Phó trưởng ban của tổ chức trung ương, nghiêm túc nói:
Mmọi người xác định người xảy ra chuyện là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy chứ?
Xem ra ông ấy đang nghi ngờ lời nói của hai người họ. Trên thực tế, chuyện này cũng quá trùng hợp.
Hai người họ ở đây chờ bốn ngày, cuối cùng nói cho họ biết người đã chết.
Tai nạn xe, thật là một cái cớ hay.
Có lẽ, trưởng ban thư ký căn bản là không có trở về, bọn họ trong tình huống bất đắc dĩ tùy tiện kiếm một cái cớ, thậm chí ngụy tạo một sự cố, để che dấu tai mắt của hai người. Loại chuyện này không phải là chưa từng xảy ra, phó trưởng ban tổ chức đối với việc này rất là nghi ngờ.
Trương Nhất Phàm hơi biến sắc, đang muốn nói thì Trưởng ban thư ký Giả nói: mọi người ra ngoài đi, chúng tôi thương lượng một chút.
Hai người đi ra, đứng ở ngoài hành lang, ai cũng không nói gì.
Trong phòng, Trưởng ban thư ký Giả nói:
– Tôi cảm thấy họ không cần phải gạt chúng ta, chuyện này có thể là một sự cố ngoài ý muốn, hay là chúng ta tìm Lý Hồng bàn bạc
– Không còn thời gian nữa, chúng ta phải ra sân bay ngay
– Không sao, hiện tại sương mù rất lớn, sân bay nhất định đã đóng cửa, khi nào sân bay mở thì chúng ta khi đó đến,vẫn còn kịp.
– Vậy được rồi!
Lý Hồng là cháu gái của tổng bí thư, đường đường là thiên triều công chúa, cô luôn luôn công tư phân minh, không thiên vị ai.
Nếu người như vậy mà còn không thể tin tưởng thì không còn ai có thể tin tưởng được.
Vì vậy hai người bàn bạc đến tìm Lý Hồng.
Lý Hồng nhìn thấy Trương Nhất Phàm và Lục Chính Ông đợi ở bên ngoài, cô liền đi vào.
– Đồng chí Lý Hồng, tôi và trưởng ban thư ký muốn nghe cô báo cáo, hy vọng cô làm đúng theo nguyên tắc, nói cho chúng tôi biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lý Hồng gật đầu, cầm lên một cuốn vở:
– Bảy giờ mười năm phút sáng hôm nay, bên văn phòng tỉnh cử hai đồng chí ra sân bay đón trưởng ban thư ký tỉnh ủy, vào lúc bảy giời hai mươi phút thì rời khỏi sân bay, trong thời gian đó mọi việc đều rất bình thường. Thật không ngờ vào lúc bảy giờ ba mươi phút thì đột nhiên có rất nhiều sương mù,làm ảnh hưởng đến sự đi lại của xe cộ, chiếc xe đón trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trên đường về nội thành đã cùng một chiếc xe trở hàng tông vào nhau, trưởng ban thư ký và hai nhân viên chết ngay tại chổ, lái xe bị trọng thương, và đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Lý Hồng nói:
– Cục công an thành phố và đội cảnh sát giao thông đến hiện trường đầu tiên, tình hình trước mắt vẫn đang điều tra. Nhưng mà, theo như sự phân tích của nhân viên hiện trường, tài xế chở hàng chưa từng có hành vi vi phạm luật nào, việc này chỉ có thể xem là một tai nạn giao thông. Ngoài ra, chúng tôi đã tìm thấy một số hồ sơ bệnh án trong hành lý của trưởng ban thư ký Tỉnh ủy liên quan đến việc nằm viện tại Châu Âu của ngài ấy, hai vị thủ trưởng, tôi đã nói xong rồi.
Trưởng ban thư ký Giả vẫy vẫy tay, nhìn Phó trưởng ban tổ chức trung ương nói:
– Ông cảm thấy sao?
Phó trưởng ban tổ chức trung ương nói:
– Nếu đã như vậy, chúng ta quay trở về đi.
Lý Hồng nói:
– Hai vị thủ trưởng không cần gấp, hiện tại sương mù rơi rất nhiều, sân bay cũng đã đóng cửa, hay là hai vị ở đây nghỉ ngơi một lát mới đi cũng không muộn.
Trưởng ban thư ký Giả nói:
– Ây, Giang Hoài tuy rằng rất tốt, nhưng hai chúng tôi cũng không thể không quay trở về.
Lý Hồng mỉm cười:
– cái này gọi là người không giữ khách ông trời giữ khách. Hai vị thủ trưởng cứ ở lại thêm một ngày, nói không chừng vụ án tai nạn giao thông này có thể điều tra rõ ràng.
Trưởng ban thư ký Giả vẩy vẩy tay nói:
– Thôi đi, chúng tôi còn tra thì không phải là quá nhỏ mọn. Những đồng chí khác nhìn vào sẽ oán giận chúng tôi không có tin tưởng vào đồng chí của mình.
– Không thể nói như vậy được, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, công đạo tại lòng người. Điều tra rõ ràng, đối với mọi người không phải là tốt hơn sao. Cán bộ Giang Hoài, không sợ bị điều tra.
Phó trưởng ban hướng Lý Hồng giơ ngón tay cái lên:
– Hay cho câu thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, cán bộ Giang Hoài không sợ bị điều tra! Tôi tin vào lời nói nói của Lý bí thư. Vả lại, có cô ở Giang Hoài, thiết diện vô tư, cấp trên còn gì phải lo lắng.
– Ha, ha——
Trưởng ban thư ký Giả liền cười:
– Đúng vậy, đúng vậy.
Sương vẫn tiếp tục rơi đến khoảng mười một giờ mới từ từ tan đi.
Hai vị bộ trưởng đem theo đặc sản của Giang Hoài rời khỏi.
Không khí ở Giang Hoài không có vì sự rời khỏi của họ mà trở nên dịu lại. Mặt khác, trong phòng hội nghị của thành ủy đầy áp lực, không khí rất nặng nề, Các đồng chí nam thì hút thuốc, còn các nữ đồng chí thì không nói lòi nào.
Cơ quan pháp chứng của cục công an vừa đưa bản báo cáo tử thi đến. Theo nội dung của bản báo cáo thì không có sự bất thường nào, quả thực là tai nạn giao thông gây ra. Tài xế cũng đã điều tra qua, không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng Giang Hoài xảy ra chuyện lớn như vậy, Trưởng ban thư ký tỉnh ủy xảy ra tai nạn dẫn đến tử vong, việc này phải quyết như thế nào.
Theo lúc đầu mà nói, Trưởng ban thư ký nên bị bắt giam giữ để thẩm tra, nhưng y đột nhiên xảy ra sự cố, chẳng lẽ phải đi truy cứu một người chết sao? Hội nghị thường vụ tạm thời mở ngày hôm nay chính là nhằm vào vụ việc của Trưởng ban thư ký mà tiến hành.
Có người trong lòng thầm thở dài, nói y là phúc thì không là họa, là họa thì khó tránh khỏi. Không biết vì nguyên nhân gì mà quay trở về để rồi mất mạng, đối với việc chủ động về nước của Trưởng ban thư ký, có rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
Nếu đã trốn rồi, còn quay về làm gì?
Nhưng theo cách nói của tỉnh ủy, y không phải là bỏ trốn mà là vì đột nhiên phát bệnh nặng, nên phải ở lại Châu Âu. Cách nói này, căn bản là gạt không nổi những người hiểu rõ sự việc. Nhưng vấn đề mà họ thắc mắc là,nếu đã chạy thoát thì thì không nên quay lại chờ chết.
Hội nghị thường vụ quyết định tổ chức lễ truy điệu cho Trưởng ban thư ký và hai nhân viên công tác, Chánh văn phòng chủ trì.
Hội nghị quyết định xong những vấn đề tổng thể, sau đó cho bộ phận tuyên truyền phát ra thông báo.
Sau khi họp xong, Lục Chính Ông, Bàng bí thư, Trương Nhất Phàm, Lý Hồng đều ở lại.
Bàng phó bí thư nói:
– Lục bí thư, tôi luôn cảm thấy sự việc này không thể chỉ là một vụ án tai nạn xe bình thường, chúng ta nhất định phải giúp người chết tìm ra sự thật.
Lục Chính Ông nhìn y một cái:
– Vậy theo ý của Bàng bí thư, chúng ta nên làm gì?
Nếu là lúc trước, y tuyệt đối sẽ không hỏi như vậy, mà chỉ nói một câu đơn giản: được rồi, việc mà đại hội quyết định, chúng ta không nên nghi ngờ, cứ như vậy đi.
Sự thay đổi cùa Lục Chính Ông, phần lớn là có liên quan đến vụ việc này. Bởi vì, y cảm thấy càng muốn nắm được thật chặt thì mất đi lại càng nhiều. Vả lại đối với một đối thủ như Trương Nhất Phàm, không phải là y có thể khống chế được.
Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng đương nhiên cũng nhẹ nhõm. Quan niệm thay đổi, thật ra chỉ là một ranh giới.
Bàng bí thư nhìn Trương Nhất Phàm và Lý Hồng:
– Bất kể là Trưởng ban thư ký lúc còn sống có làm sai hay không, ít nhất tôi nghĩ là vụ việc này tỉnh ủy tốt nhất là nên điều tra rõ ràng, nếu như động cơ giết người không liên quan đến mục đích chính trị thì càng tốt, nếu như có liên quan thì càng nên tra. Còn có hai nhân viên công tác chết rất oan uổng, chúng ta nhất định phải trả cho gia đình của người chết một công đạo. Nếu có chuyện xảy ra, cho dù liên quan đến ai, cũng phải tra, đây là vấn đề nguyên tắc, chúng ta không thể nhượng bộ, chúng ta không thể vì những người có ý đồ không tốt mà ảnh hưởng đến sự ổn định, đoàn kết của Giang Hoài.
Lục Chính Ông nhìn Trương Nhất Phàm và Lý Hồng:
– Đồng chí Nhất Phàm và bí thư Lý Hồng, hai người thấy sao?
Lý Hồng nói:
– Tôi vẫn là cảm thấy nên dựa theo sự thật mà nói! Cục công an tỉnh đã tham gia vào điều tra, có hay không vụ việc này, chân tướng nhất định sẽ lộ ra.
Trương Nhất Phàm nhìn Bàng bí thư:
– Bàng bí thư, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, dựa vào điều gì mà ông dám khẳng định là có một số người có ý đồ không tốt?
Bàng bí thư nói:
– Nhất Phàm đồng chí hỏi rất hay, tôi chỉ hy vọng sẽ không xảy ra sự việc như vây, và cũng hy vọng mọi người nên cận thận, và cần phải thận trọng xem xét vấn đề này. Ba năm trước, cũng đã xảy ra sự việc tương tự, cho nên tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người một chút.
Chuyện của ba năm trước, Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều không có ở đây, họ đương nhiên là không biết. Lục Chính Ông trong lòng hiểu rõ, y nhìn Bàng bí thư:
– Chúng ta không nên quá mức vội vàng, khiến chuyện bé xé ra to, vẫn là nên đợi kết quả của bên tỉnh rồi nói sau.
Đại hội qua lại đến tiểu hội, buổi sáng đưa tiễn, buổi chiều mở họp, một ngày lại trôi qua.
Lúc hai người rời khỏi phòng họp, Lý Hồng nói:
– Ôi, y không muốn bị phán tử hình, thật không ngờ cũng không trốn được kiếp này, chẳng lẽ đây là ý trời?
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
– Là ý trời hay do người làm, rất nhanh sẽ biết kết quả. Nhưng mà, lời Bàng bí thư nói hôm nay rất có ý nghĩa, bên trong hình như còn có một số việc mà chúng ta không biết.
Chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ? Lý Hồng cảm thán nói:
– Thật không ngờ, bên trong Giang Hoài lại sâu đến vậy.
Chớp mắt đã qua thời gian tan tầm, Lý Hồng nói mời Trương Nhất Phàm ăn cơm.
Trương Nhất Phàm có chút kỳ lạ:
– Cô mời tôi ăn cơm?
Hắn đã nhờ Liễu Hồng ở nhà chuẩn bị cơm nước, vì vậy liền nói:
– Hay là vậy đi, cô đến nhà tôi ăn cơm, bảo đảm cô sẽ vừa ý với món ăn Hồ Nam.
Lý Hồng đã rất lâu không có ăn món ăn Hồ Nam, nhất thời hưng phấn: