Sáng sớm hôm nay, mặt trời mọc lên ở phía đông, tất cả nhân vật nổi tiếng đều tập trung ở kinh thành Minh quốc!
Mặc dù Tĩnh Viên tương đối vắng vẻ, nhưng Lưu Quân Dao vẫn tinh tường nghe được tiếng vang bên ngoài truyền tới, ở mọi cách không tình nguyện, nàng cuối cùng từ trong chăn ấm áp bò dậy, đầu tiên đập vào tầm mắt chính là, Mai nhi đã lâu không gặp.
Nàng không xác định nỉ non: “Mai nhi?”
Nghe được nàng gọi ầm ĩ, Mai nhi thả ra chuyện bận rộn trong tay, cầm một bộ y phục đi tới giường, mặt Mai nhi không chút thay đổi: “Tỷ, ngài đã tỉnh rồi, mau dậy đi trang điểm đi! Hôm nay muốn vào cung !”
Ai! Tiếng than thở từ trong miệng Lưu Quân Dao thốt ra, Mai nhi quả nhiên người cũng như tên, giống như một cành mai trong trời đông giá rét, lạnh như băng hờ hững!
Lưu Quân Dao đứng dậy, từ trong tay Mai nhi nhận lấy y phục mặc lên, thuận miệng hỏi: “Trở về lúc nào?”
“Đêm qua vừa tới, chuyện làm xong rồi, Mai nhi không dám trì hoãn, đi suốt đêm trở về!” Mai nhi vừa trả lời, vừa giúp nàng sửa sang lại y phục.
“Ừ. . . . Đúng rồi, chúng ta vào cung làm gì?” Nàng hiển nhiên hậu tri hậu giác, chuyện lớn như vậy, nàng cư nhiên không hề nghe thấy?
Khóe miệng Mai nhi co giật, bất quá tỷ nàng từ trước đến giờ không thích xen vào việc của người khác, Mai nhi không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của Thái hậu, tỷ nhất định tham dự.”
“À?” Lưu Quân Dao kinh ngạc kêu thành tiếng, trời ơi! Hoàn hảo Mai nhi trở lại, nếu không nàng không tham dự, để người mượn cớ, đến lúc đó làm liên lụy tới cha.
Nàng rất nhanh trấn định lại rồi, lầm bầm lầu bầu: “Ta tặng Thái hậu cái gì đây?”
“Tỷ, quà tặng đã chuẩn bị xong!” Mai nhi làm việc ý định kín đáo, tỷ như những việc nhỏ không đáng kể này, nàng đều để ý thỏa đáng.
Lưu Quân Dao nhìn hộp quà trên bàn một cái, rất kích động ôm Mai nhi, đầu đặt ở trên vai của nàng, tựa xát cổ Mai nhi như mèo. Làm nũng nói: “Vẫn là Mai nhi nghĩ chu đáo, không được ah, Mai nhi biết làm như vậy, nếu là về sau lập gia đình, ta làm sao bây giờ nha?”
“Tỷ, xấu lắm!” Mai nhi đỏ bừng cả mặt, dù lạnh nhạt thế nào, dù sao cũng là tuổi mới lớn, nhắc tới chủ đề như thế thì khó tránh khỏi xấu hổ.
Đột nhiên Mai nhi liếc thấy màu sắc quần áo của cô, cả kinh thất sắc nói: “Tỷ, ngài không thể mặc y phục màu trắng, hôm nay là ngày sinh của Thái hậu, như thế là rất bất kính. Nếu để cho người có lòng chộp được điểm yếu, sẽ xảy ra chuyện.”
“Này. . . . . .” Lưu Quân Dao cúi đầu nhìn nhìn y phục của mình, lập tức chạy vào trong ngăn kéo lấy ra một cái cái áo choàng màu tím, cười đến mặt đắc ý: “Như vậy có thể rồi, màu tím đại biểu cao quý.”
Mai nhi lắc đầu bật cười, Vương gia đã sớm đi trước vào cung với trắc phi rồi, Lưu Quân Dao không thể làm gì khác hơn là đi một mình, không nghĩ tới gặp phải người quen ở cửa cung.
Hoàng Phủ Hiên nhìn qua giai nhân trước mắt thì mất hồn.
Lụa thanh thuần nhẹ tung bay,
Người ấy thanh nhã trong sáng như sen.
Cau mày cười nhẹ mai muốn nở,
Lụa trắng đơn thuần tôn hồng nhan.
Áo tím bay bay, người thật thanh nhã.
Một lúc lâu hắn mới hồi thần, cười yếu ớt nói: “Chào cô nương!”
“A! Thật đúng lúc a, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt!” Lưu Quân Dao cười thật ngọt ngào, bởi vì ở trên người Hoàng Phủ Hiên, có một cỗ cảm giác làm cho người ta không hiểu an tâm.
Hôm nay Hoàng Phủ Hiên cũng là một thân áo trắng, trong tay còn cầm một cây sáo bằng ngọc, thanh thuần như tiên! Hắn nói: “Là lượt thứ ba, hôm đó ở trên đường, thấy cô nương rồi liền nhớ mãi không quên.”
“Trên đường? Mùi hoa?” Lưu Quân Dao vùi đầu khổ nghĩ, chỉ có thể liên tưởng đến nơi này. Đây là trời cao cố ý an bài đi! Hương hoa lan nhàn nhạt vẫn là mùi vị nàng tham luyến!
“Đúng, khó được cô nương cũng khắc sâu ta trong ấn tượng!” Hai người vừa đi, vừa nói, hiểu nhau không cần nói, có loại ăn ý chỉ hận không gặp sớm.