Tôn Miên Miên không cách nào cự tuyệt quyến rũ của Hách Lang,nhìn sang Hách Lang, hình như cũng vậy.
Rõ ràng nàng là xử nữ không hề có kinh nghiệm, nhưng sau khi hắn cứng rắn xé bỏ vẻ ngoài ngây ngô của nàng, mới phát hiện nàng ngọt ngào khiến hắn bất tri.
Chiều nay, hắn phóng túng mình, một lần lại một lần muốn nàng.
Dưới sự dẫn đường của hắn, luôn luôn trực bạch Tôn Miên Miên không hề giống với nữ nhân khác chỉ biết lấy lòng hắn, phản ứng của nàng luôn biểu lộ một cách rất trực tiếp.
Từ trước đến nay giấc ngủ của Hách Lang luôn rất ngắn, khi hắn tỉnh lại thân thể nhỏ nhắn của nàng vẫn nằm trong khuỷu tay của hắn.
Một đêm đi qua, sưng đỏ trên mặt nàng đã lui không ít, hắn nhìn nàng đang ngủ say, ánh mắt không thể dời đi. Xem ra nàng rất mệt mỏi, không biết là do hôm qua hắn đòi hỏi làm nàng mệt mỏi, hay là vì mấy ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.
Vốn nàng có thể bình an vô sự lưu lại Hách phủ, nhưng ngay tại lúc lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, lại nhớ tới Tôn Cẩm Hoa từng nói với hắn về chuyện của tiểu muội nàng....
Thật ra thì trong phủ tỷ muội nào cũng không cần ta tốn tâm, vì các nàng đều có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng mà cái tiểu muội nhà ta, khờ dại mơ mộng cả ngày chỉ có ngồi ăn rồi lại chờ chết, nói thành thạo một nghề, thì chính là ăn cùng ngủ đi! Đây cũng là ưu điểm của nàng, cho nên ngươi hãy ném cho nàng ba bữa cơm cùng thức ăn, cho nàng thêm một chỗ tránh mưa tránh gió, giống như nuôi heo là được rồi.
Ngày nào đó mà ta xảy ra chuyện, ngươi cứ nuôi nàng như vậy, chính xác không sai. Còn nữa, ngàn vạn đừng để cho sinh mệnh nàng có bất cứ hiểm nguy gì, ngươi nên hiểu, nữ nhân Tôn phủ từ trước đến nay đều không dễ chọc.
Đúng, hắn nói dối Tôn Miên Miên.
Hắn cùng Tôn Cẩm Hoa trên triều đình nhìn như không hợp, là bởi vì binh quyền Nguyên Phượng hoàng triều được chia thành năm phần, một phần nằm trên tay Hoàng đế cùng thái hậu, ba phần khác thì nằm trên tay Tôn Cẩm Hoa, Tích gia nhà mẹ Tĩnh Phi, cùng Thái Úy là hắn.
Mặc dù hắn thưởng thức Tôn Cẩm Hoa phong thái kiêu dũng thiện chiến, nhưng vì trạng thái cân bằng trong triều đình, ngoài mặt hắn và nàng chỉ có thể xung đột, không thể có biểu hiện thân thiện.
Đây là vì tránh đại thần triều đình nghi kị, cũng là âm thầm thay hoàng thượng phân tán việc kết đảng phản loạn một chút. Hôm nay vì Tôn Cẩm Hoa không rõ tung tích mà bị trị tội phản quốc, thiếu đi một chân thế lực binh quyền, cũng chỉ còn lại hai phe hắn và Tĩnh phi giằng co lẫn nhau.
Đồng thời, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tĩnh phi cùng Tích gia phí hết tâm tư đưa Tích Hương Hạm vào Hầu gia phủ, một mặt là muốn theo dõi hành động của hắn, mặt kia là muốn thuyết phục hắn kết thân cùng Tích gia, làm lớn mạnh thế lực vây cánh.
Đáng tiếc thiên hạ này không phải là của Tích gia cũng không phải là thiên hạ của Hách gia. Giang sơn này cuối cùng thuộc về Nguyên Phượng hoàng triều của Phượng gia a!
Hắn một ngày là thần, cả đời là thần. Đây là số mệnh của hắn, cũng là lựa chọn của hắn.
Vốn hắn không muốn lợi dụng Tôn Miên Miên, nàng cũng có thể bình yên vô sự ở úy phòng sống qua ngày, nhưng vì để thời cơ chín muồi đến sớm hơn, hắn cố ý an bài nàng tới bên mình, nhìn từ trong mắt người ngoài, hắn giống như là sủng ái nàng, thậm chí ăn mặc cũng vượt quá đồ dùng của nôt tỳ bình thường, những thứ này tất cả đều để cho tai mắt trong phủ nhìn.
Nhưng hắn không ngờ, sủng ái là sủng ái, thế nhưng cũng lại đem nàng vào trong lòng mà sủng ái.
Trong phủ mỗi người đều có tâm cơ riêng mình, hình như chỉ có nàng y theo bước đi của mình, chỉ là có lúc bị hắn chọc cho giận đến mức giơ chân lên, mà nghĩ một vài mưu kế nhỏ không hề ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng rất nhanh liề bị phơi bày.
Mà hắn cũng có ý xấu, đem nàng đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, khiến nàng càng muốn khiêm tốn, càng bị tất cả mọi người trong phủ chú ý.
Nha đầu này thật đúng là ngốc, đại khái không biết bốn chữ “Cáo mượn oai hùm” này viết như thế nào, ngược lại làm cho nàng càng run run rẩy rẩy sống qua ngày trong phủ hơn.
Hắn cho nàng đăc quyền, nàng lại xem như củ khoai lang nóng phỏng tay.
Nhìn gương mặt ngủ vô ưu của nàng, hắn không nhịn được nâng khóe miệng lên mỉm cười.
Có lẽ cũng bởi vì nàng suy nghĩ đơn giản, mới có thể khiến hắn bất chi bất giác chìm đắm trong đơn thuần của nàng, chung đụng với nàng, hắn không cần phí quá nhiều ý định tính toán với nàng.
Bởi vì như nàng nói, thứ nàng muốn không nhiều lắm, chỉ cầu an toàn bảo vệ tính mạng của mình.
Chỉ là tâm nguyện này đối với hắn mà nói thì không hề dễ dàng để đạt được, ở trong Quan gia hắn, ngoài mặt vô cùng phong quang (*), nhưng thật ra hắn và nàng đèu cùng một dạng, cũng chọn một chủ tử.
(*) nở mày nở mặt.
Muốn bò lên cao, hắn nhất định phải trả giá chút ít. . . .
Vừa bắt đầu, hắn coi nàng như mồi câu, hiện tại, thế nhưng hắn lại ăn cái mồi câu này trước tiên. . . .chắc hẳn tương lai sẽ có nhiều người mơ ước vị trí của Tôn Miên Miên hơn rồi.
Khi hắn nhìn nàng thì người nằm trong khuỷu tay hắn đột nhiên mở cặp mắt mờ mịt ra, bốn mắt đụng nhau với hắn.
Sau khi Tôn Miên Miên tỉnh lại, phát hiện hắn đang dùng tròng mắt đen mê người nhìn chằm chằm nàng. “Nhị. . . .nhị thiếu gia. . . .” Nàng muôn cựa người, lại bị hắn khống chế chặt, không nhịn được nhíu mày.
“Muốn đi đâu?” Hắn thấp giọng hỏi.
Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện thân thể mình trơn bóng, ngay sau đó liền chui vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như tôm luộc chín.
“Chuyện này. . . .ta. . . . .ngươi. . . .” Nàng ấp úng, ngay cả câu cũng không nói hoàn chỉnh được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thân cận với nam nhân gần như vậy.
Nàng từng lén xem Xuân Cung đồ trân quý của tứ tỷ, thì ra là. . . .Chuyện tư tình của nam nhân và nữ nhân làm như vậy, khiến cả người nàng mất hồn.
Ai! Nàng không thể không nói, thật ra thì nhìn tuấn nhan y hệt Yêu nghiệt của Hách Lang, hồn nàng đã sớm mất hơn phân nửa, chỉ là giả bộ trấn định thôi.
“Hối hận?” Hắn nhíu mày, “Đáng tiếc cõi đời này không có thuốc hối hận để cho người uống, ngươi nên tiếp nhận sự thực ngươi đã trở thành nữ nhân của ta đi!”
“Sẽ không hối hận.” Nàng lúng túng mở miệng, “Nhưng mà. . . .bất quá cũng chỉ là một đêm mây mưa, không cần trở thành nữ nhân của nhị thiếu gia. . . .”
Hắn vừa nghe, gương mặt tuấn mĩ kéo xuống. “Thế nào? Nghe lời ngươi nói, dường như trở thành nữ nhân của ta rất uất ức, phải không?”
“Có một chút.” Nàng không bao giờ nói khoác, trực tiếp gật đầu.
“Hắn tức giận lườm nàng một cái. “Dùng thân phận địa vị của ta, đi theo ta, ngươi còn uất ức?” Đầu nàng rốt cuộc chứa những gì a?
“Nhưng bây giờ ta dùng thân phận quan tỳ, đi theo nhị thiếu gia, nhiều nhất cũng chỉ có thể là một tỳ thiếp.” Đôi mắt to chớp động, nhìn hắn. “Đại tỷ nói cha ta rất chung tình, đời này cũng chỉ có mẹ ta là thê tử, cho nên nếu tìm nam nhân phải tìm người giống như cha ta, ít nhất về mặt tình cảm rất chuyên nhất. Nhị thiếu gia, chuyện giữa nam với nữ, chỉ có ngươi biết, ta biết, chúng ta. . . .thật ra thì có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
Hắn nghe rồi, không có lộ vẻ như trút được ghánh nặng, ngược lại tức giận trợn mắt nhìn nàng. “Tôn Miên Miên, ngươi đúng là đà điểu, cho nên đời này mới không có tiền đồ!”
“Ngươi tức giận cái gì?” Hắn vì sao đột nhiên lại tức giận? Nàng chỉ nói ra lời từ lòng thôi mà! “Giấc mộng lớn nhất của ta chính là cả đời bình bình phàm phàm.”
“Ngươi có chút chí khí nào không hả?” Hắn lấy tay day day huyệt thái dương, nghĩ thầm, kết cấu đầu nàng thật không giống người bình thường.
“Chí lớn nhất của ta chính là không trộm không giành, cho nên trừ phi ta gật đầu đồng ý, bằng không không cho phép người khác chia sẻ những gì ta có.” Nàng nâng cằm lên, âm vang có lực trả lời.
Hắn nheo cặp mắt lại, khóe miệng vốn đang suy sụp bỗng khẽ giương lên: “Nói cho cùng, ngươi chính là hy vọng không muốn chia sẻ ta với những nữ nhân khác, đúng không?”
“Đây là ta hy vọng, nhưng không có nghĩa là có thể thực hiện.” Nàng ngây ngốc mà nói, sau đó tặng hắn một nụ cười nhạt. “Hy vọng không có thực, cũng không cần phải mong đợi đi.” Cho nên thời gian gần đây luôn làm tới nơi tới chốn, đối với hắn hoàn toàn không có ảo tưởng qua.
Ai biết không có ảo tưởng càng thêm bi thương, chỉ cần hơi dính, nàng liền mắc câu, hơn nữa còn xuất hiện triệu trứng nghiện.
Thật là hỏng bét, nghiện hắn trước, nàng trước cần phải từ bỏ a!
Tôn Miên Miên a Tôn Miên Miên....Hách Lang âm thầm thở dài, cần phải nói nha đầu này rộng rãi sao? Vẫn là bình sinh không có chí lớn, hoàn toàn vô cầu sao?
“Nếu như ta nói, ta đồng ý kiếp này chỉ có một nữ nhân là nàng?” Đối với hắn mà nói, không có bất kì nữ nhân nào thú vị như nàng.
Nàng trừng mắt thật lớn, nhìn chằm chằm cào gương mặt của hắn, vẻ mặt của hắn không giống như đang châm biếm nàng, ngược lại mang theo vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Cho ta thêm một đoạn thời gian nữa, có thể cho nàng một danh phận, ta nhất định sẽ cho nàng.” Nhìn bộ dáng giật mình của nàng, hắn nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, tuấn nhan dời đến trước mặt nàng. “Tôn Miên Miên, Nàng thừa nhận nàng yêu ta đi!”
Nàng vừa nghe, cảm thấy gương mặt nóng ran không chịu nổi. “Yêu đơn phương sẽ không kéo dài được lâu, ngươi cuối cùng sẽ ngán. . . .”
Hắn khẽ cười một tiếng, lần nữa ôm nàng vào trong ngực. “Nếu như là nàng, ta nghĩ ngày ngày đều sẽ có chuyện mới mẻ.” Ý tưởng của nàng luôn cổ quái như vậy, hắn nghĩ, sau này có nàng, vậy sẽ khiến cuộc sống hắn tăng thêm niềm vui thú mới đúng.
Lúc này, môi mỏng hôn lên làm hắn say mê cánh môi mềm mại, mút thật sâu, cũng giống như là mút thật chặt cuộc đời của nàng. . . . .
Đời này, con mồi hắn đã nuốt vào, đừng mơ tưởng có thể chạy trốn khỏi miệng hắn!
Hách Lang cố ý đem Tôn Miên Miên từ thân phân quan tỳ lên thị nhân, mặc dù nàng dùng mọi cách kháng nghị, nhưng dưới uy hiếp dụ dỗ của hắn, cuối cùng thuyết phục được nàng.
Mặc dù nàng không muốn nhanh khuất phục như vậy, chỉ là nghĩ tới câu nói của hắn. . . .
Chỉ cần lên thị nhân, về sau nàng có thể trải qua cuộc sống ngồi ăn rồi chờ chết như trước kia, cuộc sống như vậy nàng không muốn sao?
Ách. . . .được rồi! Nàng thừa nhận bản thân mình dao động.
Trước kia nàng sống dưới cánh chim của các tỷ tỷ, hiện tại có người bao bọc nàng, dường như cũng không phải là chuyện xấu.
Hơn nữa. . . .có lẽ hắn nói đúng, sức chống cự nàng đối với hắn hình như càng ngày càng yếu đi.
Dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng, cũng là người đầu tiên dạy nàng chuyện tình nam nữ.
Suy nghĩ một chút, Hách Lang, tính tình mặc dù có chút vô tình, nhưng mấy ngày nay chung đụng, trừ hơi hà khắc với nàng, mỗi lần trở về chỉ cần nàng xảy ra chuyện không may, hắn cũng chưa từng chân chính trách phạt nàng.
Hơn nữa mỗi khi nàng bị thương, hình như hắn sẽ giúp nàng lấy lại công đạo, giống như Bích Oanh đẩy nàng ngã xuống nước, mặc dù nghe nói nàng được đại thiếu gia thu vào làm thiếp, nhưng không bao lâu sau liền truyền ra tin tức nàng trượt chân ngã xuống nước, bị nhiễm phong hàn, trong lúc dưỡng bệnh, trên người chất đầy những mẩn đỏ không biết tên, đến giờ vẫn chưa được chữa trị tốt, còn làm hỏng khuôn mặt dễ nhìn.
Nàng nghĩ thầm, có phải là kiệt tác của Hách Lang hay không? Vốn chỉ là suy đoán của nàng, chỉ là nhìn từ kết quả của Lục Vi, nàng tin tưởng tất cả đều do hắn âm thầm an bài.
Hắn cũng không có lập tức xử chảm Lục Vi, ngược lại đem nàng hành hạ đến sống không bằng chết, Lục Vi đánh sưng mặt nàng, hắn sai người đánh nát khuôn mặt Lục Vi, nghe nói ngay cả hàm răng cũng đánh gãy, cả cặp mắt cũng không tránh khỏi liên lụy.
Ài, hắn có thể không cần tàn nhẫn như vậy không?
Không thể. Hắn nói.
Bởi vì từ trước đến giờ hắn luôn là người có thù phải trả, hơn nữa còn hoàn trả gấp bội lần.
Tính tình nam nhân này rõ ràng tàn nhẫn như vậy, nhưng lại vô cùng nhẫn nại đối với nàng, khiến nàng có chút mờ mịt.
Nàng không cách nào phủ nhận mình thích hắn, ban đầu nghe nói hắn muốn cưới Tích Hương Hạm lòng nàng như bị rút ra, hơn nữa lại giống như có người cầm cây kim không ngừng đâm mạnh vào, trước nàng không hiểu cảm giác này, nhưng chậm rãi tựa hồ lại có chút hiểu.
Đây là. . . .ghen tỵ. Tứ tỷ từng nói thích một người, sẽ hoàn hoàn đoạt lấy, không cho phép những nữ nhân khác cùng chia sẻ, bởi vì trong chữ “yêu”, chỉ có một trái tim, tâm chỉ có một, cũng chỉ có thể dành cho một người.
Cho nên hiện tại trong lòng chỉ có một người là Hách Lang thôi sao?
Kể từ khi cùng hắn da thịt thân thiết, nàng đã từ thiếu nữ chuyển thành nữ nhân.
Chuyện tình ở dưới lòng nàng chỉ thấy lên men, lại không mong đợi biến mất không thấy gì nữa.
Dường như mưa to đã liên tiếp hạ xuống mười ngày nay, Thành Đông ngập chìm vì lụt lội, vùng núi ngoại thành thậm chí còn bị sạt lở, tạo nên một đại lũ bùn vô cường đại, vùi lấp toàn bộ một thôn trang nhỏ, Hách Lang vừa nghe tin liền lập tức cùng Hầu gia đi tới nơi xem khám, đã ba ngày chưa trở về phủ, có lẽ hôm nay nàng vẫn không thể nhìn thấy hắn.
Hiện tại nàng mới cảm nhận được ý tứ trong câu nói: “Một ngày không gặp, như cách ba thu”.
Lúc này Tôn Miên Miên đang đứng trước cửa vườn Nam, nhìn nước mưa không ngừng rơi xuống, đôi mày thanh tú hơi nhíu lên, cho đến khi nhìn thấy một tiểu tỳ che ô trở lại trong viện, khuôn mặt nàng trong nháy mắt sáng lên, vội vàng mở miệng: “Sơ Tinh, ngươi khổ cực rồi. tình hình bên kia thế nào rồi?”
“Tiểu thư, mấy ngày nay liên tiếp mưa to, Thành Đông toàn là nước, đại thiếu gia và nhị thiếu gia vẫn phải ở đó, xem chừng tạm thời chưa thể trở về được.” Sơ Tinh thu cái ô, xiêm áo cũng bị áo mưa làm ướt.
Nàng cắn cắn môi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Ta hiểu rồi. Sơ Tinh, ngươi đi tắm trước đi, nhớ uống thêm chén canh gừng làm ấm thân thể.”
“Cám ơn tiểu thư”. Sơ Tinh phúc thân, nhưng nhìn thấy mặt nàng lo lắng, lại mở miệng: “Tiểu thư, đừng lo lắng, tin tưởng nhị thiếu gia sẽ nhất nhanh chóng trở lại phủ, không có việc gì.”
Nàng lộ ra một nụ cười khổ: ‘Hy vọng là thế.” Mặc dù miệng trả lời thế, nhưng ngực lại không khỏi bảy nâng tám hạ, một khắc cũng không an tâm.
Được nô tỳ Thanh Dung nâng đỡ, Tôn Miên Miên trở lại phòng, mưa to không ngừng, làm cho tâm tình nàng hết sức buồn bực, ngồi không xong, đứng cũng không được.
Không lâu sau, có tiếng thị vệ vào thông báo, đại thiếu phu nhân ở tiền viện có chuyện thỉnh cầu.
Lòng nàng giật mình bình bịch một tiếng. Sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Vội vàng ra khỏi phòng, nàng cầm lấy ô đi vào trong làn mưa, bước nhanh tới cửa, quả thật nhìn thấy gương mặt vội vã của đại thiếu phu nhân.
“Đại thiếu nãi nãi.” Nàng nhíu mày.
“Tôn cô nương, đã xảy ra chuyện”. Đại thiếu phu nhân Uyển Phi thần sắc lại hốt hoảng, vừa nhìn thấy nàng, lập tức cầm lấy tay nàng.
Hô hấp Tôn Miên Miên cứng lại, ngực đột nhiên nhảy dựng lên: “Có phải là nhị thiếu gia?”
“Đúng vậy.” Uyển Phi nhìn chung quanh, cố ý lôi nàng sang một bên, nhỏ giọng nói: “Thành Đông không phải có một thôn trang nhỏ bị vùi lấp trong lũ lụt sao? Hiện tai thôn dân vì vấn đề lương thực cùng nước nên bắt đầu bạo động, nghe nói nhị thiếu gia không cẩn thận bị bạo dân đả thương. . . . .”
“Thật?” Tôn Miên Miên thu lại khẩu khí, “Tình hình nhị thiếu gia bây giờ như thế nào rồi?” Uyển Phi vỗ vỗ cánh tay nàng. “Nghe nói bị thương rất nặng. Vốn nhị thiếu gia không muốn khiến ngươi lo lắng, nhưng ta sợ tình huống không tốt, mới len lén nói cho ngươi biết, muốn ngươi chuẩn bị tâm tư.”
Chân mày Tôn Miên Miên nhíu chặt, cơ hồ dính lại với nhau, nước mưa rơi xuống như là quất mạnh vào tim nàng, khiến nàng hết sức khổ sở.
“Đại thiếu nãi nãi, ta muốn xuất phủ đi tìm nhị thiếu gia.” Nàng mấp máy môi, sau lưng Uyển Phi phúc thân, vội vàng che ô trở lại trong phòng, không nhìn thấy tia sáng kì dị lóe ra từ khóe mắt Uyển Phi, tựa hồ đang toan tính cái gì đó.
Một lòng đều treo trên người Hách Lang, dĩ nhiên Tôn Miên Miên không còn tâm tư chú ý đến những người khác, dù sao hắn cũng chưa từng rời khỏi nàng lâu như vậy, cộng thêm vài ngày nay mưa to không ngừng, vùi lấp một thôn trang nhỏ, lại thêm việc hắn bị bạo dân đả thương.
Lòng nàng như lửa đốt, sau khi vào phòng, cước bộ im bặt, giống như là có đồ gì đó va vào lòng nàng, khiến nàng bất thình lình hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhị tỷ gặp chuyện không may nàng cũng từng có loại tâm tình này, giờ khắc này chỉ lo lắng cho Hách Lang, chỉ hận mình không có thêm đôi cánh, có thể bay thẳng đến bên cạnh hắn.
Nàng muốn gặp hắn, không thể chờ đợi thêm nữa, đáy lòng nàng hình như cũng đã có đáp án. . . ..
Hắn cùng với người nhà của nàng. . .. .đều quan trọng như nhau.
Tôn Miên Miên mất tích?!
Hách Lang trở lại phủ, lại phát hiện không thấy bóng dáng Tôn Miên Miên đâu.
Nghe thị vệ vườn Nam bẩm báo, hắn mới biết, nàng lại tự mình xuất phủ?
Hắn lại hỏi qua thị vệ, mới biết trước khi nàng xuất phủ, đại tẩu hắn đã từng đến tìm nàng.
Mắt phượng nhíu lại, trong lòng hắn nắm chắc rồi.
Nói đến đại tẩu Tích Uyển Phi. . . . .Đúng, lại là cái họ Tích, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn ở trong phủ luôn phải cẩn thận, bởi vì vị đại ca cùng cha khác mẹ vẫn luôn mơ ước chiếm được vị trí Thế tử Hầu gia của hắn.
Mọi mặt của Hách Tuần đều vô cùng xuất sắc, chỉ tiếc mẹ ruột hắn lại là tiểu thiếp, vì vậy đời này cho dù hắn ta có biểu hiện xuất sắc thế nào, cũng vẫn phải xếp sau Hách Lang hắn.
Từ mấy năm trước hắn đã nhìn ra Hách Tuần ngoài mặt ôn hòa, nhưng nội tâm lại như lưỡi dao sắc bén, tùy thời đều muốn diệt trừ hắn, thậm chí ngay sau khi Tích Uyển Phi gả vào Hách phủ, cánh tay liền cong về phía Tĩnh phi.
Hách Tuần thậm chí còn muốn giúp Tĩnh Phi diệt trừ hắn, đáng tiếc người hắn vốn đa nghi, nhìn thấu một đầu mối nhỏ, đã sớm chuẩn bị đề phòng Hách Tuần rồi.
Hiện giờ Hách Tuần mắt thấy diệt trừ hắn ngày càng khó khăn, liền đem mũi nhọn chĩa sang phía Tôn Miên Miên.
Cuối cùng, gã sai vặt phía trước bẩm báo, ở bát giác đình cách thành sáu dặm tìm thấy chiếc xe ngựa của nàng, nô tỳ theo hầu Thanh Dung cùng phu xe sớm mất tích.
Hách Lang vừa nghe, dung nhan cự biến.
Không để ý mọi người phản đối, hắn đội mưa đi tới Bát giác đình, chỉ nhìn thấy chiếc mã xa không một bóng người.
Nữ nhân hắn thích nhất cứ như vậy liền biến mất không thấy? Hắn nghiến răng, mấy ngày nay trôi qua quá mức ngọt ngào, quên mất thân nàng còn đang vùi lấp trong ổ sói.
“Gia, thuộc hạ đã tìm tứ phía, không thấy bóng dáng tiểu thư. Nhưng lại phát hiện dấu bánh xe của một chiếc mã xa khác, chỉ là sau một đoạn đường, đầu mối liền biến mất.”
Gương mặt hắn lạnh lùng, trở lại Hách Phủ.
Chuyện đầu tiên hắn làm khi về đến Hách Phủ chính là tiến về phía viện của Hách Tuần, cả người hắn tản mát tức giận, cùng với sát khí không thể đè ép.
Đi tới viện Hách Tuần, hắn trực tiếp đi về phía phòng, đôi chân dùng sức đá văng cửa, nhìn thấy Hách Tuần cũng vừa chạy từ bên ngoài về, một thân quần áo ướt sũng vẫn chưa thay ra, ngay sau đó hắn liền phẫn nộ xông lên phía trước.
Nét mặt Hách Tuần có chút kinh ngạc, giọng nói cũng có chút mất tự nhiên, “Đại đệ, sao ngươi lại tới đây?” Đối với Hách Lang, hắn vẫn còn chút cố kị, dù sao tranh quyền đoạt lợi lại kéo tới tay chân, có một số việc hắn vẫn chưa thể lộ vẻ nổi bật.
Hách Lang bước tới trước mặt Hách Tuần, thanh âm chất vấn mang theo tức giận, “Tôn Miên Miên đâu? Ngươi mang nàng giấu ở chỗ nào?”
“Đại đệ, ngươi đang nói gì?” Hách Tuần cười khô một tiếng, “Ta với ngươi đều ở bên ngoài, cũng vừa mới trở lại phủ thôi, làm sao biết Tôn Miên Miên ở đâu?”
“Coi như ngươi không biết, nhưng Tích Uyển Phi tự sẽ hiểu rõ.” Thanh âm hắn lạnh lùng. “Nhưng nếu Tôn Miên Miên có chuyện không hay xảy ra, cũng đừng trách ta không nể tình huynh đệ.”
“Đại đệ, ngươi làm càn rồi.” Hách Tuần cũng trở nên nghiêm mặt, tựa như hai mãnh hổ cùng giằng co, ôn nhã khách khí vừa rồi đều biến mất vô tung, “Dầu gì ngươi cũng phải gọi ta một tiếng đại ca.”
“Nếu như ngươi thật sự xem ta là đệ đệ của ngươi, vậy thì giao người ra đây.” Hách Lang không chịu thối lui, từ trước đến giờ dù thế nào đi nữa thì trong mắt hắn cũng không xem ai ra gì, “Nếu không, gọi Tích Uyển Phi ra đây, ta tự mình thẩm tra nàng.”
“Ngươi thật sự là quá mức rồi!” Hách Tuần oán hận trừng mắt nhìn hắn, “Đừng tưởng rằng trong triều quan vị ngươi cao hơn ta, trong phủ, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng đại ca. Chẳng lẽ luân lý đạo đức này ngươi đã quên sạch rồi?”
“Luân lý đạo đức?” Hách Lang cười lạnh một tiếng, “Trên đời này có vị đại ca nào vì vị trí Thế tử, sắp đặt đoạt lấy sinh mệnh của đệ đệ sao? Trên đời có vị đại ca nào sẽ vì tranh quyền đoạt lợi, không tiếc câu kết cùng ngoại thích (*), đi đối phó với người nhà của mình? cũng chỉ có ngươi.”
(*): nhà vợ.
“Ngươi. . . . .”
“Nhất định cần ta vạch mặt sao?” Hắn nheo lại một bên mắt phượng, toát ra tia ánh sáng nguy hiểm, “Ngươi cho rằng giấy gói được lửa sao? Tĩnh Phi muốn lợi dụng Tích Hương Hạm tới lung lạc, nhưng ta lại làm trái ý bà ta, hiện tại muốn dùng Tôn Miên Miên khai đao, phải không?”
Sắc mặt Hách Tuần trở nên xanh mét, đôi tay nắm chặt thành quyền, “Hách Lang, ngươi quá cuồng vọng. . . .”
“Ta cuồng vọng vì ta có tự tin đối phó được với các ngươi.” Hách Lang hừ lạnh một tiếng, “ Hách Tuần, nếu như ngươi còn giác ngộ được trên người ngươi đang chảy huyết dịch Hách gia, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng dừng lại kế hoạch giữa ngươi cùng Tĩnh phi, đả thương người, nhất định sẽ tự mình hại mình.”
“Ta không cần người bình luận.” Ánh mắt Hách Tuần lóe lên, tránh né khí thế bức người của Hách Lang.
Hách Lang cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn hắn, “Nếu như Tôn Miên Miên xảy ra chuyện không may, cũng đừng trách ta không nể tình huynh đệ, thậm chí còn có thể bắt Tích Uyển Phi mạng đền mạng.”
Hách Tuần không bỏ qua thái độ của hắn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hách Lang gấp gáp như thế, tức giận như thế, hơn nữa lại vì một quan tỳ nho nhỏ!
“Chẳng lẽ một nô tỳ có thân phận thấp hèn nhất, lại là người quan trọng hơn thân nhân của ngươi như vậy?” Hách Tuần nghiến răng, thanh âm như được rít ra từ kẽ răng, “Nếu không phải hoàng thượng khai ân, đầu nàng đã lìa khỏi cổ rồi, một sinh mệnh nát vụn như vậy, ngươi cần gì phải để trong lòng? Cũng chỉ là nữ nhân, tìm thêm là được.”
“Đáng chết!” Hách Lang muốn tiến lên oanh hắn một chưởng, lại bị thị vệ bên cạnh là thanh Ảnh giữ lại, “Buông ta ra!”
“Gia, tỉnh táo lại.” Vệ Thanh Ảnh lắc đầu, “Ngài tranh chấp cùng đại thiếu gia cũng vô dụng, hiênn nay quan trọng nhất là phải tìm ra tung tích của tiểu thư!”
“Muốn lấy mạng của ta, cứ tới đi!” Hách Tuần cũng nặng nề hừ một tiếng, “Chỉ là đừng trách ta chưa cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám xuống tay với Uyển Phi, khẳng định mạng nhỏ của Tôn Miên Miên cũng sẽ không giữ nổi.”
Từng câu từng chữ tựa như kim châm ghim vào lòng Hách Lang, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong mắt bắn ra tia sáng lãnh túc, Hắn thật sự không thích người khác đem tính mạng Tôn Miên Miên ra uy hiếp hắn.
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, Tôn Miên Miên bây giờ đang ở đâu? Có an toàn không?” Đôi mắt phượng hắn nhìn chằm chằm vào Hách Tuần.
Tròng mắt hách tuần nâng lên chút hận ý, nhìn hắn, cuối cùng thanh âm đã bình ổn trở lại, lạnh lùng trả lời hắn, “Không biết.”
“Rất tốt.” Hách Lang cũng không nói nhảm nữa, ngược lại hai mắt hàm ẩn ánh sáng lạnh. “Tốt nhất nên phù hộ nàng không phải chút thương tổn nào, chỉ cần nàng bị động đến một sợi lông tơ, ta sẽ hoàn trả gấp bội.” Sau đó mang theo sát ý phất tay áo rời đi.
Sau khi rời khỏi viện của Hách Tuần, hắn thu lại nét mặt dữ tợn, khôi phục tỉnh táo, quay đầu lại nhìn thị vệ đang nhìn mình.