Gió lạnh thấu xương vù vù phất qua, thực lạnh a! Thời tiết lạnh như thế còn phải ra ngoài, thật sự là muốn lấy mạng của nàng, thật nhớ máy điều hòa của thế kỷ hai mươi mốt, y phục giữ ấm cao cấp…… Khoa học kỹ thuật cổ đại thật sự là quá lạc hậu, nhất là trong thời kỳ chiến tranh này, quả thực làm người khác không sống nổi!
Ngạo Quân tựa vào thân cây trên ngọn núi nhỏ, nhìn như tao nhã tùy ý thưởng thức cảnh núi non mờ mịt, kỳ thật trong lòng lại không ngừng oán giận , nếu để người khác nghe thấy những lời trong lòng nàng , cam đoan tất cả mọi người lập tức té xỉu, đường đường “Thiên hạ đệ nhất quân sư” lãnh khốc lạnh nhạt lại thầm oán thời tiết rất lạnh.
“Ai! Thật sự là lạnh a! Thật nhớ canh nóng của Oánh nhi a!” Thấy mục tiêu vẫn chưa xuất hiện, Ngạo Quân rốt cục nhịn không được rùng mình một cái, thở dài, hồi tưởng món canh của Nguyệt Oánh.
Nguyệt Oánh biết nàng sợ lạnh, cho nên mỗi ngày đều vì nàng chuẩn bị một chén canh nóng, rất ngon, lại ấm áp vô cùng, quả thực tốt hơn so với máy điều hòa…… Nhưng, kể từ sau khi đánh Nguyệt Oánh một bạt tay, Oánh nhi cũng không để ý tới nàng nữa , ngay cả gặp cũng không thèm gặp, đáng thương cho nàng không chỉ không có đồ ăn ngon, ngay cả canh cũng không có mà uống, cũng không có người chuẩn bị quần áo cho nàng, nàng vốn không phải là người có thể tự chiếu cố mình, hiện tại không có Oánh nhi, cuộc sống quả thực khổ sở a! Tất cả đều tại Ngọc nhi , làm hại nàng thảm như vậy, hừ……
Đang ở suy nghĩ miên man, mục tiêu đã xuất hiện , Ngạo Quân vẫn như cũ duy trì tư thế ban đầu, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, trên tay không biết khi nào đã có khối ngọc bội.
“Quân sư, tại sao lại ở đây một mình?” Mục tiêu, không, Lý tướng quân đi tới trước mặt Ngạo Quân, mặt không chút thay đổi hỏi, không kiêu ngạo không xua nịnh, mặt bình tĩnh cũng làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, chính là cặp mắt lóe ra tinh quang kia không dấu vết nhìn vật trên tay Ngạo Quân.
“Nhàn rỗi nhàm chán, đi ra ngoài một chút.” Ngạo Quân lạnh nhạt mà lại ngắn gọn nói, nhìn cũng không nhìn người tới liếc mắt một cái, tựa hồ thực không muốn nói chuyện với người tới, tay lại cố ý vô tình vuốt ve ngọc bội trên tay, quả nhiên là người thích hợp làm gián điệp, nếu không phải đã sớm biết thân phận của hắn, chỉ sợ ngay cả nàng cũng sẽ bị hắn lừa gạt, chẳng trách, ẩn trong quân lâu như vậy, không coi Cẩn Hiên vào đâu lâu như vậy, cũng không bị người phát hiện, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối là một điệp viên xuất sắc.
Lý tướng quân tên thật là Lí Thương, ba năm trước đây, vốn là một tiểu binh trong quân, sau lại bởi vì dũng mãnh thiện chiến, lập hạ không ít chiến công, được Cẩn Hiên đề bạt làm tướng quân, là người thông minh cẩn thận, mặc dù không thường nói chuyện, nhưng đối với người trung nghĩa có lễ, Cẩn Hiên đã sớm hoài nghi trong doanh có gian tế, chính là không thể ngờ lại là hắn.
Lí Thương cũng không để ý thái độ Ngạo Quân đối với hắn, tùy ý đứng ở một bên, cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một lát sau, lại cúi đầu, nói với Ngạo Quân: “Quân sư là huynh đệ trong quân, quân sư vì hiểu lầm đó mà phiền não sao?”
Ngạo Quân vẫn như cũ cũng không quay đầu lại cười lạnh nói:“Hiểu lầm? Lý tướng quân cho rằng đó là hiểu lầm sao?”
Lí Thương làm bộ như không phát hiện Ngạo Quân cười lạnh, vẫn như cũ sử dụng tiếng nói trầm thấp nói:“Mạt tướng biết quân sư không phải người như vậy.”
Nghe một chút, ngữ khí là cỡ nào khẳng định, nghe kĩ hơn, là cỡ nào làm cho người ta cảm động a!
Nhưng người nào đó lại cười lạnh một trận lớn hơn nữa, gần như lãnh khốc nói:“Người như vậy? Trọng sắc khinh bạn? Trầm mê nữ sắc? A, Lý tướng quân sai lầm rồi, bản quân sư chính là người như vậy.”
Lí Thương đại khái không nghĩ tới Ngạo Quân hội nói như vậy, nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì, tựa hồ lại không nghĩ, tùy tiện tìm một đề tài nói:“Quân sư đang nhìn cái gì vậy?”
Hoàn hảo, sẽ không nói linh tinh kiểu như ‘Hôm nay thời tiết tốt lắm’. Ngạo Quân lựa chọn trầm mặc, tựa hồ không nghe thấy những lời nói của hắn, vẫn như cũ nhìn những đám mây cuốn xa trên bầu trời.
“Quân sư thực chán ghét mạt tướng sao?” Lí Thương thấy Ngạo Quân nhìn như không thấy, không chút nào nổi giận, không ngừng cố gắng nói.
“Không phải.” Sau khi Ngạo Quân nói hai chữ đó, lại trầm mặc , không phải nói không thích nói chuyện sao? Ta thấy ngươi cũng đã quá nhiều lời rồi , lâu như vậy còn không vào đề chính, bất quá cũng có thể thấy được người này quả thật cẩn thận, cẩn thận, đáng tiếc a! Thấy được tính nhẫn nại của hắn tốt hơn so với Ngạo Quân.
“Ngọc bội trên tay Quân sư nhìn thật đẹp.” Cuối cùng Lí Thương cũng vào đề, nhìn t ngọc bội rên tay Ngạo Quân tán thưởng nói.
Rốt cục đã vào đề chính, Ngạo Quân chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, quay đầu, nhìn Lí Thương liếc mắt một cái, tiếp theo đưa tay cầm ngọc bội lên, chậm rãi cọ xát, dường như đó là một bảo bối vô cùng trân quý.
Thấy động tác và vẻ mặt của Ngạo Quân, Lí Thương ánh mắt chợt lóe, lại nói:“Quân sư thực thích khối ngọc bội này! Chi bảo gia truyền?”
“Quà tặng của một vị bằng hữu .” Ngạo Quân nhìn khối ngọc, dường như đang thưởng thức, lại như đang lâm vào trầm tư nói. Vật gia truyền? A, nàng cũng không tin hắn không biết vật này là của Gia Luật Ưng , cho dù không phải là của Gia Luật Ưng , cũng nhất định biết đây là vật của hoàng tộc Thương Liêu.
“Bằng hữu?” Thanh âm trầm ổn đột nhiên đề cao không ít, như là kinh ngạc, nhận được ánh mắt Ngạo Quân nhìn qua, rất nhanh lập tức yên tĩnh, ho nhẹ một tiếng nói:“Khụ…… Khối ngọc bội này thoạt nhìn giá trị không nhỏ, quân sư và vị bằng hữu kia cảm tình nhất định tốt lắm? Hắn mới có thể đem ngọc này tặng cho quân sư.”
Khối ngọc này, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra là vật Thái tử yêu thích nhất, là vật tùy thân, như thế nào lại ở trên tay quân sư? Cũng vì nghi vấn này, hắn mới tới đây, không nề hà phiền phức bắt chuyện với y, y nói khối ngọc bội này là bằng hữu tặng , chẳng lẽ theo những như lời y nói bằng hữu là Thái tử? Điều đó không có khả năng a! Thái tử diệt thôn của y, y đến đây là vì đả bại Thái tử, như thế nào có thể là bằng hữu của Thái tử đâu? Mà nếu y và Thái tử là bằng hữu, lại vì cái gì giúp Âu Dương Cẩn Hiên đối phó Thái tử? Nếu người y nói không phải là Thái tử, vậy người kia là ai, ai có thể lấy đi khối ngọc bội này từ trên tay Thái tử?
“Chúng ta chẳng qua gặp mặt được hai lần mà thôi, chưa nói tới có cảm tình gì hay không, hơn nữa……” Nói đến đây, Ngạo Quân cố ý ngừng một chút, thấy Lí Thương mặt lộ vẻ chờ đợi, thế này mới giống như bất đắc dĩ thở dài nói:“Hơn nữa, trước mắt, chúng ta thân phận coi như là địch nhân!”
Địch nhân? Chẳng lẽ thật là Thái tử?
“Chỉ gặp mặt hai lần, lại là địch nhân, quân sư dựa vào cái gì còn nói là bằng hữu?” Tuy rằng trong lòng chấn kinh không nhỏ, nhưng ở ngoài mặt vẫn là bất động thanh sắc hỏi.
“Bằng hữu không quan hệ đến số lần gặp mặt, không quan hệ thân phận, địa vị quyền thế, bằng hữu chính là một loại cảm giác, cảm giác đúng rồi, lần đầu gặp mặt cũng có thể trở thành bằng hữu tốt nhất, địch nhân có thể trở thành tri kỷ, nếu cảm thấy không hợp nhau, ở chung cả đời cũng chỉ là hai kẻ ghét nhau mà thôi.” Ngạo Quân giống như đại sư thiện ý giảng giải, chỉ thiếu là không rung đùi đắc ý .
“Những lời của quân sư thật sự là lời lẽ chí lý a! Một buổi nói chuyện với quân sư, còn hơn mười năm đèn sách.” Lí Thương thiệt tình tán thưởng nói. Y thật sự nói ra tiếng lòng của hắn, hắn giao kết bằng hữu đều là chiếu theo tâm mình mà làm, không quan hệ thân phận địa vị, tựa như đối với các tướng quân trong quân doanh Long Hiên này, tỷ như Ngụy Tử Tề, Triệu Chi Dương, hắn vẫn thiệt tình coi bọn họ là bằng hữu, cho dù tương lai, bọn họ sẽ ở trên chiến trường đao kiếm tang thương, ít nhất giờ khắc này, bọn họ là bằng hữu, về sau ở trong lòng, bọn họ cũng vĩnh viễn là bằng hữu của hắn.
Ngạo Quân không nói, chỉ mỉm cười, nàng đang đợi câu kế tiếp của hắn, nàng mới đi tiếp được a! Hiện tại hắn đã hoàn toàn đi theo những suy nghĩ của nàng.
Chính là Ngạo Quân lại không biết, nàng mặc dù không lộ ra nụ cười mị hoặc kia, nhưng tại nơi nắng sớm chiếu rọi xuống này, mỉm cười của nàng đã đủ đẹp đến làm người ta hít thở không thông.
Hồi lâu, Lí Thương mới nói tiếp, chẳng qua lời nói tiếp theo, lại khiến cho Ngạo Quân thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Quân sư ngươi thật đẹp, nếu là nữ tử thì tốt quá.” Lí Thương hồn lìa khỏi xác ngây ngốc nói.
“Lý tướng quân.” Ngạo Quân mặt âm trầm, dùng thanh âm dưới 0 độ nói. Cái gì nếu nàng là nữ tử thì tốt quá, nàng vốn chính là nữ tử hàng thật giá thật.
“A!” Chung quanh chợt xuất hiện không khí lạnh, làm Lí Thương không khỏi đánh run một cái rắn chắc thật lạnh, cũng đưa hắn từ đông lạnh tỉnh lại, lấy lại tinh thần , thấy Ngạo Quân vẻ mặt âm hàn nhìn hắn, mới ý thức được chính mình vừa mới nói gì đó, vội vàng xin lỗi:“Thực xin lỗi, quân sư, mạt tướng không có ý đó, chỉ là quân sư thật sự thật đẹp ……”
“Được rồi.” Ngạo Quân lãnh thanh ngắt lời.
“Khụ…… Thực xin lỗi!” Lí Thương xấu hổ ho nhẹ, lại nói xin lỗi, hắn biết một nam tử bị người ta nói mĩ, nói giống nữ tử, là ô nhục đối với người đó.
Thấy Ngạo Quân không có phản ứng gì, Lí Thương lại đem đề tài dẫn dắt trở về nói:“Quân sư, cầm khối ngọc bội này, là đang nhớ đến vị vừa là địch cũng vừa là bằng hữu kia sao?” Hắn hiện tại đã 90% khẳng định, bằng hữu mà y nói chính là Thái tử .
“Ta đang lo lắng cho hắn.” Thấy đề tài lại quay trở về, Ngạo Quân gọn gàng dứt khoát nói, nói chuyện với gián điệp như vậy, thật sự rất mệt.
“Lo lắng? Không biết quân sư lo lắng cái gì?” Lí Thương thanh âm không trầm lại đề cao , quân sư lo lắng cho Thái tử vì cái gì? Chẳng lẽ Thái tử có nguy hiểm? Hay là Âu Dương Cẩn Hiên lại chuẩn bị đối phó Thái tử?
“Thánh Xích.” Ngạo Quân nhíu nhíu mày nói, thoạt nhìn là thật sự lo lắng vô cùng.
“Thánh Xích? Quân sư là nói……” Lí Thương cả kinh kêu lên, nhưng nói chưa được một nửa, cũng không nói tiếp, Thánh Xích, chẳng lẽ lại có liên quan tới Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận? Tối hôm qua sau khi báo cáo với Thái tử, Thái tử cũng không tỏ vẻ gì, có hoài nghi với những lời của Âu Dương Cẩn Hiên, dù sao lấy tâm cơ của Âu Dương Cẩn Hiên, rất có khả năng cố ý truyền ra tin tức như vậy.
“Theo như ngươi nói cũng vô dụng, nếu có thể gặp hắn một lần thì tốt rồi, đáng tiếc a! Mỗi lần đều là hắn tới tìm ta, ta cũng không có cách nào đi tìm hắn.” Ngạo Quân giống như bất đắc dĩ lại lo lắng vô hạn nói.
Lắc lắc đầu, xoay người, lập tức lướt qua bên người Lí Thương, mục đích đã đạt được , vẫn nên nhanh chóng trở về ngủ đi! Dường như càng ngày càng lạnh , dù sao nàng cũng kết luận, những lời hôm nay hai người nói với nhau nhất định hội nhất ngũ nhất thập rơi vào tai Gia Luật Ưng, hắn sẽ rất nhanh đến tìm nàng .
Quả nhiên không ngoài sở liệu, vừa đến ban đêm, thừa dịp Ngọc nhi không ở đây, một phi tiêu liền phi vào nội trướng của nàng, đến rồi, Ngạo Quân cười lạnh một cái, mở tờ giấy ra, mặt trên viết: Gặp tại chỗ cũ, Gia Luật Ưng.
Còn chỗ cũ, xem ra, hai người bọn họ cũng chưa quen biết lâu cho lắm, đã có căn cứ bí mật — chỗ cũ .
Ngạo Quân rất nhanh đi đến địa điểm chỉ định, thoạt nhìn, ‘Gặp mặt’ lần này thực khẩn cấp, quả nhiên không ngoài sở liệu của nàng, Gia Luật Ưng sớm đã chờ ở đó, kỳ thật nàng đến bây giờ cũng không hiểu được, vì cái gì Gia Luật Ưng lại đối xử tốt với nàng như vậy, chẳng lẽ thật là vì muốn nàng đi ăn máng khác? Nhưng chỉ dựa vào hắn đường đường là Thái tử một quốc gia, muốn nhân tài nào mà không có, thế nào cũng phải là nàng? Trực giác cũng nói cho nàng biết nguyên nhân không chỉ là như vậy, hẳn là còn có một nguyên nhân lớn hơn nữa, nhưng chính nàng cũng không rõ, nhưng mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tóm lại nếu hắn có ý đồ với nàng, nàng cũng sẽ lợi dụng hắn, trước hết thu phục Thánh Xích rồi nói sau.
Vừa thấy Ngạo Quân đúng hẹn mà đến, hơn nữa xem ra thực vội vã tới gặp hắn, Gia Luật Ưng không khỏi cao hứng giống như tiểu hài tử ngoắc mạnh tay, kỳ thật sau khi Lí Thương đem những lời y nói nói cho hắn biết, hắn rất vui vẻ lại lo lắng, hắn không dám xác định đây có thật sự hay không, Quân thật sự là bằng hữu của hắn, thật sự lo lắng cho hắn, hắn thực ở trong lòng y giữ lấy một chỗ nhỏ nhoi.
“Gia Luật Ưng.” Ngạo Quân dẫn đầu chào hỏi nói.
“Quân, ngươi thật sự đến đây?” Gia Luật Ưng vui vẻ lôi kéo tay Ngạo Quân, trên mặt cũng không có nụ cười tà giả dối dĩ vãng, mà là tươi cười phát ra từ nội tâm đơn thuần thiệt sự, thật sự giống như là lần đầu tiên hẹn hò, nam sinh ngây ngô đang ở cửa rạp chiếu phim chờ bạn gái.
“Ân.” Ngạo Quân khẽ lên tiếng, nhìn bộ dáng ‘Hoa chân múa tay vui sướng’ kia của Gia Luật Ưng, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình thực tàn nhẫn, do nàng có mục đích mới dẫn dụ hắn đến đây, mà hắn lại vì nàng mà đến, còn vui vẻ không thôi như thế, khi hắn biết hắn bị lừa, hắn hội như thế nào?
“Quân……” Thấy Ngạo Quân coi như thần du Thái Hư , Gia Luật Ưng kêu vài tiếng, trong lòng lại đoán: Y là đang lo lắng cho ta sao?
“Gia Luật Ưng, ngươi tìm ta có việc sao?” Ngạo Quân cuối cùng vẫn hạ quyết tâm , cố ý hỏi, sự tình đến bước này, nàng không thể do dự, cho dù làm hắn bị tổn thương, nàng cũng phải làm như vậy, huống chi hắn là Thái tử, cả ngày ở trong chỗ Âm mưu, bị người điều khiển và điều khiển người, với hắn mà nói hẳn là như cơm bữa đi? Bị lừa không cam lòng nhất định sẽ có , cùng lắm thì bị hắn đánh một chút là tốt rồi, nhưng nàng suy nghĩ sai lầm rồi, điểm ấy, về sau sẽ biết.
“Không, nghe nói là Quân muốn gặp ta, cho nên ta mới hẹn ngươi ra đây.” Gia Luật Ưng nói thẳng, cũng không sợ lấy sự thông minh của Ngạo Quân, hội đoán ra Lí Thương là gian tế hắn phái tới.
“Ngươi làm sao biết được? Ta chỉ nói qua với Lí Thương, chẳng lẽ Lí Thương là người của ngươi?” Ngạo Quân ra vẻ kinh ngạc nói, nàng không thể ngờ được Gia Luật Ưng hội trực tiếp nói như vậy, điều này không phải sẽ để lộ thân phận Lí Thương sao? Thế nhưng lại hắn nói như vậy, vậy chỉ có thể theo lời nói của hắn, mới không bị hoài nghi.
Gia Luật Ưng không nói chuyện, nhưng bộ dáng này rõ ràng chính là ở cam chịu , hắn đã để lộ, để cho Quân biết chân tướng sự thật, y sẽ đi nói cho Âu Dương Cẩn Hiên? Vẫn nên giấu đi.
Ngạo Quân giống như tự hỏi, nhìn Gia Luật Ưng một chút, bình tĩnh nói:“ Chuyện Lí Thương, coi như ta chưa từng nghe qua, đêm nay ta muốn gặp ngươi, chủ yếu là muốn nói với ngươi một chuyện rất trọng yếu.”
“Là chuyện về Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận?” Gia Luật Ưng hỏi, sau khi Lí Thương bẩm báo với hắn việc này, hắn thực sự bị kinh hách, nhưng đối với chân tướng việc này còn hoài nghi, không phải không tin Thánh Xích hội làm như vậy, mà là hoài nghi đối với những lời Âu Dương Cẩn Hiên, hơn nữa trên đời thực sự có trận pháp khủng bố như thế?
“Ân! Ngươi làm sao biết được?” Ngạo Quân gật đầu nói, nàng đương nhiên biết vì sao hắn biết được, chính là lấy thông minh của Gia Luật Ưng, một chút sơ hở nho nhỏ, cũng sẽ bị hắn nhìn thấy.
“Lí Thương nói , Âu Dương Cẩn Hiên đã đem việc này nói ra.” Gia Luật Ưng cười cười nói, tựa hồ đối với việc này không chút nào để ý, một lòng chỉ chuyên chú cho cầm bàn tay nhỏ bé của Ngạo Quân sờ lên cảm giác thật sự hảo hảo, so với gì một nữ nhân còn xinh đẹp hơn, thật sự là làm người ta yêu thích không muốn buông tay.
“Ngươi không tin?” Ngạo Quân thản nhiên nói, muốn rút tay về, tay nàng có gì đẹp chứ ? Hơn nữa hắn như thế nào có thể sờ tay nàng như vậy?
“Ta đối với những lời của Âu Dương Cẩn Hiên, có điểm hoài nghi.” Gia Luật Ưng nói thẳng, đem tay Ngạo Quân cầm càng chặt hơn, không cho y đào thoát, nếu đã nắm lấy , sẽ không buông tay .
“Vậy đối lời của ta nói?” Ngạo Quân hỏi ngược lại, nàng chỉ biết lấy cẩn thận của hắn, và cừu hận đối với Cẩn Hiên, sẽ không có khả năng dễ dàng chấp nhận như thế, cho nên nàng lại vì hắn chuẩn bị một liều thuốc mạnh, mà mà liều thuốc mạnh kia chính là nàng.
“Nếu Quân thật là thiệt tình đối đãi, ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ tin ngươi.” Gia Luật Ưng hồng mâu yêu dã thẳng tắp nhìn vào sâu trong đáy mắt Ngạo Quân, muốn từ đó nhìn thấy ý nghĩ chân thật của Ngạo Quân.
Quả nhiên là Gia Luật Ưng thường xuyên bị vây trong âm mưu, rất khó đi tin tưởng một người.
“Ta đối đãi ới bằng hữu cho tới bây giờ đều là trăm phần trăm thiệt tình.” Ngạo Quân kiên định nhìn lại hắn nói, trong lòng lại nói: Tuy nhiên, ngươi ta là bằng hữu, cũng là địch nhân, Cẩn Hiên mới là bằng hữu của ta.
“Ánh mắt là nơi không nói dối , ta tin tưởng ngươi.” Gia Luật Ưng nghe được đáp án vừa lòng, vui vẻ cười ha ha, Lí Thương đem những lời Quân nói nói cho hắn biết, Quân nói hắn là của bằng hữu y, Quân nói bằng hữu chân chính không cần thân phận địa vị, bằng hữu chân chính là loại cảm giác, chính là, Quân, ngươi ta không phải là bằng hữu đơn giản như vậy, Gia Luật Ưng trong lòng kiên định thề với chính mình.
“Hảo, một khi đã như vậy, ta nói cho ngươi, những lời Cẩn Hiên đều là sự thật, Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận một khi thành hình, lực lượng khủng bố này, thật sự không phải ngươi có thể tưởng tượng được, ta dám khẳng định, ngày trận pháp thành hình, Thánh Xích nhất định hội xuống tay với ngươi, sau đó, hắn nhất định hội diệt Thương Liêu quốc, và mục tiêu kế tiếp chính là Long Hiên hoàng triều, ngay sau đó, chính là toàn bộ thiên hạ.” Ngạo Quân nghiêm túc nói, lời này tuyệt đối là thật , chẳng qua nói Thánh Xích hội xuống tay với hắn, trong đó còn có kế hoạch của nàng.
“Ngươi nói đều là sự thật? Trong thiên hạ thật sự có trận pháp như vậy?” Gia Luật Ưng cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, bình tĩnh hỏi.
“Ân, ngươi hẳn là tối rõ ràng Thánh Xích là loại người nào, kỳ môn độn giáp của Thánh Tiên Môn lợi hại nhất, mà Thánh Xích lại là môn chủ, hội người trấn môn chi trận của Thánh Tiên Môn biết được trận này tuyệt không kỳ quái, mà Thánh Xích là người tà ác như vậy, dùng Huyết Hồn pháp, cũng có tình lý bên trong, điểm ấy, ngươi hẳn là tối rõ ràng .”
“Ngươi nói đúng vậy, hừ, trách không được……” Gia Luật Ưng suy nghĩ một chút, Quân nói rất hợp tình hợp lý, nhớ ngày đó, khi Thánh Xích giảng trận này cho hắn, hắn liền cảm giác hắn là giảng một nửa lưu một nửa, hơn nữa khi hắn hỏi Thánh Xích vì sao phải lấy máu tươi của mấy vạn tướng sĩ Thương Liêu quốc, Thánh Xích lại nói đến lúc đó, hắn sẽ biết. Hừ, thì ra là thế a!
“Quân, ngươi đã hiểu được trận này, vậy có thể có phương pháp giải quyết.” Gia Luật Ưng chân thành nhìn về phía Ngạo Quân nói, hắn không thể để Thương Liêu quốc có chuyện, không thể để phụ hoàng có chuyện.
“Thiên Can bát quái trận, trước mắt, ta vẫn chưa nghĩ ra biện pháp phá giải, về phần Huyết Hồn pháp? Có thì có, bất quá thành cũng bất thành, nhìn ngươi .” Ngạo Quân nhìn thật sâu Gia Luật Ưng liếc mắt một cái nói, cái dạng hiện tại này của hắn, tương tự như Cẩn Hiên ngày đó, kỳ thật hai người bọn họ đều có chung một điểm, chính là bọn họ đều thực yêu chính quốc gia của mình, cũng yêu chính người nhà của mình.
“Nhìn ta, lời này giảng như thế nào?” Gia Luật Ưng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Ngạo Quân, giống như đệ tử hảo khiêm tốn thỉnh giáo.
“Huyết Hồn vốn là tướng sĩ Thương Liêu quốc biến thành , lúc này bọn họ còn lưu lại một chút ý thức, một khi thành hình, bọn họ mới hoàn toàn bị chi trận khống chế, cho nên ngươi……” Ngạo Quân tựa vào bên tai Gia Luật Ưng nói cho hắn biết phương pháp phá giải Huyết Hồn.
Theo Ngạo Quân tới gần, từng trận mùi thơm tràn ngập cảm quan toàn thân của Gia Luật Ưng, làm dục vọng của hắn không ngừng tăng vọt, tay từng chút từng đặt lên thắt lưng của Ngạo Quân, bên tai nghe y kia thanh âm tuyệt vời dùng nói với hắn.
Ngạo Quân chuyên chú truyền thụ phương pháp phá giải Huyết Hồn lại đối với hành động của Gia Luật Ưng không hề có cảnh giác, thẳng đến khi Gia Luật Ưng thanh âm tà mị ở bên tai nàng vang lên:“Ta sẽ làm theo những lời ngươi nói, sau khi sự tình giải quyết xong, ta muốn ngươi đi theo ta, vĩnh viễn ở lại bên người ta, không rời.” Nói xong còn khẽ cắn lỗ tai Ngạo Quân một chút, vừa lòng cảm giác được Ngạo Quân run rẩy.
“Gia Luật Ưng.” Phục hồi tinh thần lại Ngạo Quân đẩy mạnh Gia Luật Ưng ra, lại là cái loại cảm giác này, giống như khi Cẩn Hiên hôn môi nàng, Gia Luật Ưng cắn lỗ tai nàng một cái, toàn thân nàng liền trờ nên khô nóng kỳ dị, nhưng tựa hồ cảm giác lại có điểm không giống với Cẩn Hiên.
“Nhớ kỹ lời ta nói, ta đi trước.” Gia Luật Ưng khàn khàn nói, trên mặt một bộ ẩn nhẫn, tái thật sâu nhìn Ngạo Quân liếc mắt một cái, sau đó giống như có quỷ đuổi theo phía sau, bay nhanh chạy vội về phía quân doanh của mình, hắn không nghĩ tại thời khắc này cưỡng bức Quân, cho nên hắn chạy nhanh trở về để kiềm nén dục vọng.
Chỉ còn Ngạo Quân lưu lại vẻ mặt kỳ lạ nhìn phía Gia Luật Ưng biến mất, chuyện gì vậy? Vừa nãy không phải nói hảo hảo sao? Hắn vừa mới nói…… A!
Hậu tri hậu giác Ngạo Quân thế này mới nhớ tới những lời Gia Luật Ưng vừa mới nói, hắn nói muốn nàng đi cùng hắn? Vĩnh viễn ở lại bên người hắn? Còn không rời xa? Này không phải là lời người yêu nói với nhau hay sao? Chẳng lẽ hắn…… Yêu thượng nàng ? Không, không, nàng hiện tại là nam nhân giả dạng, hắn như thế nào có khả năng hội yêu thượng nàng đâu? Chẳng lẽ hắn là bl [*], có bệnh thật sao? Hồi tưởng lại, hắn đối với nàng đủ loại không bình thường, còn có ngọc bội trân quý kia, nàng thân là ngu ngốc với tình yêu, rốt cục mới tràn đầy cả kinh nhận ra, Gia Luật Ưng thật sự yêu thượng nàng ? Nhưng nàng tiếp cận hắn lại chỉ vì lợi dụng hắn.
Ngạo Quân trong lòng vô cùng buồn phiền đi về phía quân doanh Long Hiên, đối với vấn đề Gia Luật Ưng thật sự yêu thượng nữ phẫn nam nhân như nàng hay không, giảo nàng cả đêm đều ngủ không được, xem ra lại một đêm không ngủ , trời ạ! Không cần tái ngoạn nàng , trước một Âu Dương Cẩn Hiên đem nàng làm thế thân, lại đến một Gia Luật Ưng thích nam nhân, làm hại nàng yêu nhất ngủ phỉa mất ngủ, rõ ràng muốn giết nàng mà.
“Gia Luật Ưng, ngươi có ý tứ gì?” Gia Luật Ưng vừa tiến vào nội trướng của hắn, chỉ thấy Thánh Xích ngồi tà ở vị trí của hắn, lãnh thanh hỏi.
Nội trướng còn có Sở Phi cùng phó tướng cầm kiếm trên tay chỉa về Thánh Xích, mà dưới đất lại có một người đang bị trói quỳ ở đó, vừa thấy người kia, Gia Luật Ưng trong lòng cả kinh: Đó là thủ hạ kỳ nhân của hắn, dah xưng ‘Vô ảnh thần trộm’, trên đời không có gì hắn trộm không được, mà kẻ đó đúng là người hắn phái đi lấy trận đồ Thiên Can bát quái trận của Thánh Xích, thế nhưng đã bị bắt.
Trong lòng mặc dù ngàn tư trăm chuyển, mặt ngoài vẫn như cũ tà tà cười nhìn Thánh Xích đang ngồi ở vị trí của hắn, nhưng thanh âm lại làm cho người ta tràn ngập áp bách:“Thánh môn chủ, bản Thái tử mới muốn hỏi ngươi, đây là ý tứ gì?”
“Chẳng lẽ Thái tử muốn nói với bổn tọa, ngươi không biết người này?” Thánh Xích vẫn như cũ động cũng không động tà nghễ nói với Gia Luật Ưng, trong mắt lửa giận cũng càng sâu.
“Nhận thức, hắn là ‘Vô ảnh thần trộm’ thủ hạ của bản Thái tử, thì tính sao?” Gia Luật Ưng xoay áo choàng, an vị ngồi xuống, phó tướng đã chuẩn bị tọa ỷ, chẳng hề để ý tà cười nói.
“Như thế nào? Hừ, người này dám đến nội trướng của bổn tọa đào trộm trấn môn chi bảo của bổn môn, không biết Thái tử phải xử lý như thế nào đây?” Thánh Xích rốt cục cử động , hai tay xanh xao đặt lên trên bàn, hừ lạnh nói.
“Nga, này a! Là bản Thái tử gọi hắn đi , bản Thái tử chỉ là tò mò, trấn môn chi bảo của Thánh Tiên Môn rốt cuộc là cái quỷ gì, cho nên đã kêu hắn tới đây mang đến cho ta nhìn xem! Biết môn chủ bận quá , cho nên không thông tri với ngươi mà thôi, môn chủ liền vì cái việc nhỏ này mà sinh khí?” Gia Luật Ưng miễn cưỡng lại không sao cả nói, căn cứ chính xác đúng lý hợp tình theo lời nói Thánh Xích càng giống như một kẻ nhỏ mọn .
“Ngươi…… Hừ, trấn môn chi bảo của bổn môn đâu phải là vật mà tạp vụ nhân có thể nhìn xem liền biết, Thái tử vẫn nên không cần lãng phí thời gian.” Thánh Xích cũng không phải người bình thường, trong ngữ khí mang âm vị phản kích, hảo ngươi cái Gia Luật Ưng, dám khinh thường bổn tọa như vậy, coi bổn tọa không ra gì.
“Thánh Xích, đây là địa bàn của bản Thái tử, không phải của Thánh Tiên Môn ngươi, bản Thái tử muốn lấy cái gì mượn cái gì, không cần ngươi phê chuẩn, cho dù là muốn mạng của ngươi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn giao nộp, hừ……” Gia Luật Ưng cũng phát hỏa, vỗ bần đứng lên, cả giận nói, Thánh Xích không nói thì thôi, vừa nói, đã không ngừng châm chọc hắn, một kẻ không hiểu kỳ môn độn giáp, ngoan ngoãn giao nôp mấy vạn tánh mạng tướng sĩ sao? Cũng dám lợi dụng hắn, hắn hận nhất người ta lợi dụng hắn, hắn ghét nhất bị người vui đùa.
“Gia Luật Ưng, không cần làm bộ mặt không biết xấu hổ, địa bàn của ngươi? Muốn giết ta? Hừ, ngươi cho là ngươi có thể làm được việc đó? Chỉ bằng mười vạn đại quân kia, ha ha ha…… Bổn tọa nói cho ngươi, chỉ cần một cái ngón tay của ta, ngươi với mười vạn đại quân này của ngươi sẽ hóa thành tro tàn.” Thánh Xích cũng tức giận tận trời vỗ bàn mà nói, hừ, nếu không phải bởi vì Gia Luật Ưng, khi đó có thể đem mười vạn đại quân Long Hiên tiêu diệt hết, lúc này Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận uy lực đã lớn hơn nữa, thế nhưng lại dám liên hợp với Mạc Quân đến đối phó hắn, đem hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, hừ, từ trước tới nay chỉ có hắn ngoạn người, không người nào có thể ngoạn được hắn.
“Ha ha…… Thánh Xích, rốt cục ngươi đã thừa nhận , hừ, hôm nay, bản Thái tử sẽ vì mấy vạn huynh đệ uổng mạng vô tội mà báo thù.” Gia Luật Ưng cười lớn, rút ra Hỏa Vân Kiếm chỉ vào Thánh Xích, hắn đột nhiên nghĩ đến, hiện tại không ở trong trận, Thánh Xích không phải đối thủ của hắn, chỉ cần giết Thánh Xích, cái Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận tự động bị phá .
“Hừ, Gia Luật Ưng, ngươi cho là ngươi giết được ta sao? Nói thật cho ngươi biết, dùng mấy vạn tướng sĩ kia của ngươi để khởi động trận pháp, là chuyện vĩ đại nhất từ trước tới nay, Huyết Hồn Thiên Can bát quái trận uy lực lớn nhất, hừ, theo như ngươi nói ngươi cũng không hiểu, bất quá, có thể nói cho ngươi biết, bổn tọa đã hấp thu năng lượng trong trận, võ công đã là thiên hạ vô địch, dựa vào ngươi đã nghĩ giết ta? Ha ha……” Thánh Xích tự cao tự đại cười ha hả.
“Vậy thử xem.” Gia Luật Ưng đã hạ quyết tâm muốn giết hắn, nhảy dựng lên, đâm thẳng trái tim Thánh Xích.
“Muốn chết.” Thánh Xích cũng cả giận hô một tiếng, tránh được một kiếm trí mạng của Gia Luật Ưng, đồng thời xuất chưởng, chưởng phong lướt qua, chúng vật trở thành ‘Tan xương nát thịt’.
Nội trướng không gian quá nhỏ , hai người đánh nhau một hồi liền ra ngoài nội trướng, Thân Đồ Sở Phi cùng phó tướng vẫn đứng một bên, hai đại cao thủ giao chiến, bọn họ muốn hỗ trợ, nhưng căn bản ngay cả thân bọn họ cũng xông vào không được, lúc này cũng chỉ có thể theo ra, chỉ thấy hai người đánh thành một đoàn, không biết rốt cuộc là ra cái chiêu gì.
Binh lính Thương Liêu cũng không biết phát sinh chuyện gì, hảo hảo như thế nào, Thái tử cùng Thánh quân sư tại sao lại đánh nhau?
Người đứng nhìn nhìn không ra môn đạo gì, người đang đánh, trong lòng lại thập phần sáng tỏ, Gia Luật Ưng càng đánh, trong lòng càng sợ, võ công Thánh Xích thật là tiến bộ thần tốc, nội lực thâm sâu này, đã bỏ xa hắn, tái đánh tiếp, hắn nhất định tất bại .
Thánh Xích lại lạnh lùng nhìn Gia Luật Ưng càng ngày càng khó chống đỡ thế công của hắn, trong lòng cười lạnh, nhìn ngươi còn có thể kiên trì bao lâu, vốn tưởng lưu ngươi đến đêm mai, cho ngươi với Mạc Quân âu yếm của ngươi cùng mấy vạn tướng sĩ kia đoàn viên , hiện tại, muốn trách thì trách ngươi chọc giận bổn tọa, muốn trộm bát quái trận, hừ, nếu chính là như vậy, bổn tọa có lẽ còn có thể tạm thời bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên hủy đi đan dược trường sinh bất lão hắn tân tân khổ khổ luyện chế. [ Kỳ thật đó là Y Thiên Y Hàn hủy ]
Khi nghĩ đến bất lão dược kia, Thánh Xích sát ý mạnh thêm, hét lớn một tiếng, đánh tới ngực Gia Luật Ưng, mắt thấy sẽ đánh trúng , lại đột nhiên ở phía sau hắn, một đạo kiếm khí sắc bén phá không mà đến, công lực thật mạnh, kiếm khí thật mạnh, Thánh Xích cả kinh, vội vàng phát công trở lại ngăn cản, Gia Luật Ưng thừa dịp khe hở này, một chưởng đánh về phía sau lưng Thánh Xích, Thánh Xích hộc mạnh ra một miệng máu to, chật vật ngã nhào xuống, lúc này, trên người một vật gì đó rơi ra, Thánh Xích lại tựa hồ không nhận biết, lắc lắc lắc lắc đứng lên, kinh hoảng nhìn về bốn phía, không chút nào cảm giác được có hơi thở của cao thủ, đáng sợ, võ công của người từ nơi bí mật gần đó thật sự quá lợi hại , đáng sợ, võ công người nọ đến tột cùng cao đến bậc nào?
Gia Luật Ưng cũng cảm giác được vừa nãy có một cao thủ xuất hiện, cứu hắn một mạng, nhưng hiện tại hắn lại hoàn toàn không cảm thấy hơi thở của người nọ, là ai đang âm thầm tương trợ hắn?
Hiện tại bị thương, không thể gây thương tổn Gia Luật Ưng, hơn nữa người trong tối cũng không biết có ý đồ gì, Thánh Xích hảo hán không ngại thiệt trước mắt, thừa dịp Gia Luật Ưng nhất thời không chú ý, nhảy ra ngoài, đào tẩu .
Thân Đồ Sở Phi muốn đuổi theo, lại bị Gia Luật Ưng ngăn cản nói:“Đừng đuổi theo, ngươi đuổi không kịp hắn , hắn sẽ còn tìm đến bản Thái tử .” Sau đó ý bảo phó tướng đem vật Thánh Xích vừa mới làm rớt xuống nhặt lên xem.
Vừa thấy không khỏi mừng rỡ như điên: Là trận đồ Thiên Can bát quái trận, thật tốt quá.
Chỗ tối, một bạch y thân ảnh, đưa kiếm trên tay thu hồi bên hông, như quỷ mỵ không tiếng động biến mất ở trong đêm tối.