Vừa nhìn thấy chiếc đầu của Lương Tiện Nhi, Thái Tâm Không liền kêu một tiếng bi thảm, gần như muốn ngất xỉu.
Không phải hắn sợ, mà là kích động, quá kích động.
Kích động đến mức ngay cả Dương Vô Tà và Thích Thiếu Thương nhất thời cũng không dám cắt đứt sự bi thương của hắn.
Nhưng bởi vì chuyện gấp, Dương Vô Tà vẫn hỏi:
- Ngươi có biết, hắn một mình hành động, hay là cùng với người khác?
Thái Tâm Không nghẹn ngào nói:
- Hắn cùng đi với Hà nhị ca, Tôn tam ca, Dư tứ ca.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, ngọ nguậy muốn đi:
- Tôi đi giúp bọn họ…
Dương Vô Tà ngăn hắn lại:
- Đi bây giờ? Đã quá muộn rồi. Ngươi muốn báo thù cho bọn họ thì không thể làm bừa. Trước tiên phải nói cho lâu chủ, các ngươi đã làm gì?
Lúc này Thái Tâm Không mới sợ hãi đáp:
- Hành động giết trời.
Dương Vô Tà chau mày:
- Giết trời?
Thái Tâm Không ngập ngừng nói:
- Là mai phục giết chết hoàng đế tại hẻm Tiểu Điềm Thủy… Tôi cũng không ngờ bọn họ làm thật…
Dương Vô Tà biến sắc.
Thích Thiếu Thương giậm chân.
Dương Vô Tà than thở:
- Hành động lớn như vậy, sao các ngươi không thông báo cho Thích lâu chủ? Hai vị huynh đệ Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu náo loạn đánh thiên tử một trận, kết quả khiến cho Thái Kinh có cớ diệt hết lực lượng giang hồ chủ trì chính nghĩa trong kinh, làm hại đám huynh đệ Vương Tiểu Thạch, Đường Thất Muội phải lưu vong tha phương, tránh họa trốn chạy vì huynh đệ trong lâu, như vậy còn chưa đủ sao? Hôm nay lại đến hành thích hoàng đế?
Thái Tâm Không hoảng sợ thấp giọng nói:
- Mọi người vốn sợ liên lụy đến lâu chủ huynh đệ, cho nên mới không dám báo cho lâu chủ. Tôi cũng không nghĩ bọn họ làm thật. Bọn họ nói, dù sao bọn họ cũng không phải là người trong kinh thành, lỡ may xảy ra chuyện, thất bại, lâu chủ cứ giả vờ không biết, sẽ có thể thoát chuyện.
Dương Vô Tà trách mắng:
- Hoang đường! Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu đại náo Bát gia trang, còn đánh Thái Kinh một trận, chúng ta có thoát được liên quan không?
Thái Tâm Không cứng họng:
- Tôi…
Hắn còn “tôi” chưa ra kết quả, Tôn Ngư đã mang “kết quả” trở về:
- Dư Canh Mãnh, Tôn Vưu Liệt, Lương Tiện Nhi, Hà Thái Tuyệt vốn định hành thích hoàng đế tại khu vực Hồng Tuyến, nhưng bị mai phục giết chết, không một ai may mắn thoát khỏi…
Tin tức của Tôn Ngư thật nhanh.
Truyền tin trong kinh thành luôn rất nhanh, mọi người châu đầu ghé tai, nghe lời truyền miệng, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, hơn nữa chuyên tìm những tin tức chấn động, đáng sợ, kỳ lạ, làm người ta không dám tin nhưng lại không thể không tin để truyền và nghe.
Nhưng Thái Tâm Không chợt nghe tin tức này, lại gần như sụp đổ, ít nhất là thương tâm muốn chết.
Nhưng đây tuyệt đối không phải là lúc thương tâm.
Dương Vô Tà rất nhanh sắp xếp lại biến cố bất ngờ này:
- Tình hình có vẻ là, Lương Tiện Nhi, Dư Canh Mãnh, Hà Thái Tuyệt, còn có Tôn Vưu Liệt, bốn người vào kinh là để hành thích thánh thượng tối nay, nhưng lại trúng mai phục bị giết. Lương Tiện Nhi đầu mình hai nơi, vẫn bay đầu vào lâu, giống như muốn đích thân báo cáo một “oan tình” với lâu chủ.
Mày kiếm của Thích Thiếu Thương nhướng lên:
- Oan tình? Giải thích thế nào?
Dương Vô Tà nói:
- Bọn họ trúng phải mai phục, nếu không thì cũng không đến mức toàn quân bị diệt, càng không đến mức phải xuất động những cao thủ tuyệt đỉnh như Nhậm Lao, Nhậm Oán, Hắc Quang Thượng Nhân, Thiên Hạ Đệ Thất, La Thụy Giác phục kích bọn họ. Thử hỏi với chiến lực của bọn họ, làm sao chống lại được mấy tên hảo thủ hạng nhất này. Cho nên bọn họ bị chết rất oan.
Thích Thiếu Thương suy luận từ trong lời nói của y:
- Nếu là trúng phải mai phục, như vậy nhất định có người tiết lộ “hành động giết trời”.
Dương Vô Tà nói:
- Tìm ra người tiết lộ này, chính là tra ra nội ứng, đồng thời cũng là báo thù cho bốn người bọn họ.
Thích Thiếu Thương nói:
- Nhưng cũng có một khả năng khác.
Dương Vô Tà nói:
- Ngài muốn nói, tin tức thiên tử sẽ đến hẻm Tiểu Điềm Thủy tối nay vốn là một cái bẫy? Mục đích là để dụ người ra tay hành thích?
Thích Thiếu Thương nói:
- Nếu như đây là một cái bẫy được thiết kế từ trước, bốn người bọn họ rõ ràng là đi chịu chết.
Dương Vô Tà nói:
- Thế nhưng, bọn họ bày ra ván cờ như vậy, kinh động lớn như vậy, xuất động nhiều cao thủ như vậy, không lẽ chỉ vì muốn lấy mạng bốn người bọn họ?
Thích Thiếu Thương lo lắng:
- Vậy rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Dương Vô Tà nói:
- Hôm nay Lam tuyến, Hồng Tuyến trong kinh đều có chiến sự và biến động. Có thể kinh động tình cảnh lớn như vậy, cùng với những cao thủ tuyệt thế như La Thụy Giác, Hắc Quang Thượng Nhân, Thiên Hạ Đệ Thất, nguyên nhân tất lớn, mưu đồ tất lớn.
Thích Thiếu Thương trầm ngâm nói:
- Chỉ sợ là do Thái Kinh sắp đặt. Thiên tử không đến mức gọi người tới ám sát chính hắn chứ.
Cái gọi là “Lam tuyến”, “Hồng tuyến”, đều là ám hiệu do Kim Phong Tế Vũ lâu phân chia các khu vực trong kinh. Hai tuyến Hồng, Lam này là khu vực phồn hoa , náo nhiệt, thịnh vượng nhất trong kinh thành.
Dương Vô Tà nói tiếp:
- Nếu là Thái Kinh, hắn tốn nhiều tâm lực như vậy, tuyệt đối không chỉ vì muốn giết bốn người Lương Tiện Nhi, Tôn Vưu Liệt, Hà Thái Tuyệt, Dư Canh Mãnh mà thôi.
Thích Thiếu Thương nói:
- Đúng.
Dương Vô Tà nói thêm một bước:
- Đối tượng mà hắn muốn tiêu diệt, rất có thể chính là…
Thích Thiếu Thương nói:
- Kim Phong Tế Vũ lâu.
Dương Vô Tà nói:
- Đúng vậy. Ít nhất, bốn người Lương, Hà, Dư, Tôn đều là người của Phong Vũ lâu. Mặc dù bọn họ là đệ tử ngoài thành, nhưng cũng là người của chúng ta.
Thích Thiếu Thương nói:
- Chỉ sợ như vậy. Lục Phân Bán đường trong kinh đã bị hắn thao túng. Mê Thiên minh đã không còn, quân binh tan rã. Tập đoàn Hữu Kiều và hắn lúc địch lúc bạn, hơn nữa trong triều có quyền quý ủng hộ, hắn không tiện ra tay. Chỉ có chúng ta, gần đây liên kết với lực lương Thiên Cơ tổ, hai đảng Phát Mộng, Tượng Tị tháp, Hủy Nặc thành, Tiểu Lôi môn, Bí Nham động, Thần Uy tiêu cục, Liên Vân trại, Toái Vân Uyên, Đào Hoa xã vân vân, hơn nữa vẫn đang lớn mạnh, hắn đã sớm nhìn không vừa mắt, không diệt trừ thì không cam lòng.
Dương Vô Tà lại chất vấn:
- Thế nhưng bọn họ bày cục lớn như vậy, chỉ giết bốn người đệ tử bên ngoài của chúng ta, làm thế nào tổn thương nguyên khí của chúng ta được?
Cậu trả lời của Thích Thiếu Thương rất thận trọng, cũng rất trầm trọng, giọng điệu của y cũng rất ngưng trọng:
- Mặc dù là đệ tử bên ngoài, đệ tử phân đà, nhưng rốt cuộc cũng là người trong lâu. Nếu như Thái Kinh sắp đặt để bọn họ hành thích hoàng thượng, như vậy hắn hộ giá có công, có thể dùng chuyện phạm thượng phản nghịch này để chất vấn, mượn chủ đề này để nêu ý kiến của mình, trước mặt thiên tử đòi công, lại có thể xin thánh thượng phê chuẩn điều động quân đội cao thủ, một lần tiêu diệt Phong Vũ lâu. Bọn họ muốn thừa dịp Vương Tiểu Thạch không có ở đây để bình định chúng ta, một lưới bắt hết. Bình thường Gia Cát tiên sinh nhất định sẽ tìm cách bảo vệ. Hiện giờ chuyện này không thể xem thường, ngay cả thiên tử cũng dám hành thích, hành động này có thể khiến cho Gia Cát tiên sinh can gián không hiệu quả. Thái Kinh sẽ không cần lo lắng nhất thời, lo âu về sau, có thể mặc sức phát động tiêu diệt chúng ta.
Thái Tâm Không nghe vậy tâm cũng trống không.
Tôn Ngư nghe được mồ hôi chảy ròng ròng.
Trương Thán nghe được cũng mặt như màu than.
Chuyện này ảnh hưởng thật không thể xem thường.
Ai nói chỉ là chuyện sống chết của mấy người?
Cho dù là chuyện sống chết của mấy người, nhưng sống chết của một người cũng là chuyện lớn. Huống hồ cái chết này đủ để liên lụy hàng vạn tính mạng trong thành, thậm chí liên quan đến đi ở tồn vong của toàn bộ tinh anh thuộc triều đình và bên ngoài.
Hành động theo cảm tính, kết quả chẳng những không thành đại sự, mà còn làm hỏng đại sự.
Sau khi Thích Thiếu Thương nói xong những lời này, lại trầm giọng hỏi Dương Vô Tà:
- Quân sư, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Dương Vô Tà chợt tháo miếng ngọc thạch đeo trên đầu y xuống.
Y tháo xuống xong, lại đeo lên lần nữa.
Tháo rất nhanh, đeo cũng lưu loát.
Ánh mắt Thích Thiếu Thương sáng lên:
- Tháo chuông phải do người buộc chuông?
Dương Vô Tà nói:
- Có lúc manh mối loạn thành một đống, không dễ thu dọn, cũng không có đầu mối, nhưng nếu tìm ra đầu dây, tất cả sẽ dễ dàng xử lý.
- Thế nhưng, chuông ở nơi nào?
Thích Thiếu Thương truy hỏi:
- Quân sư cho rằng đầu dây ở đâu?
Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch thường gọi Dương Vô Tà là “tổng quản”, nhưng Thích Thiếu Thương lại gọi y là “quân sư”, có thể thấy được sự coi trọng và tôn kính.