Mà ông ta sở dĩ lấy được hết thảy thành tích, mấu chốt là nhờ Sa Minh Đức tác động có hiệu quả đấy.
Cho nên, ở lễ truy điệu, hai khóe mắt của ông ta đỏ cả lên, lúc đang cùng bắt tay với người nhà của Sa Bí thư, thậm chí ông ta còn nước mắt tuôn trào.
So với Ngũ Đại Minh, cảm tình giữa Trần Kinh và Sa Minh Đức không có thân thiết như vậy.
Nhưng Trần Kinh rất cảm ơn tấm lòng của Sa Bí thư đối với mình.
Thời gian Trần Kinh công tác tại Sở Giang, chẳng qua chỉ là một vị trí nhỏ, Sa Minh Đức làm Bí thư Tỉnh ủy, ông có thể ở vị trí cao như vậy thừa nhận Trần Kinh, khen ngợi Trần Kinh.
Đây là niềm cổ vũ và động viên mà Trần Kinh không cách nào tả nổi.
Trần Kinh nhìn Sa Bí thư lần cuối.
Bộ dạng của Sa Bí thư rất khoan thai, rất bình tĩnh, giống như sự thong dong khi ông còn sống vậy.
Trong thời khắc này, Trần Kinh lại khó có thể trấn áp tâm tình của mình, nước mắt tràn mi, tâm tình đau xót đến cực điểm.
Bởi vì lần này tham gia lễ truy điệu có quá nhiều người, Trần Kinh chỉ có thể vội vàng nhìn bộ dạng cuối cùng của Bí thư, nhưng một cái nhìn thoáng qua này lại khiến tâm tình của hắn bị kích động cực độ, khuôn mặt ấy có lẽ cả đời hắn khó lòng quên được!
Trong lễ truy điệu Sa Bí thư, Trần Kinh có từng gặp Ngũ Đại Minh một lúc.
Rất mệt mỏi, Trần Kinh trở lại Hoàn Thành, cuộc điện thoại nhận được đầu tiên là của anh họ của mình, Liễu Tái Quý gọi tới.
Trong điện thoại, Liễu Tái Quý nói có chút lắp bắp, anh ta ấp úng nói:
-Kinh Tử, em... em bây giờ đang công tác ở Hoàn Thành chứ? Anh..anh vừa mới đến Hoàn Thành, muốn mời em ăn bữa cơm, không biết em có rảnh hay không?
Anh ta làm xí nghiệp dụng cụ gia đình, hàng năm cuối năm đều có một khoản nợ.
Trước kia khi Trần Kinh ở Hải Sơn công tác, bởi vì quan hệ với Trần Kinh, những lúc này Tái Quý thường vay vốn ngân hàng.
Nhưng mấy năm nay, bởi vì kinh tế đình trệ, thủ tục vay vốn đầu tư ở ngân hàng thì phức tạp và khó khăn rất nhiều.
Tái Quý vài năm liền đều thông qua con đường dân gian đầu tư bỏ vốn.
Bắt đầu năm trước, sự nghiệp kinh doanh của Tái Quý tiến vào Hoàn Thành, nhưng cuối năm, có “bằng hữu” ở Hoàn Thành tìm anh ta, nói có thể giúp anh ta kiếm tiền.
Không nghĩ tới chính là vị bằng hữu này khiến anh ta lâm vào vòng xoáy của cơn lốc vay tiền nặng lãi.
Cuối năm trước mượn hai triệu, đến hiện tại, anh ta đã trả hơn ba triệu, hiện tại tính toán sổ sách lại vẫn thiếu người ta hơn 2 triệu.
Anh ta làm một năm lợi nhuận cũng không được một triệu.
Một năm kinh doanh của anh ta toàn bộ đập vào còn không thể trả lại khoản vay nặng lãi, công việc vì vấn đề tiền bạc đã dần lâm vào phá sản, anh ta gần như không có cách nào chống đỡ được nữa!
Tái Quý nói đến đây, nước mặt giàn giụa, anh ta nói:
-Kinh tử, anh biết tìm em là lãnh đạo, tìm em làm việc thường sẽ khiến em làm trái với quy định, gây khó khăn cho em! Nhưng lần này anh thật sự không còn cách nào nữa, công ty vay tiền nặng lãi khinh người quá đáng rồi.
Bốn năm người đàn ông lực lưỡng tựa lang sói xông vào.
Nhìn trang phục của bọn họ thuần một màu đen, đầu đinh, trong đó trên cánh tay tên thủ lĩnh còn xăm hai con rồng, trước ngực xăm một con diều hâu hung ác, con diều hâu hơn nửa người bị áo đen che khuất, chỉ lộ ra bộ vuốt nhọn và cái mỏ hung ác, lấp ló một cặp mắt như muốn cắn người khiến cho người ta nhìn thấy tim như muốn đóng băng.
Vừa thấy bọn họ, Tái Quý mặt trắng bệch.
Vội vàng đứng bật dậy, lắp bắp nói:
-Quan...Quan... ca, có thể trì hoãn cho tôi hai ngày nữa không, tôi...tôi...
Người đàn ông có hình xăm, tên Quan ca kia nhếch miệng cười, nói:
-Lưu Tổng, thực lực của anh vẫn mạnh như trước nhỉ! Anh xem anh mời khách ở nơi nào thế này? Nơi này bao nhiêu tiền một bữa cơm? Huynh đệ chúng tôi còn không dám tới nơi này ăn uống đấy!
Tên đó quay đầu lại, cất cao giọng nói:
-Anh em, mọi người nói xem có phải hay không!