Liễu Nhân Nhân đặt thùng gỗ xuống nghỉ một lát, nói thật: "Dì, con sông cuối thôn dâng nước lên, bên trong có rất nhiều cá nhảy ra ngoài, thế là con nhặt được mấy con cá lớn mang về tặng cho cha mẹ con."
Bà Trương nghe xong, vui mừng không sao kể xiết!
Chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua được, bà ta lập tức hỏi: "Nhân Nhân à, trong sông còn cá không?"
Liễu Nhân Nhân gật đầu như giã tỏi: "Còn rất nhiều, dì nhanh đi đi, đợi nước rút thì không bắt được cá nữa đâu."
Lúc này môi trường vẫn chưa bị ô nhiễm và phá hoại, cá hoang trong nước rất nhiều.
"Ôi, dì đi ngay đây. Để dì về lấy thùng trước." Bà Trương nghe vậy cũng không quan tâm đến mảnh đất tự canh tác nữa, quay người chạy nhanh về nhà.
Tốc độ đó thực sự không giống một bà lão hơn năm mươi tuổi.
Liễu Nhân Nhân ở phía sau hét lên: "Dì ơi, dì giúp con nói với cha mẹ con một tiếng nhé?"
"Biết rồi." Bà Trương không ngoảnh đầu lại mà chạy về phía trước.
Cũng không biết bà Trương truyền lời như thế nào, một lát sau, Liễu Nhân Nhân thấy một đám người xách thùng gỗ chạy về phía cô...
Sau đó lướt qua cô, đều đổ về phía cuối thôn.
Cô cũng nhìn thấy anh cả và anh hai trong đám người. Nhưng mà hai người này thậm chí không chào hỏi cô một tiếng, xách thùng chạy thẳng.
Liễu Nhân Nhân: "..."
Được rồi, cá béo bây giờ có sức hấp dẫn hơn cô.
Khương Thúy Hoa vừa nhận được tin của bà Trương, lúc này đang đứng đợi ở cửa.
Thấy con gái về, bà lập tức nhận lấy thùng gỗ trên tay cô.
"Ôi! Thực sự có nhiều cá như vậy?" Khương Thúy Hoa cười đến nỗi nếp nhăn ở khóe mắt cũng hiện ra.
"Cha đâu mẹ?" Không thấy Liễu Lai Phúc ở nhà, Liễu Nhân Nhân tiện miệng hỏi một câu.
"Ông ấy đi làm với anh ba con rồi." Mưa lớn vừa mới tạnh, ruộng còn phải thoát nước.
Cá và tin tức đều đã mang đến, Liễu Nhân Nhân cũng không định ở lại lâu: "Mẹ, mẹ đổ cá ra đi, con mang thùng gỗ về."
"Con mang hai con về ăn đi, lát nữa anh con chắc chắn cũng bắt được cá." Khương Thúy Hoa nói.
"Không cần đâu mẹ, nhà con còn, những con này là mang đến cho mọi người ăn." Liễu Nhân Nhân không muốn mang về nữa.
"Cô ơi, con cũng muốn đi bắt cá." Liễu Chi Chi chạy như bay từ trong nhà ra, đằng sau còn có em trai và em gái.
"Con không được đi đâu, nước sông vẫn đang dâng cao, trẻ con đi sẽ bị nước lớn cuốn đi." Liễu Nhân Nhân dọa cô bé.
Thấy mấy đứa cháu vây quanh thùng gỗ xem cá, Liễu Nhân Nhân lấy ra ba viên kẹo sữa đại bạch thỏ trong túi, chia cho mỗi đứa một viên.
Mấy đứa trẻ được kẹo cũng không đòi đi bắt cá nữa.
"Em gái."
Chị dâu cả xách một thùng thức ăn cho lợn từ bếp ra cho lợn ăn, cười tươi rói chào hỏi.
Không nói đến món đậu phụ thần tiên, thời gian này Liễu Nhân Nhân đã mang về nhà rất nhiều đồ ăn, nhờ phúc của cô nên dạo này cả nhà được ăn uống tốt hơn trước rất nhiều.
"Chị dâu, cho lợn ăn à." Đầu xuân năm nay, nhà họ Liễu đã mua hai con lợn con về nuôi, đến nay đã gần bốn tháng.
"Ôi trời đừng nhắc đến nữa." Nói đến chuyện này, Khương Thúy Hoa liền buồn rầu:
"Mưa kéo dài như vậy, hai con lợn trong nhà đều ủ rũ nằm một chỗ, ăn uống cũng không thấy ngon, mẹ lo chúng sẽ bị bệnh."
Nuôi hai con lợn con rất tốn kém, nếu nuôi đến nửa chừng mà xảy ra vấn đề thì lỗ to!
Liễu Nhân Nhân trong lòng khẽ động, nghiêm túc nói: "Mẹ, con nghe người ta nói dùng nước vôi rửa chuồng lợn có thể khử trùng diệt khuẩn, phòng ngừa lợn bị bệnh."