"Thế này không tốt?" Vị họa sĩ run run rẩy rẩy, lấy âm lượng so với con chuột còn nhỏ hơn hỏi thiếu nữ mập mạp trước mắt trông giống như là có thể ép ra mỡ.
"Có cái gì không tốt?" Nếu là trên đời này mập mạp cũng có bảng xếp hạng, khẳng định tiểu thư mập mạp này có thể vinh danh trên bảng xếp hạng trước mấy tên thiếu nữ khác.
Phó Ngọc Tinh hừ lạnh một tiếng."Bảo ngươi vẽ ngươi liền vẽ, vẽ ta nhìn càng gầy càng tốt, càng xinh đẹp càng tốt, biết không?"
Nàng vừa ra lệnh, vừa õng ẹo làm dáng trước mặt họa sĩ, ý đồ bày ra tư thế mê hoặc lòng người, chỉ là xem ra họa sĩ tựa như có lẽ đã bị mê hoặc đến mức cực kỳ muốn ói rồi.
"Tốt thì tốt. . . . . ." Họa sĩ chần chờ nhìn Phó Ngọc Tinh, không biết nói ra thế nào.
"Vậy thì vẽ đi! Còn do dự cái gì?" Phó Ngọc Tinh nóng nảy kêu lên.
"Này. . . . . . Hảo hảo hảo. . . . . ." Họa sĩ điên cuồng gật đầu, hoàn toàn bày ra phản ứng trong ngoài bất nhất (trong ngoài không thống nhất) ."Ta hiện tại liền vẽ! Ta hiện tại liền vẽ!"
Trời ơi! Nàng không biết đây là một việc rất gian khổ, nhiệm vụ rất khó khăn sao? Rõ ràng mập có thể so với heo mẹ, còn bắt hắn vẽ càng gầy càng tốt, càng xinh đẹp càng tốt!
Vậy hắn trực tiếp vẽ nữ nhân trong tưởng tượng còn tốt hơn, cần gì tới nơi này nhìn nàng để vẽ, làm mất hết khẩu vị?
"Ngươi không phải nói là muốn vẽ hả? Vậy sao còn giống như đầu gỗ đứng ở nơi đó làm cái gì?" Phó Ngọc Tinh nhìn thấy họa sĩ chậm chạp không động bút, lại bắt đầu nổi đóa.
"Ta. . . . . ." Họa sĩ ngẩn người, rốt cuộc tìm ra một lý do rất tốt. "Là như vậy, bình thường thời điểm ta đang vẽ tranh đều muốn có nhiều người đến xem ta vẽ, hơn nữa đều phải là nữ. Thói quen lạ hơn là ta sẽ không nhìn vào bức tranh hội họa, bởi vì ta đã đem bóng dáng của bức tranh khắc vào trong đầu rồi. Hiện tại chỉ có thể nhìn tiểu thư mà bên cạnh không có nữ nhân khác đến xem ta vẽ tranh, ta thật sự là vẽ không được. . . . . ." Họa sĩ mặt lộ vẻ khó khăn.
"Còn có chuyện kỳ quái như thế sao. . . . . . Ta tại sao không có nghe nói?" Phó Ngọc Tinh buồn bực nhìn họa sĩ trước mắt.
Họa sĩ cười gượng hai tiếng. Nói nhảm, nàng dĩ nhiên không có nghe nói qua. Hắn cũng là vừa mới nghĩ ra được, nàng sao có thể nghe nói đến chuyện này?
"Được rồi, dù sao trong nhà nhiều nô tỳ như vậy, ta sẽ gọi toàn bộ các nàng ra xem ngươi vẽ tranh, như vậy ngươi hài lòng chưa?" Phó Ngọc Tinh rầu rĩ liếc họa sĩ một cái. Bởi vì muốn họa sĩ vẽ ra bức họa xinh đẹp nhất, để cho nàng trúng tuyển, trở thành tứ đại mỹ nhân được đưa vào nội cung, cho nên không thể làm gì khác hơn là làm theo lời họa sĩ .
“Làm phiền đại tiểu thư rồi." Họa sĩ lễ độ vái chào nàng, trong lòng thì cười thầm. Rốt cuộc hắn đã tránh được một kiếp. . . . . . Thật sự là quá tốt!
------------------
"Tại sao lại đi xem người vẽ tranh?" Lạc Dã Nhạn nghi ngờ nhìn Tiểu Linh ở một bên. "Hơn nữa còn muốn toàn bộ chúng ta đi vào trong?"
Đại tiểu thư là có dụng ý gì? Muốn bồi dưỡng hơi thở văn nghệ cho họ sao? Một người cho tới bây giờ cũng chưa có hơi thở văn nghệ như tiểu thư lại muốn những hạ nhân như bọn họ có hơi thở văn nghệ sao? Rất quái lạ!
"Ta cũng không biết. . . . . . Đi là được rồi, tiểu Lạc." Tiểu Linh kéo nàng đi vào trong sảnh, cũng không quên nhắc nhở nàng sau khi đi vào trong phòng cũng đừng nói thêm nữa.
"Được được được." Sau khi đi vào phòng khách, Lạc Dã Nhạn lập tức câm miệng.
Chỉ là mặc dù nàng ngoan ngoãn câm miệng đứng ở chôn chân ở bên ngoài, nhưng vẫn lọt vào đôi mắt tinh tường của họa sĩ.
"Ngươi, đi vào một chút."
"Ta?" Lạc Dã Nhạn chỉ chóp mũi mình, nhìn xung quanh. "Ta không có nói chuyện, tại sao muốn ta đi vào?" Trời ạ, không phải tiểu thư muốn chỉnh nàng chứ?
"Mau tới là được. Tiểu thư, ta muốn nàng đứng ở bên cạnh ta, nhìn ta vẽ tranh, như vậy ta sẽ có linh cảm, không thành vấn đề chứ?" Họa sĩ rất có lễ phép trưng cầu ý kiến Phó Ngọc Tinh.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Đến mức độ này, Phó Ngọc Tinh đâu còn quản được nhiều như vậy, bất luận cái gì đều nói tốt là được.
"A?" Không có bị chỉnh? Lạc Dã Nhạn kinh ngạc trừng lớn mắt đẹp, khó mà tin được số phận mình sẽ tốt như thế.
"Mau tới đây!" Họa sĩ hưng phấn nhìn Lạc Dã Nhạn, hai mắt tỏa sáng lấp lánh giống như đột nhiên phát hiện ra người cứu thế.
Hắc hắc, hiện tại hắn sẽ không sợ không vẽ được nữa —— bên cạnh không phải là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành sao? Ngay cả tưởng tượng cũng không cần, thật tốt quá!
"Ách. . . . . ." Lạc Dã Nhạn nhìn họa sĩ vẽ tranh, cảm thấy nữ nhân trong tranh kia giống như rất quen mặt, giống như là. . . . . người mỗi ngày nàng nhìn thấy một lần trong gương.
"Ngậm miệng lại." Họa sĩ liếc ân nhân cứu mạng của hắn một cái.
"Nhưng là. . . . . ." Lạc Dã Nhạn vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Rõ ràng là vẽ tiểu thư, nhưng cô nương trong bức tranh nhìn không giống tiểu thư chút nào mà trông rất giống nàng. Là nàng nhìn lầm rồi sao?
"Không có nhưng nhị gì hết. Ngậm miệng lại." Họa sĩ nghiêm nghị nói.
"Nhưng là. . . . . ." Người trong tranh nhìn rất giống nàng? Hơn nữa hình như càng lúc càng giống nàng, càng lúc càng giống nàng. . . . . .
"Họa sĩ bảo ngươi ngậm miệng lại sao ngươi còn mở miệng, ầm ỹ cái gì?" Phó Ngọc Tinh hướng trên người Lạc Dã Nhạn rống như sư tử hà đông
Lần này Lạc Dã Nhạn không thể làm gì khác hơn là cái gì cũng không hỏi, miễn cho bị tiểu thư đánh vào mông, nàng sẽ chịu không nổi ha.
"Tại sao ta cảm thấy được bức tranh này vẽ không giống ta?" Phó Ngọc Tinh cầm bức tranh họa sĩ vữa vẽ xong, cẩn thận nghiên cứu kỹ càng.
"Không biết a! Nữ nhân trong bức họa kia vừa xinh đẹp vừa gầy, làm sao không giống đại tiểu thư đây?" Họa sĩ mở mắt nói mò, công lực đã từ bình thường nhanh chóng thăng cấp đến trình độ hỏa lực.
"Có thật không?" Phó Ngọc Tinh nhìn cô gái tuyệt mỹ xuất trần trong tranh, mặc dù vẫn còn rất hồ nghi, nhưng mà bị thổi phồng hết sức, khiến cho lòng nàng lâng lâng, cũng không có suy nghĩ tiếp đến tột cùng là thực hay là giả.
Vừa vui mừng lại đưa mắt nhìn một lát, đột nhiên nàng mở miệng, "Nhưng là, ta cảm thấy người trong tranh nhìn rất quen mặt nha, không biết đã nhìn thấy ở đâu. . . . ."
“Bởi vì chính là tiểu thư a, cho nên mỗi lần soi gương ngươi đều nhìn thấy." Ông trời, trong vòng một ngày hắn nói láo nhiều như vậy, chẳng lẽ sẽ bị Diêm Vương phái người tới bắt sao?
"Nói cũng phải." Phó Ngọc Tinh lại bắt đầu dương dương đắc ý. "Cám ơn ngươi. Ngươi có thể đi xuống lĩnh thưởng!"
A, nếu là cầm bức tranh này đi tham gia tuyển chọn, thì nàng nhất định sẽ là một trong Tứ đại mỹ nhân, rồi! Lúc này nàng nhất định phải làm hoàng hậu rồi!
"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Phó Ngọc Tinh huơ tay múa chân hoan hô, đối với việc mình được ưu ái chọn vào cung cảm thấy vô cùng đắc ý vui vẻ.
"Đúng vậy a, thật sự là quá tốt rồi. Chúc mừng đại tiểu thư, chúc mừng đại tiểu thư." Ở bên cạnh Phó Ngọc Tinh, nô tỳ đều phải huấn luyện cảm giác thăng bằng của mình, bởi vì mỗi khi Phó Ngọc Tinh quá mức kích động sẽ tạo thành một hồi trấn động giữa bầu trời, muốn sinh tồn không đến nỗi ngã trái ngã phải.
"Đã nói ta là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân mà! Ha ha ha ha ha. . . . . ." Phó Ngọc Tinh lấy gương soi mình, càng soi càng đắc ý. "Ta rất xinh đẹp sao? Rất đẹp có đúng hay không?" Nàng đã túm một nô tỳ, mặt mong đợi hỏi.
"Đúng đúng đúng." Nô tỳ Giáp dùng sức gật đầu một cái, sau đó mặt ngượng nghịu theo sát Phó Ngọc Tinh nói: "Tiểu thư, thật xin lỗi, đột nhiên bụng nô tỳ có một chút không thoải mái, muốn lui xuống trước."
"Được được được, mau đi ra, mau đi ra." Phó Ngọc Tinh tâm tình đang tốt, đâu còn so đo nhiều như vậy. "Ta thật sự là rất xinh đẹp rồi, ngươi nói có đúng hay không?"
Lúc này đổi lại là nô tỳ Ất nói nàng ta muốn nôn mửa, phải rời khỏi phòng một chút.
"Kỳ quái, các ngươi là thế nào, ai cũng không ổn như vậy? Tại sao ai cũng đều đang bị bệnh, không giống ta khỏe mạnh thế này?" Phó Ngọc Tinh khẽ nhíu mày."Thôi, bản tiểu thư hiện tại tâm tình vừa đúng lúc, cũng không so đo với các ngươi. Các ngươi còn có ai không thoải mái?"
Bên trong phòng, nô tỳ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi sau đó đặc biệt cùng một ý chí, chậm chạp mà đem tay giơ lên cao cao.
"Tất cả đều không thoải mái? Tại sao? Chẳng lẽ ăn gì bị đau bụng sao? !" Phó Ngọc Tinh lông mày dầy tựa như sâu róm nhăn chặt hơn."Vậy tất cả đều đi xuống đi! Để mình ta ở nơi này soi gương cho thỏa nguyện!"
"Làm sao lại chạy nhanh như vậy?" Đang lúc đi qua cửa phòng của Phó Ngọc Tinh, Lạc Dã Nhạn cảm nhận được một hồi chấn động trời đất, buồn bực hỏi mấy nô tỳ từ bên trong trốn ra."Xảy ra chuyện gì? Cần ta giúp một tay sao?"
"Không cần, không cần. . . . . ." Một đám nô tỳ vội vàng kéo Lạc Dã Nhạn thiếu chút nữa tự động chịu chạy đi."Tiểu Lạc, chớ dại dột, mau mau theo chúng ta tới đây!"
"Nhưng là. . . . . ." Lạc Dã Nhạn còn muốn đi thăm dò tình hình tai nạn. "Địa chấn lắc rất nghiêm trọng, các ngươi không sợ chút nữa phòng ốc sẽ sụp đổ sao?"
"Sẽ không á! Chỉ cần tiểu thư không nhảy, phòng ốc cũng sẽ không sụp đổ. Yên tâm đi." Nô tỳ giáp giải thích cho nàng.
"À? Tiểu thư không nhảy?" Lạc Dã Nhạn lập tức hiểu."Là đại tiểu thư sao?" Nàng biết đại tiểu thư thường thường sẽ tạo thành chấn động, chỉ là lần này không phải quá nghiêm trọng chứ?
"Nếu không còn có ai?" Nô tỳ ất liếc xéo nàng một cái, trách cứ nàng hậu tri hậu giác, rồi giải thích nguyên nhân bên trong: "Đại tiểu thư đang cao hứng nàng đã trúng cử Tứ đại mỹ nhân năm nay, muốn vào cung đi hầu hạ hoàng thượng."
"À." Lạc Dã Nhạn dùng sức gật đầu một cái. "Ta hiểu rồi. . . . . ." Nàng dừng một chút, lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì nói: "Nhưng mà các ngươi không cảm thấy có vấn đề rất lớn sao? Tiểu thư. . . . . . Ách. . . . . ." Nàng mặt lộ vẻ khó khăn.
"Nàng ấy tự đại như vậy lại thích chỉnh người, nên cho nàngta một bài học a! Để cho mộng đẹp của nàng vỡ tan tành cũng rất tốt." Một đám nô tỳ không có lòng thương hại.
"Ách. . . . . . Ta lại cảm thấy, nếu như nàng thật sự giảm cân thành công, nói không chừng cũng là một mỹ nữ. . . . . ." Lạc Dã Nhạn thì thào mà nói ra.
Chỉ là nàng cũng không dám nói muốn tiểu thư giảm cân á..., thích chõ mũi vào chuyện người khác kết quả rất có thể bị bắt đi đánh dữ dội, vì không muốn bị đánh, nàng vẫn nên đóng chặt miệng một chút, yên lặng theo dõi biến hóa thôi.
-----------------------------
Dận Lệ mặc long bào, cả người phát ra khí thế phi phàm tôn quý, hắn ngưng mắt nhìn danh sách trên tay, môi mỏng chậm rãi đọng lại nụ cười.
"Mai Phượng Tuyết, Hoa Nhan Hi, Hình Y Thảo, Phó Ngọc Tinh? Các ngươi thật sự sẽ chọn, tuyển được, nhưng đều không phải là người trong mộng của trẫm."
"À?" Thần tử phụ trách chọn phi vội vàng quỳ xuống, mặt khủng hoảng nói: "Vi thần sẽ chọn lại từ đầu."
"Cũng không cần." Dận Lệ khẽ dao động khoát tay, môi mỏng ngưng tụ nụ cười cao thâm khó lường."Bên trong này có ba nữ nhân, mặc dù không là đối tượng của trẫm, nhưng vẫn là cùng trẫm có quan hệ. Mà một người khác, mặc dù không hợp, cũng là người trẫm chân chính muốn."
"À?" Hạ thần phụ trách chọn phi không hiểu ra sao ngưng mắt nhìn Dận Lệ. "Ý của Hoàng thượng là gì?"
"Vậy bốn nữ nhân này thôi." Bên môi Dận Lệ hiện ra nụ cười quỷ quyệt, không giải thích gì cho thần tử của hắn."Không có việc gì trước hết lui ra đi."
Chuyện kế tiếp vừa vặn rồi, hắn muốn cải trang đi tuần, ngao du bốn biển, xem ba huynh đệ của mình làm thế nào giải quyết việc ba nữ nhân có tên trên bảng. Sau khi chơi đã, hắn sẽ trở về gặp nữ nhân chính là định mệnh của mình.
——
Trong ngự hoa viên, một đám nữ nhân nhìn khoan thai cao quý lại ưu nhã vô cùng, nhưng hiện tại lại tùy tiện gây ầm ĩ, chỉ kém không có xoay tay cùng lao vào đánh nhau.
Nguyên nhân họ gây gổ chỉ có một
Hoàng thượng lại không thấy nữa!
"Ngươi lại để mất hoàng thượng!" Vu mỹ nhân chỉ vào chóp mũi Triệu Tiệp Dư trách mắng.
"Ai nói, là ngươi!" Triệu Tiệp Dư không chịu yếu thế chỉ trở lại."Là ngươi để mất hoàng thượng! Nếu hoàng thượng ở chỗ của ta, ta sẽ không để mất Người!"
"Vấn đề là hoàng thượng cũng không có tới chỗ của ta a!" Vu mỹ nhân bi phẫn, càng nghĩ càng tức."Đều là ngươi, là ngươi đoạt đi hoàng thượng, sau đó lại không nắm chặt tâm hoàng thượng!" Nàng chỉ mũi nhọn vào Lý Chiêu Dung, phẫn hận mắng.
"Tất cả đều do ngươi, cái đồ hồ ly tinh này! Cố ý ở thời điểm ta cùng hoàng thượng thân thiết, chạy tới chia rẽ chúng ta, hại hoàng thượng mất hứng rời đi!" Lý Chiêu Dung cực kỳ tức giận liếc nhìn Quách Chiêu Nghi.
"Ngươi dám nói ta là hồ ly tinh?" Quách Chiêu Nghi tức giận, bắt đầu lôi kéo tóc Lý Chiêu Dung.
"A, thật xin lỗi, ngươi so với hồ ly tinh còn hạ lưu hơn!" Lý Chiêu Dung căm tức vung đôi bàn tay trắng như phấn đánh lại."Đều là ngươi!"
"Đều là các ngươi!" Những nữ nhân khác cũng nổi giận, cùng nhau gia nhập chiến trường, trong nháy mắt đánh cho chẳng phân biệt được ta ngươi, vô cùng bạo lực.
"Ách. . . . . ." Một bên thái giám, cung nữ thấy loại cảnh tượng sôi nổi này, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể bàng quan thôi. Những nữ nhân của hoàng thượng chính là như vậy, không chỉ thích tranh giành tình nhân, còn thích trách cứ lẫn nhau, nhìn cũng phiền chết rồi !
Mà hoàng thượng giống như không có đặc biệt thích ai trong số họ, phong lưu không ngừng kết quả là số lần họ gây gổ đánh nhau cũng sẽ tăng thêm. Đợi sau khi hoàng thượng cải trang đi tuần trở về nữa, số người đánh nhau nhất định sẽ tăng thêm rất nhiều.
----------------------
Lạc Dã Nhạn yên lặng theo dõi xem đến tột cùng Phó Ngọc Tinh có biến hóa thay đổi gì đây?
Đúng vậy, Phó Ngọc Tinh xác thực có biến, cũng chỉ là càng lúc càng phát triển chiều ngang, vậy không bằng không cần thay đổi thì tốt hơn.
Nàng là rất muốn phát biểu tiếng nói chính nghĩa cùng Phó Ngọc Tinh, vấn đề là, nàng chẳng qua cũng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ tầm thường, tỳ nữ làm việc gì sai sẽ bị mắng xối xả, nào dám mở miệng nói gì? Sau khi nàng nói, kết quả không chết mới là lạ. Ngày ngày nàng mang theo loại tâm tình ẩn nhẫn không nói này, cho đến khi quan binh do hoàng thượng phái tới đón mỹ nhân rốt cuộc đã đi đến Phó gia ——
"Vị nào là Phó Ngọc Tinh Phó cô nương?" Phía trước quan binh đón Phó Ngọc Tinh lớn giọng thăm hỏi.
Từ bên trong ra ngoài, đầu tiên là tiếng trống vang nho nhỏ bình thường, sau đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, lớn như giống như tiếng sấm ầm ầm. Đột nhiên, tiếng sấm dừng lại, một nữ nhân mập hưng phấn ở trước mặt bọn họ đứng nghiêm ngay ngắn.
"Ta chính là Phó Ngọc Tinh!"
"Ngươi? !" Quan binh nhìn nữ nhân trước mắt mập như con heo . . . . . . Không! Heo còn chưa đủ để hình dung nàng mập, phải nói mập như voi! Nói tóm lại, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt.
"Thế nào? Nhìn thấy ta rất xinh đẹp, cho nên các ngươi cũng bị hù sợ sao?" Phó Ngọc Tinh ở trước mặt bọn hắn õng ẹo làm dáng.
"Ách. . . . . ." Quan binh mỗi một người đều không nhịn được nôn mửa. "Ngươi. . . . . . Nàng. . . . . ." Mỗi người nhìn nữ nhân trong bức họa một chút, lại nhìn nhìn nàng, căn bản là không giống."Coi như đem ngươi biến thành hai nửa, ngươi cũng không giống người a!"
"Các ngươi nói gì?” Phó Ngọc Tinh sắc mặt đại biến, trợn mắt tại chỗ, thật muốn ném từng quan binh trước mắt qua vai.
"Ngươi không phải là Phó Ngọc Tinh! Nói mau, Phó Ngọc Tinh ở đâu?" Quan binh chính là quan binh, chỉ nghe cấp trên ra lệnh làm việc, cùng chủ tử Phó gia và nô tì bất đồng.
"Ta chính là Phó Ngọc Tinh, Phó Ngọc Tinh chính là ta, các ngươi là muốn như thế nào? Mau dẫn ta đi theo!" Phó Ngọc Tinh bị nghi ngờ càng phát hỏa, thì ra là còn có mấy phần kiêng kỵ người trước mắt là quan binh, sau lại nghĩ đến mình sắp sửa gả cho hoàng thượng, liền cho là phù hợp càng lớn tiếng.
"Chúng ta mang ngươi đi để làm gì? Phó Ngọc Tinh rốt cuộc là ai? Không cần chơi cùng chúng ta loại trò chơi nhàm chán này, nếu không chúng ta trở về không cách nào giao phó, liền hỏi tội người!" Quan binh lửa giận cũng dâng lên. Mỹ nữ hóa mập nữ? Cái gì đây!
"Ta rõ ràng chính là Phó Ngọc Tinh nha!" Từ nhỏ ăn sung mặc sướng Phó Ngọc tinh rốt cuộc không nhịn được ra tay đẩy quan binh trước mắt một chút, trước mặt quan binh binh bại như núi đổ."Mau mang ta về, ta muốn hầu hạ hoàng thượng thật tốt!"
"Ai muốn dẫn ngươi trở về à? Nếu dẫn ngươi trở về, sợ rằng hoàng thượng vừa nhìn thấy ngươi liền băng hà rồi." Quan binh sau khi đứng dậy, bắt đầu cùng nàng đẩy nhau.
Một mình Phó Ngọc Tinh cùng người của đối phương đẩy đánh một chút, huyên náo không thể tách rời.
Một bên nô bộc mắt thấy tình huống không đúng, vội vàng ra mặt khuyên can, chỉ là chẳng những không có khuyên được, ngược lại còn bị cuốn vào cuộc chiến, người tranh đấu càng lớn.
"Phó Ngọc Tinh đâu?" Quan binh giáp hỏi.
"Đã nói với ngươi ta chính là Phó Ngọc Tinh a!" Phó Ngọc Tinh trả lời.
"Mau giao Phó Ngọc Tinh ra đây!" Quan binh ất kêu.
"Tiểu thư nhà chúng ta chính là Phó Ngọc Tinh a!" Bị cuốn vào chiến cuộc vô tội nô tỳ giáp nói.
"Phó Ngọc Tinh đâu?" Quan binh Bính níu lấy cổ áo nữ nhân trước mắt, sau khi nhìn rõ mặt mũi của nàng, đột nhiên kêu khẽ một tiếng."A ——"
"À?" Chẳng biết tại sao tiến lên phía trước khuyên can, kết quả cũng bị cuốn vào thị phi, Lạc Dã Nhạn xoay mình cả kinh, màng nhĩ kém chút nữa bị phá vỡ."Làm sao vậy?"
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi cùng nữ nhân trong tranh dáng dấp giống nhau như đúc!" Quan binh Bính níu lấy Lạc Dã Nhạn từ trong đoàn người đánh nhau nhảy ra.
"Ngươi chính là Phó Ngọc Tinh!"
"Ta không phải Phó Ngọc Tinh! Ta là Lạc Dã Nhạn, chỉ là tỳ nữ nho nhỏ, tất cả mọi người gọi ta tiểu Lạc." Lạc Dã Nhạn vừa sửa sang lại y phục của mình, vừa giải thích.
"Thế nhưng nữ nhân trong bức tranh nhìn hình dáng giống ngươi như đúc." Quan binh Bính hướng về phía những quan binh khác nói."Các ngươi nói đi?"
"Đúng vậy đúng vậy, đúng là rất giống." Những quan binh khác gật đầu như giã tỏi.
"Nào có giống, đây rõ ràng chính là ta!" Phó Ngọc Tinh cũng nhảy ra, tức giận chỉ vào nữ nhân được vẽ trong tranh.
"Các ngươi nói xem nữ nhân này giống ai?" Quan binh liếc mắt nhìn đám người hầu nói " Nếu các ngươi không nói thật, liền đem toàn bộ các ngươi kéo đi giết".
"Ách. . . . . ." Mặc dù tiểu thư rất hung dữ sẽ đánh người, nhưng không đến nỗi đập chết người; thế nhưng đám quan binh xem ra giống như là sẽ đem mỗi một người bọn họ đều kéo đi chém. . . . . .
Bởi vì không muốn chết, bọn họ không thể làm gì khác hơn là phải xin lỗi đại tiểu thư rồi.
"Trông giống nàng!" Mọi người tay nâng lên rối rít chỉ hướng Lạc Dã Nhạn, vốn là cảm thấy khuôn mặt nữ nhân trong bức tranh rất giống Dã Nhạn, Lạc Dã Nhạn cũng bị hù sợ.
"Tất cả mọi người đều nói là nàng, lần này ngươi cũng không còn gì nói chứ? Ngươi nên đi tìm đại phu xem mắt một chút rồi! Đi thôi!" Thủ lĩnh quan binh cười một tiếng với Phó Ngọc Tinh, sau đó muốn những quan binh khác dẫn Lạc Dã Nhạn đi.
"Ai nói giống nàng ta, rõ ràng chính là ta! Trở lại! Các ngươi trở lại cho ta. . . . . ." Phó Ngọc Tinh thật sự điên cuồng chạy theo sau lưng quan binh, chỉ là một con voi rất khó chạy trốn so một đám con báo nhanh chóng, cho nên nàng chỉ có thể nhìn những quan binh kia mang theo Lạc Dã Nhạn càng chạy càng xa. . . . . .