâm. "Như vậy rất đẹp. . . . . . Bất luận em thay đổi thế nào, đều là Tâm anh thích nhất."
"Cám ơn." Quách Tâm cười vươn tay khẽ vuốt đóa hoa nhỏ màu trắng trên lỗ tai, tâm tình trở nên hết sức vui vẻ, sau đó đứng lên, lần nữa không nhìn hai người bên cạnh, vui vẻ ca hát, ở trong vườn hoa đi tới đi lui.
Ánh mắt của Triều Hệ thủy chung dừng lại ở trên người của cô, nhìn cử chỉ của cô, trong mắt toát ra nồng nặc đau lòng cùng bi ai.
"Này! Triều Hệ, thế nào? Chóp mũi cảm thấy chua chua, muốn khóc sao? Như vậy đi! Nếu như anh muốn khóc, cho anh mượn bả vai của em, không cần tiền." Quách Ly ở một bên cố làm ra vẻ kinh ngạc, kêu to ra tiếng, hơn nữa để tỏ lòng chân thành, làm bộ rất có nghĩa khí, kéo đầu của anh xuống bả vai nhỏ bé của cô.
"A. . . . . . Tiểu quỷ linh tinh này, ai nói anh muốn khóc? Anh thấy em không bị đánh mấy cái trừng phạt, chắc không hiểu được cái gì gọi là tôn sư trọng đạo." Bị cô bé nói như vậy, muốn khổ sở cũng khó, Triều Hệ lộ ra vẻ mặt tà ác, dùng sức bẻ các đốt ngón tay, phát ra tiếng vang làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Đừng. . . . . . Đừng đánh em, ngày đó em bị anh đánh đến mấy lần, còn chưa đủ mất mặt sao? Em đã lớn như vậy, sẽ xấu hổ đó! Chừa cho em chút thanh danh em sẽ thám thính giúp anh." Vẻ mặt Quách Ly sợ hãi lùi lại phía sau vài bước, mục đích là cách xa anh một chút, không muốn xấu hỗ một lần nữa khi bị anh.
"Thanh danh? Ai muốn ăn trộm thanh danh của em? Gọi bọn họ tới, không cần thám thính, bất luận em gây sự phá phách gì, anh đều biết." Triều Hệ xấu bụng cười nói.
"Cũng biết anh không phải là người tốt bụng, ác từ trong ra ngoài, không có nửa chút lương thiện." Quách Ly lại lui về phía sau mấy bước.
"Biết anh đáng sợ, còn không mau tới nói với anh“Thầy thân mến, thật xin lỗi”."
"Ai muốn nói loại lời đó? Ghê tởm chết đi được, hơn nữa không phải là em phải nói, cái người thầy gia sư này thật là không chuyên nghiệp, mỗi ngày trừ tìm chị Tâm, căn bản không có dạy em học, bài tập cũng không giúp em kiểm tra." Thì tính là gia sư cái gì! Nhà cô mời anh tới dạy cô, thật sự là thua thiệt lớn.
"Dám nói anh không chuyên nghiệp? Là ai mỗi lần vừa bắt đầu học liền bỏ chạy? Hơn nữa mời nói lại một chút, từ khi anh tới đây đến bây giờ đã ba tháng, có thu học phí sao?" Anh không chỉ không có thu học phí, còn giúp cô tăng cường bổ túc Anh văn.
"Vậy em có nên nói tiếng cám ơn với anh không? Anh ăn nhà em, ở nhà em, ngay cả nước tắm cũng là của nhà em, người giúp việc nhà em còn giúp anh giặc quần áo, em có bắt anh nộp phí ăn ở không?" Muốn so, đúng không? Hừ! Anh nói lại cô sao?
"Sao em biết bọn họ còn giúp anh giặt đồ? Chờ một chút, nếu quần áo bên trong phòng là bọn họ lấy đi. . . . . . Tại sao những thứ đó có đi không có về?" Sắc mặt của Triều Hệ hơi khó coi.
"Ha ha, anh muốn biết sao?" Quách Ly xấu bụng nhìn anh cười.
Có một dự cảm không tốt. . . . . . Anh nheo mắt, dùng sức gật đầu một cái.
"Bởi vì có rất nhiều người muốn trộm đồ anh đã dùng qua, ai bảo diện mạo anh mê người như vậy!" Quách Ly không nhịn được cười to.
Triều Hệ trừng mắt, tức giận trong đáy mắt bắt đầu phun ra ngoài, ngay sau đó lại phát hiện một vấn đề khác hết sức quan trọng, "Em biết những chuyện này?"
"Biết! Tại sao không biết?" Cô đâu chỉ biết, còn tận mắt nhìn thấy đám người giúp việc trong nhà, không phân biệt nam nữ, hợp tác với nhau!
Cái gì hợp tác? Đương nhiên là ngày đó, ai đó sẽ đi trộm. . . . . . Nghe nói có người bên ngoài thấy diện mạo xinh đẹp của anh liền muốn tới đoạt lấy, có vài người còn lấy giá cao để đấu thầu!
"Em biết những việc này, thế nhưng không nói cho anh? Hại anh bây giờ. . . . . . Bé Ly, em nhất định phải chết, lần này không hung hăng đánh cái mông em hai mươi lần, anh không gọi là Triều Hệ."
A! Xem ra có người nổi giận rồi, bởi vì cô biết chuyện không báo, cho nên để cho anh khốn nhiễu sao? Cô biết anh cực kỳ quan tâm tới diện mạo của mình, nhưng. . . . . . Đợi đã nào...! Chờ một chút, anh vừa mới nói cái gì?
Anh nói, “em biết những việc này, thế nhưng không nói cho anh? Hại anh bây giờ. . . . . .”
"Khụ, chờ một chút, trước tiên chúng ta ngừng chiến mười giây, thầy Triều, học sinh như em có một cái vấn đề muốn thỉnh giáo." Vẻ mặt cô nghiêm túc, giơ tay lên, nhìn anh.
Triều Hệ nheo mắt lại, không tin cô có vấn đề gì tốt muốn thỉnh giáo, chỉ là. . . . . ."Em nói đi."
"Xin hỏi. . . . . . Ha ha, bây giờ anh có mặc cái đó hay không?"
"Quách Ly!"
Trong nhà hoa, có một cô gái kích động thét chói tai cầu xin tha thứ, có một người đàn ông bất mãn gào thét.
Cách đó không xa, Quách Tâm nghe tiếng cười nói ồn ào, không nhịn được quay đầu, nhìn một nam đang đuổi theo một nữ, lộ ra nụ cười dịu dàng, "Triều Hệ cùng Tiểu Tâm chơi thật vui vẻ. . . . . ."
Tòa nhà này, hết sức xa hoa.
Đây là ấn tượng thứ nhất khi Triều Hệ nhìn thấy biệt thự của nhà họ Quách.