Một nhánh hoa lê mang mưa xuân, vạn vật cỏ cây đều khôi phục!
“Mẹ. . . . Hoa hoa. . . .” Tinh Nhi ở trong ngực rất hưng phấn, ngón tay út mập phì chỉ cây lê hoa cách đó không xa, Dao nhi ôm nàng đứng dưới tàng cây, gió nhẹ thổi cánh hoa lê xuống rơi vào trên tay Tinh Nhi.
Đứa bé tựa hồ đối với cái gì cũng cảm thấy mới lạ, nàng vui vẻ cười ra tiếng, nắm cánh hoa lê quơ quơ trước mặt Dao nhi giống như hiến vật quý, Tinh Nhi nói chuyện đứt quãng : “Mẹ, mẹ xem. . . . Hoa. . . . Hoa!”
Xuyên thấu qua cánh hoa lê trên tay Tinh nhi, Dao nhi loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng nữ nhân quen thuộc và thập hoàng thúc vòng qua hành lang cách đó không xa đi tới thư phòng! Dao nhi kinh ngạc nhìn hai người bọn họ đi xa, cũng không lấy lại tinh thần, cho đến khi Tinh Nhi gọi nàng: “Mẹ không ngoan. . . . Không chuyên tâm!”
Nghe được giọng nói ngọt ngào của nữ nhi, Dao nhi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Tinh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, mắt to ảo não nhìn chằm chằm, đáng yêu nghịch ngợm dán hoa Lê vào trên mặt Dao nhi, Dao nhi nhàn nhạt cười một tiếng, trong đầu vẫn còn thoáng qua bóng dáng của nữ nhân mới vừa rồi! Nghi ngờ tràn đầy đầu của nàng.
Bên trong thư phòng, tràn đầy không khí thối nát! Hai thân thể với quần áo xốc xếch quấn quít chung một chỗ, tiếng rên rỉ của nữ tử và tiếng gầm nhẹ của nam nhân đan vào chung một chỗ, thân thể mềm mại cửa nữ tử nằm ở trên người nam tử. Phả hơi thở ấm áp vào bên tai hắn, thanh âm hấp dẫn tràn đầy mập mờ ghé vào lỗ tai hắn: “Đại vương thật là lợi hại!”
Mặt Thập hoàng thúc không chút thay đổi, sợi tóc xốc xếch sau khi kích tình lui bước dính vào trên ngực, hắn hỏi: “Hắn không có thỏa mãn ngươi sao?”
Nữ tử lạnh lùng nhếch miệng, trên gương mặt hiện lên nụ cười châm chọc, trong giọng nói tràn đầy khinh thường: “Hắn? Lạnh lùng giống như một thi thể! Căn bản không đặt tâm trí trên người ta!”
Sau đó nữ tử cười duyên, thân thể nhu nhược dán chặt vào lồng ngực rộng rãi của hắn, dùng tiếng nói mập mờ trầm thấp: “Vẫn là đại vương lợi hại! Vũ nhi có chút không chịu nổi !”
Nói xong, nàng thẹn thùng cúi đầu! Đỏ mặt thấu giống như quả táo có hương vị ngọt ngào ngon miệng, nam tử vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, bàn tay ôm hông của nàng, nhẹ nhàng véo một cái chọc cho nàng cười khẽ một hồi, hạ thấp giọng nói, thâm trầm có lực, nam tử hỏi ngược lại: “Không chịu nổi? Bổn vương khiến ngươi sướng như tiên!”
Tiếp theo lật người đè nữ tử, hô mưa gọi gió!
Tiếng thở dốc dần dần biến mất, thập hoàng thúc không chìm đắm trong nữ sắc, hắn từ đầu đến cuối đều không có quên mục đích của mình, thập hoàng thúc vuốt vuốt tóc đen ở ngực nữ tử, hỏi: “Chuyện tiến hành như thế nào?”
Nụ cười yêu mị, mắt quyến rũ như tơ! Nhìn chằm chằm thập hoàng thúc, nàng nhẹ nhàng đâm lồng ngực của hắn, cáu giận: “Đại vương không tin Vũ nhi sao? Vũ nhi có lúc nào làm Đại vương thất vọng?”
Thập hoàng thúc nắm tay ngọc quấy rối của nàng, sắc mặt cứng ngắc, nhưng lại cố gắng nở nụ cười, cả bộ mặt thoạt nhìn rất không hài hòa: “Vũ nhi là trợ thủ đắc lực của Bổn vương, làm sao Bổn vương không tin? Sự kiện kia ngàn vạn không thể phớt lờ, nếu không sẽ phí công nhọc sức!”
“Vũ nhi biết!” Lãng phí thời gian xong, mây mưa hoan ái lại tái hiện!
Mặt trời dần dần rơi xuống trốn vào trong đám mây, Dao nhi cũng hết hứng thú du ngoạn, từ khi thấy nữ tử quen thuộc đó, lòng nàng liền không yên, Tinh Nhi cũng oán trách rất nhiều lần, cho đến cuối cùng Tinh Nhi chơi mệt mỏi nằm ở nàng trong khuỷu tay tiến vào mộng đẹp, Dao nhi mới có cơ hội suy tư nghi vấn trong đầu.
Trở lại trong phòng, Dao nhi đóng kỹ các cửa! Đặt Tinh Nhi lên giường đắp kín mền, một thân một mình nàng đi tới đi lui trong phòng, khổ sở suy nghĩ, các loại suy nghĩ quấn thành một đám, khiến nàng phiền não bất an! Vì khiến mình tỉnh táo lại, Dao nhi ngồi ở bên bàn sách, cầm bút lông viết chữ vẽ tranh ở trên tờ giấy trắng! Phân tán lực chú ý, đổi lại góc độ suy tư thì có lẽ sẽ có chuyển cơ!
Chợt, trong đầu nàng thoáng qua một bóng người, đột nhiên hiểu thân phận của nữ tử kia! Nghĩ đến đây, chân mày chưa từng giãn ra của Dao nhi ngược lại chau càng chặt hơn.
Nếu đoán không sai! Giang sơn sẽ đại loạn, dân chúng sống ở trong nước sôi lửa bỏng, Hiên cũng không thể vô tư! Môi hở răng lạnh, thay vì ngồi yên xem hổ đấu, tương lai chịu đựng nguy hiểm bị thâu tóm, thì thà liên thủ với Minh quốc tìm một con đường sống!
Không biết Hiên có nghĩ đến điều này chưa? Hắn có mạnh khỏe?
Chợt, nàng nhìn thấy chim nhỏ ríu ra ríu rít trên cây ngoài cửa sổ, trên mặt nàng hiện lên nụ cười khó được, nàng đi tới bên giường lấy cây sáo yêu quý ra, sau đó viết một chữ ở trên tờ giấy, đứng ở bên cửa sổ, đặt cây sáo ở khóe miệng, một khúc nhạc du dương uyển chuyển truyền tới tận 3000 tấng trời bên ngoài.
Mới một lát, một con chim đã nghe tiếng Dao nhi bay tới, dừng ở trên bệ cửa sổ, Dao nhi nhàn nhạt cười một tiếng, để cây sáo xuống, đưa tay vuốt ve lông vũ mềm mại của con chim, chim cũng rất ngoan, tay ngọc vô tình hay cố ý tuột xuống đến bụng chim, tờ giấy ở lòng bàn tay dính vào lông vũ trên bụng chim, Dao nhi vui vẻ thổi cây sáo, con chim vui sướng vỗ cánh bay lượn trời xanh!
Chỗ giao nhau giữa Nguyệt quốc và Minh quốc! Quân đội trú đóng ở trên cỏ rộng lớn, khói bếp lượn lờ, tiếng gào thét của binh lính huấn luyện. Trong đại doanh chủ soái, vẻ mặt Hoàng Phủ Hiên đau khổ, cau mày! Trong tay đang cầm binh thư, mặt trời dần dần xuống núi, trong đại doanh đã đốt nến, lờ mờ có thể thấy được hắn múa bút thành văn dưới ánh nến.
Thân thể kiên cường như sắt chiếu bóng trên mặt đất, bóng đêm càng làm bóng dáng của hắn thêm cô đơn, rất tịch mịch.
Đột nhiên ‘ Líu lo. . . . ’, tiếng chim hót làm ồn Hoàng Phủ Hiên, hắn không cách nào tập trung tinh lực trên binh thư, phiền não ném binh thư lên bàn ôm tay tựa vào trên ghế thái sư, vốn định yên tĩnh một chút, nhưng tiếng chim hót làm cho lòng hắn phiền nôn nóng.
Hắn đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, con chim không sợ hãi, hắn nắm con chim, thấy lông vũ nó mềm mại rất thoải mái, vì vậy vui mừng ôm con chim, trong lúc lơ đãng sờ tới vật khác thường ở dưới bụng chum, trong đôi mắt hắn hiện lên một tầng nghi ngờ, hắn sờ sờ bụng cim, quả nhiên tờ giấy rơi vào trong lòng bàn tay của hắn!
Lúc này, trong lòng hắn bắt đầu sinh ra ý niệm, mở tờ giấy, quả nhiên giống y phỏng đoán của hắn, mặt âm trầm rốt cuộc hiện lên nụ cười khó gặp, bên trong tờ giấy có mấy chữ thanh tú: “Môi hở răng lạnh! Bầu trời Minh Nguyệt (trăng sáng)!”
“Là Dao nhi, Dao nhi. . . .” Hoàng Phủ Hiên kích động dị thường, tay không bị khống chế lay động, từ lần trước ly biệt hắn đã hàng đêm tưởng niệm, phái ra bao nhiêu người cũng như đá chìm xuống biển, một chút tin tức cũng không có! Hiện tại Dao nhi chủ động liên lạc hắn, nói rõ nàng rất an toàn, về phần tung tích thì hắn không đoán được.
Con chim này trước đây không lâu sư phụ tặng hắn, hôm nay Dao nhi nhất định là muốn liên lạc với sư phụ, lại quỷ thần xui khiến đưa thư đến chỗ hắn!
Hoàng Phủ Hiên ngoài kích động, không thể không suy nghĩ hàm nghĩa tám chữ này, bốn chữ trước hắn hiểu được, ý bảo hắn đừng ngồi yên xem hổ đấu, ở lúc thích hợp giúp Hiên Viên Triệt một tay, hai chữ Minh Nguyệt trong bốn chữ sau là bày tỏ hai nước Minh Nguyệt, ý của Dao nhi chắc là hai nước Minh Nguyệt liên thủ diệt trừ thế lực của thập hoàng thúc, sẽ quốc thái dân an, ổn định và hoà bình lâu dài!
Hắn nhàn nhạt cười một tiếng, khẽ nhếch khóe miệng lên, giống như mới vừa nước suối rút đi hào hoa, trong con ngươi trong suốt mang theo sủng ái nhàn nhạt! Bàn tay to vuốt ve nét chữ thanh tú, yêu thích không buông tay, giống như chạm được da thịt trơn mềm như tuyết của Dao nhi! Mặc dù không ở chung, nhưng lòng của bọn họ lúc nào cũng liền nhau, ăn ý luôn ở giữa tim!
Chợt, một trận gió thổi tấm vải bố ở cửa lều ra, một bóng đen mơ hồ đến gần lều, Hoàng Phủ Hiên đặt tờ giấy trên cây nến thiêu đốt khiến nó bị cháy hầu như không còn! Sau đó có bộ mặt phớt tỉnh ngồi ở trước bàn, cầm lên binh thư phía trên, cẩn thận nghiên cứu.
Một lát sau, không có ai xuất hiện theo dự liệu, hắn không nhẫn nại được lên tiếng: “Bằng hữu, đã đến rồi sao không hiện thân nói chuyện?”
“Tới một lát rồi !” Thanh âm đột nhiên xuất hiện từ sau lưng Hoàng Phủ Hiên, Hoàng Phủ Hiên chợt quay đầu lại, khi nhìn thấy người áo đen, mặt lại tươi cười, rút đi khẩn trương!
Ở chỗ nguy cơ tứ phía này, rốt cuộc là ai xông vào mà lại khiến Hoàng Phủ Hiên vui vẻ đây?
Hoàng Phủ Hiên để binh thư xuống, đứng dậy, mỉm cười nói: “Mấy ngày không gặp, công lực tăng trưởng ….!”
Người áo đen chỉ chừa một đôi mắt ở bên ngoài, lấp lánh có hồn nhìn Hiên, nói: ” không có biện pháp! Ở trong hoàng cung nguy cơ tứ phía, phải như thế!”
Đột nhiên giọng nói của người áo đen rất nghiêm túc, nói: “Chim đã ra khỏi lồng rồi! Chuẩn bị tung lưới, cẩn thận chim hoàng tước sau lưng chim con!”
Hoàng Phủ Hiên thu lại nụ cười ở khóe mắt, đã tính trước, ánh mắt bị tình thế bắt buộc nhìn phía trước, nói: “Lưới đã sớm chuẩn bị tốt rồi ! Chỉ đợi chim con bay vào!”
“Được, hợp tác vui vẻ!” Người áo đen vui vẻ xòe bàn tay ra, vỗ tay giao hẹn với Hoàng Phủ Hiên, trận đánh này bọn họ nhất định không thất bại!
Người áo đen cẩn thận lấy một món đồ và một lá thơ từ trên người giao vào trong tay Hoàng Phủ Hiên, nặng trĩu, gánh nặng trách nhiệm đè ở trên người Hoàng Phủ Hiên.
Hắn không để lại lời nào, chỉ cho Hoàng Phủ Hiên một ánh mắt thần bí, sau đó liền biến mất ở trong đêm tối!
Hoàng Phủ Hiên không kịp chờ đợi mở thư ra, đọc từng chữ từng câu một lần, hiểu rõ mưu kế trong lòng! Hắn tự tin, hành động bắt chim lần này sẽ thành công! Hơn nữa hành động cứu thê cũng sẽ thành công.
Hắn rốt cuộc có thể an tâm ngủ một giấc ngon! Mà bên trong hoàng cung Minh quốc đều là đèn dầu sáng rỡ, các loại tiếng ầm ỹ đan vào ở bên ngoài tẩm cung hoàng thượng. Cửa chính đóng chặt lại, không ai biết được chuyện xảy ra bên trong!
Bên trong phòng chỉ có thái y, Cao thái hậu và Hiên Viên Triệt nằm ở trên giường bệnh! Nhìn nhi tử sắc mặt tái nhợt, thoi thóp một hơi, tim Cao thái hậu như bị đao cắt! Một màn mấy năm trước hiện lên ngay trước mắt lần nữa, con lớn nhất bị người hại chết, bà là người đầu bạc tiễn người đầu xanh! Đã là việc rất bất hạnh ở nhân gian! Chẳng lẽ trời cao tàn nhẫnmuốn cho nàng bà trải qua thống khổ mất nhi tử lần nữa?
Cao thái hậu vô lực cúi đầu, mới một đêm đã như già hơn mấy chục tuổi, thái y chẩn đoán xong run run rẩy rẩy quỳ gối trước mặt, bẩm báo nói: “Hồi thái hậu! Hoàng thượng trúng kỳ độc, hơi giống loại độc năm đó tiên hoàng trúng!”
“Lui ra!” Thái hậu vô lực phất phất ống tay áo, chưa từng làm khó thái y, bởi vì năm đó Hoành nhi trúng độc không thể chữa trị, hiện tại Triệt nhi cũng dữ nhiều lành ít!
Thái y yên lặng lui ra, cũng đóng cửa, Thái hậu lảo đảo đi tới bên cạnh giường rồng, ngồi ở trên mép giường, đưa ra tay già nua mà run rẩy vuốt ve mặt không có chút huyết sắc nào của Triệt nhi hôn mê bất tỉnh! Vẻ mặt bi thương! Cả người vô lực! Đôi môi khẽ run, hé miệng cũng không biết nói cái gì cho phải!