https://truyensachay.net

Quay Trở Về Tuổi 17

Chương 4

Trước Sau

đầu dòng
Trở lại hơn mười năm, Khang Đóa Hinh thích nhất thời gian cả nhà dùng bữa tối.

Mỗi ngày trên bàn cơm tối, là lúc một nhà ba người bọn họ có thể thả lỏng nói chuyện phiếm tâm sự, tựa như bây giờ –

“Ăn nhiều một chút” Hoàng Nhã Huệ gắp một cái đùi gà bỏ vào trong bát cô, “Nhìn con gần đây dường như gầy đi không ít, học gì thì học, khỏe mạnh là trên hết, mỗi ngày học bài đến một hai giờ, buổi sáng lại sáu giờ hơn đã rời giường, thân thể sao chịu được?”

“Không còn cách nào khác, sắp thi rồi!” Khang Đóa Hinh cười cười, “Qua đợt này là tốt rồi, toán con học không tốt, cũng chỉ có thể luyện tập nhiều hơn.”

Nói đến toán học, một nhà ba người đều nhớ đến chuyện Tiết Vũ Địch, trong lúc nhất thời không khí trở nên đông cứng.

Hoàng Nhã Huệ do dự vài giây, mới thật cẩn thận nói: “Nếu không…… Mẹ sẽ giúp con tìm gia sư khác?”

“Tìm gia sư làm gì, nếu lại phát sinh chuyện như lần trước làm sao bây giờ?” Khang Hành Đình lập tức nhíu mày phản đối, “Tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu gặp phải kẻ giống tiểu tử Tiết gia vô liêm sỉ kia, Đóa Hinh chẳng phải càng nguy hiểm?”

Nghĩ đến chuyện lần trước, Khang Đóa Hinh co rúm lại hạ, “À, không cần……”

Vì thế Hoàng Nhã Huệ cũng thực áy náy, “Thực xin lỗi, lúc trước thật đúng là không thấy họ Tiết kia lại là loại người này.”

Lúc trước bạn bà không ngừng thổi phồng con nhà mình thi vào hệ điện cơ đại học Z lợi hại thế nào, bà mới mời hắn đến dạy học cho con, không ngờ Tiết Vũ Địch đáng chết kia, lại thừa dịp bọn họ vợ chồng không ở nhà dám có ý đồ với Đóa Hinh.

Vì chuyện này, bà không nói hai lời liền đoạn tuyệt quan hệ với người bạn kia, hoàn toàn không chấp nhận lời xin lỗi cầu xin của đối phương, kiên quyết cắt đứt.

Đóa Hinh là con gái bảo bối của vợ chồng bọn họ, sao có thể để tên khốn kia bắt nạt?

“May mắn lúc ấy Đông Luân vừa vặn ở gần đây, nghe được con kêu cứu, bằng không hậu quả thật không lường.” Khang Hành Đình nghĩ đến tình huống ngày đó, bất giác nghiến răng nghiến lợi.

“Không sao, đều đã qua rồi mà.” Khang Đóa Hinh miễn cưỡng cười cười, trái lại an ủi cha mẹ.

Tuy rằng mỗi khi nhớ tới việc này, lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Ngày đó cha mẹ nhận được điện thoại của cảnh sát, thất kinh chạy về gia, tự nhiên cũng nhìn thấy Nguyễn Đông Luân đang ở bên cạnh cô.

Bởi vì hai người lúc trước đã thỏa thuận, trước khi anh tốt nghiệp đại học, không để cha mẹ biết quan hệ của bọn họ, bởi vậy Nguyễn Đông Luân không lộ ra bất cứ điều gì trước mặt vợ chồng Khang gia. Thậm chí tỏ ra mình không nhớ rõ Khang Đóa Hinh, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói mình dạy ở gần đây. Lúc dạy xong đang chuẩn bị trở về, lại nghe thấy tiếng kêu cứu. Bởi vậy may mắn cứu người.

Nhưng vợ chồng Khang gia cũng có ấn tượng với anh, dù sao anh có khí chất bất phàm, thái độ thong dong trầm ổn, tuyệt không giống nam sinh đại học hai mươi tuổi, ngày đó ở Phương gia mặc dù vội vàng thoáng nhìn, vợ chồng hai người đã chú ý đến anh, lúc này gặp lại anh cứu con gái bảo bối của họ, đương nhiên cũng có hảo cảm.

“Kỳ thật em cảm thấy tìm nữ gia sư cũng được ……” Hoàng Nhã Huệ nghĩ nghĩ, vẫn nói ra.

“Không cần, nữ gia sư rất khó tìm, dù sao cũng phải thi, tự con cố gắng thêm cũng được.” Khang Đóa Hinh không muốn vì chuyện này làm cho cha mẹ hao tổn tâm trí.

“Đóa Hinh à, mẹ nói nếu con không có hứng thú với toán, sao khổ sở thi vào, vào học viện khoa văn cũng không phải rất tốt sao?”

“Chính vì học không tốt, mới càng muốn khiêu chiến, làm gì đả kích con vậy?” Khang Đóa Hinh ra vẻ thoải mái giả mặt quỷ.

Cô đương nhiên không thể nói nguyên nhân thật sự, là biết công ty cha cô vài năm sau sẽ có nguy cơ tài chính, chỉ có thể cường điệu với mọi người đó là “Hứng thú” của cô. Tuy rằng nhìn thành tích toán học bi thảm, thật sự có chút khó thuyết phục.

Khang Hành Đình nhìn hai mẹ con nói chuyện, đột nhiên mở miệng, “Bằng không để cho Đông Luân đến dạy con, được không?”

“Hả?” Không ngờ cha sẽ đề nghị như vậy, Khang Đóa Hinh ngây người.

“Như vậy cũng tốt.” Hoàng Nhã Huệ phản ứng lại trước, “Nghe nói thành tích của thằng bé kia ở đại học Z rất tốt, không phải sao?” Chị hai khen thằng bé không dứt miệng. Em nghĩ toán trung học hẳn là không làm khó được thằng bé.”

“Ngày mai anh đi hỏi xem.” Khang Hành Đình gật gật đầu, “Anh cảm thấy thằng nhóc kia nhân phẩm không tệ, thông minh, làm việc cũng thành thật.”

“Chờ một chút,” Khang Đóa Hinh vội hỏi: “Anh ấy không phải đã đến công ty ba làm sao? Bình thường đi học, còn đến công ty ba, nhất định bận rộn nhiều việc, còn muốn anh ấy đến dạy con, không sợ quá mệt mỏi sao?”

Tuy rằng cô rất mong có thể thường xuyên nhìn thấy anh, lại không nỡ để anh vất vả như vậy.

Trên giường hồng nhạt, rèm cửa sổ màu xanh lam, phong cách cô gái dào dạt tuổi thanh xuân. Trên bức tường màu vàng có một bức ảnh chụp cả nhà du lịch, bên trong một nhà ba người cười thật sự vui vẻ.

Bàn học vàng nhạt vốn luôn luôn sạch sẽ, nửa năm này có thêm đủ loại kiểu dáng sách giáo khoa, sách tham khảo, độ cao đều sắp nhấn chìm người.

“Cứu mạng, sao lại khó như thế?” Chiến đấu hăng hái hơn ba giờ, Khang Đóa Hinh đầu hàng, ném bút trên tay đi, cả người như rỉ ra trên bàn, “Đầu em đau quá, không được, em thề, nếu về sau có con, em tuyệt đối không bắt nó học môn nó không thích.”

“Từ từ sẽ được, toán học vốn sẽ không phải sở trường của em.” Nguyễn Đông Luân thản nhiên nói, thuận tay viết ra công thức giải trên giấy nháp.

“Còn từ từ, anh đã dạy quá một giờ.” Cô lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn đôi tay to đang viết chữ như nước chảy mây trôi, liên tiếp viết cho cô ngôn ngữ ngoài hành tinh gì đó mà cô không hiểu nổi.

Cô vẫn biết ông xã nhà mình…… Khụ, chồng trước, rất đẹp trai, cũng khó trách dù trước hay sau khi kết hôn, đều có phụ nữ tự động theo đuổi.

Cũng may trừ bỏ thư ký Vương, anh chưa bao giờ đem phụ nữ để vào mắt. Mà thư ký Vương …… Cô nghĩ bây giờ cô tình nguyện tin tưởng, Nguyễn Đông Luân cũng không yêu cô ta.

Nguyễn Đông Luân nghe xong lời của cô, cười cười, “Em có biết, anh ước gì có thể kéo dài thời gian nhiều một chút.”

Cô nháy mắt mấy cái, “Đông Luân, em phát hiện anh không giống trước kia.”

“Hả?” Anh nhất tâm nhị dụng*, vừa giải đề vừa nói chuyện phiếm cùng cô, “Khác thế nào?”

* Nhất Tâm Nhị dụng (一心二用): Giống Tiểu Long Nữ trong Thần điêu đại hiệp một bên tay trái vẽ hỉnh vuông, bên tay phải vẽ hình tròn á. Ý là một lúc làm 2 tay 2 việc khác nhau

“Trước kia anh sẽ không nói chuyện cùng em như vậy.” Anh trước kia, rất ít khi biểu lộ rõ ràng tình cảm đối với cô ra ngoài, đương nhiên cũng sẽ không nói thẳng những lời giống như ‘không muốn rời xa cô’ như bây giờ.

Rốt cục anh dừng bút, còn giương mắt nhìn cô, “Em không vui sao?”

“A?” Cô sửng sốt, mới đột nhiên hiểu ý, vội vàng nói: “Không có, em không phải không thích, ý của em là, em rất vui khi anh nguyện ý nói với em……”

Theo vẻ mặt của anh, cô nhìn ra được, anh thực hy vọng có điều thay đổi, không muốn bọn họ lại đi đến kết cục như kiếp trước.

Bởi vậy lúc này đây, anh thử hiểu những gì cô cần, cũng thử biểu đạt ý của anh với cô, nói cho cô từng lý do, quyết định anh sẽ làm.

Nhận ra anh vẫn rất để ý đến tình cảm của hai người, cô đột nhiên cảm thấy thực cảm động, cũng thực hổ thẹn. Nhớ lại, dường như cô chưa từng làm cái gì vì anh.

“Vậy là tốt rồi.” Nguyễn Đông Luân lại khôi phục tươi cười, cũng đưa giấy nháp cho cô, “Đến, đây là biểu thức, em xem xem có chỗ nào không hiểu, anh sẽ dạy em.”

“Ai.” Cô không tình nguyện lấy tay ngẩng đầu lên, “Toán học căn bản chính là dùng để chỉnh người ta đúng không?”

Cô càng ngày càng cảm thấy mình thực không có thiên phú.

Nguyễn Đông Luân là thầy giáo tốt, có thể đem công thức tính toán phức tạp giảng giải thành “nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu”, bất đắc dĩ cô lại không có khả năng tiếp thu, đã học mấy buổi, cô cảm thấy mình không tiếp thu nổi vị “Danh sư” này

“Kỳ thật nếu không học được, thì đừng học, dù sao lấy thành tích của em vào khoa khác cũng được, không phải sao?”

Anh đã xem thành tích hai lần thi của cô, quốc văn cùng tiếng Anh đều có thể dễ dàng đạt được mười lăm điểm. Môn xã hội thấp hơn một chút, tầm mười hai, mười ba điểm. Môn tự nhiên tuy rằng chỉ có chín điểm, nhưng mà khoa kinh tế vốn không quá quan trọng các môn tự nhiên.

Nhưng đồng dạng chỉ lấy được đến mười điểm toán, đối với cô mà nói quả thật là thương tổn không hề nhỏ. Phải biết rằng khi thi, chênh lệch một hai điểm có thể ảnh hưởng rất lớn. Thành tích toán học như vậy, sẽ kéo cô từ đứng đầu xuống bét bảng.

“Nếu không chọn khoa không cần thi toán đi, không phải em rất thích ngữ văn sao? Anh nhớ rõ rất nhiều viện văn học không thi toán học.”

“Không, em muốn vào khoa nào có quan hệ đến kinh doanh.” Cô không chút nghĩ ngợi nói.

“Vì sao?” Anh khẽ nhíu mày, “Em bây giờ không thích toán học, nếu chọn khoa này, đến lúc đó vẫn phải học một đống toán học, chẳng phải là càng khổ?”

“Em biết.” Cô thở dài. “Nhưng không có cách nào khác!”

Nguyễn Đông Luân lặng yên một chút, “Là vì chuyện của ba em sao?”

Kiếp trước công ty ba mẹ vợ phá sản, đến nỗi sau phải tự sát, anh đương nhiên còn nhớ rõ.

“A, anh đoán được?” Cô cảm thấy có chút không tốt lắm, “Em biết năng lực của mình, cho dù học thương nghiệp, cũng không giúp được gì, nhưng muốn em trơ mắt nhìn lịch sử tái diễn, em không làm được.”

“Đứa ngốc, làm gì vì chuyện này mà miễn cưỡng chính mình?” Anh đưa tay xoa xoa tóc của cô, “Em nghĩ rằng anh đến công ty ba em thực tập làm cái gì?”

Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, “Anh nói……”

“Em vì thế canh cánh trong lòng, anh sao có thể không hiểu được khúc mắc của em? Anh sẽ vào công ty ba em, trước mặt là để tạo ấn tượng tốt, nhưng về phương diện khác cũng muốn ngăn cản chuyện sau này phát sinh.” Anh thở dài, vì để cho cô an tâm, anh vốn nói không nhiều lắm, lại tận lực kể lại, giải thích với cô, “Trên thực tế, mấy ngày nay, anh đã phát hiện bên trong công ty có không ít vấn đề, tuy rằng trước mắt còn không nghiêm trọng, nhưng tích lũy lâu ngày cũng không tốt, anh đang định trước xử lý không dấu vết một ít, có vẻ sẽ có chút phiền toái, sẽ tìm cơ hội thảo luận cùng ba em.”

Cô có chút chần chờ, “Nhưng là…… công ty ba em phá sản là chuyện rất nhiều năm sau, không phải anh muốn tự mở công ty sao? Nếu vẫn giúp ba em, vậy anh……”

Anh mỉm cười, “Chúng ta bây giờ có thể không bỏ trốn, thì có thể quang minh chính đại ở nhà em. Cho dù kiếp này anh không mở công ty, chỉ cần có thể giúp đỡ chiếu cố ba em cũng tốt, không phải sao? Tóm lại chuyện công ty em không cần phải xen vào, cứ chọn những khoa em thích, rồi vui vẻ thi vào là được.”

Nếu tất cả đã trở lại, anh nhất định phải nghĩ biện pháp xoay chuyển sự tình kiếp trước không kịp làm, làm cho hôn nhân của bọn họ kiếp này có thể lâu dài.

Khang Đóa Hinh cắn cắn môi, “Như vậy rất thiệt thòi cho anh.”

Anh rõ ràng là có năng lực tự mình làm ông chủ, làm cho anh chịu thiệt như vậy, quá lãng phí.

“Nếu có thể đổi lại em vui vẻ, có gì thiệt thòi ?” Anh lơ đễnh, “Có công ty riêng cũng tốt, không có cũng không sao.”

Khang Đóa Hinh trừng mắt nhìn anh, cảm thấy tim mình đập thật sự quá quá nhanh.

Kiếp trước cô thực yêu anh, nhưng sau này lại rất ít có cảm giác rung động. Nhưng kiếp này, anh lại luôn luôn có biện pháp làm cô cảm động đến rơi nước mắt.

“Đông Luân.” Cô nhẹ nhàng mở miệng, “Đầu lại đây một chút.”

“Ừ?” Anh không hiểu được ý đồ của cô, lại vẫn là làm theo lời.

Cô tới gần, đỏ mặt chậm rãi chạm lên môi anh……

Đó là cái hôn rất nhẹ, cũng đã làm Nguyễn Đông Luân ngạc nhiên thật lớn.

Anh biết cô vợ nhỏ của anh rất thẹn thùng, cho dù kết hôn cùng anh mười năm, cũng rất ít khi chủ động.

Anh kinh ngạc nhìn cô cười có chứa vài phần e lệ, nếu không phải cố kỵ ba mẹ vợ tương lai bên ngoài lúc nào cũng có thể xông tới, nói không chừng anh sớm đem cô đè lên giường, hung hăng yêu thương một hồi.

Khang Đóa Hinh nhỏ giọng nói: “Em hối hận, Đông Luân, anh quên tờ giấy ly hôn kia đi, được không?”

Cô mở đôi mắt to trong suốt nhìn anh, có cảm giác mảnh mai khiến người ta thương tiếc.

Cô hối hận. Không nên khinh suất buông tay anh, bọn họ rõ ràng còn yêu nhau, có vấn đề gì đều nên bàn bạc giải quyết, mà không phải vội vàng lấy giấy ly hôn.

Giờ phút này, cô cảm tạ trời xanh cho cô cơ hội thay đổi.

Anh lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói: “Cái gì mà giấy ly hôn, có sao? Anh chỉ biết trễ nhất là đợi cho em tốt nghiệp đại học, nhất định phải cưới em về một lần nữa.”

Anh mới không thừa nhận anh từng ký tờ đơn đó, dù sao bây giờ cũng không có bằng chứng, hừ.

Cô cong khóe môi, cho anh một nụ cười thực ngọt, “Được, em rất chờ mong.”

Chín tháng sau

“Đến đây, cửa này hơi hẹp, đừng đụng vào…… A, cẩn thận một chút!” Hoàng Nhã Huệ lo lắng nói.

“Được rồi, mẹ, mẹ đùa như vậy anh Nguyễn sao chuyển đồ được?” Khang Đóa Hinh buồn cười kéo mẹ đang chỉ huy đến một bên, “Anh ấy ở chỗ này đã hai năm, kết cấu phòng đương nhiên biết rõ ràng hơn so với chúng ta.”

Nói xong, cô cũng cùng mẹ đánh giá không gian này.

Nơi này là kí túc xá nữ đại học Z, cô là tân sinh viên đại học Z hệ tiếng Trung, tuy rằng nhà ngay bên cạnh, nhưng theo quy định trường học, sinh viên năm nhất đều phải ở trong trường.

Bởi vậy vợ chồng Khang gia tuy rằng không muốn, vẫn phải để con gái chuyển vào. May mà nhà cũng không xa, bình thường muốn gặp mặt thực dễ dàng, hành lý chuyển vào cũng không nhiều.

Thắt lưng Khang Hành Đình không tốt, không thể bê vật nặng, bởi vậy còn học tại đại học Z, lại là ‘thủ hạ ái tướng’ – Nguyễn Đông Luân, liền thuận lý thành chương tự nguyện tiến đến làm tráng đinh.

“Cũng không nên nói như vậy.” Nguyễn Đông Luân tươi cười, tâm tình rất tốt, “Tuy rằng kí túc xã nam nữ đều tương tự, nhưng đây là phòng hai người, phòng anh là phòng bốn người, kết cấu không gian vẫn là có chút khác.”

Anh đem hành lý của Khang Đóa Hinh, thật cẩn thận đặt tới giường ngủ của cô.

“Thật sự là rất cảm tạ cậu, nếu không có cậu, việc đăng ký, chuyển đồ, thật không biết còn phải làm đến bao giờ!” Khang Hành Đình thật sự rất thích tên tiểu tử này.

Mặc dù ở công ty còn chưa đến một năm, lại vừa làm vừa học, nhưng Khang Hành Đình ngày càng tin tưởng anh, công ty có quyết sách quan trọng gì, đều hỏi anh trước vài câu, mà Nguyễn Đông Luân cũng không phụ kì vọng, có thể lập tức nhằm vào quyết sách, theo hai phương phân tích lợi hại, đạo lý rõ ràng, làm Khang Hành Đình tán thưởng rất nhiều, cũng càng ngày càng tin cậy thanh niên hai mươi tuổi này.

Mấy ngày hôm trước ở công ty nói chuyện con gái muốn chuyển vào ký túc xá, đứa nhỏ này liền xung phong nhận việc có thể đến hỗ trợ, càng làm cho ông cảm thấy thận trọng săn sóc.

“Làm sao, nhấc tay chi lao mà thôi, về sau Đóa Hinh chính là học muội của cháu, đương nhiên phải chiếu cố.” Nguyễn Đông Luân khách khí có lễ trả lời.

“Ha ha, cũng là có cháu lúc trước dạy toán học cho nó, Đóa Hinh mới thi được .” Khang Hành Đình cười to, đối với con gái vốn không thích học, lại có thể ở trong một năm rưỡi cuối cùng đột nhiên quyết chí tự cường, chuyện con gái thi đỗ đại học Z, ông vẫn vô cùng cao hứng, “Cậu thật đúng là quý nhân của Đóa Hinh nhà chúng tôi.”

Kỳ thật hệ tiếng Trung đại học z có thi toán học, bởi vậy Khang Đóa Hinh vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, không nghĩ khi thi, toán của cô lại được mười ba điểm, vợ chồng Khang gia vui vẻ vô cùng, đều là công lao của Nguyễn Đông Luân.

Các môn xã hội cũng rất ổn, mười bốn điểm, tiếng Anh đạt điểm tối đa, bởi vậy giai đoạn thứ nhất để vào hệ tiếng Trung đại học z hữu kinh vô hiểm qua được.

Giai đoạn thứ hai là thi nói, Nguyễn Đông Luân sưu tầm các loại tài nguyên, cũng nghĩ hết biện pháp xin cho cô đề thi của mấy năm trước, thậm chí còn sưu tập phong cách cùng cá tính của mấy vị cô giáo có khả năng sẽ tham gia chấm điểm, trước đó thay Khang Đóa Hinh chuẩn bị rất nhiều tài liệu cùng cô luyện tập, thế nên cô thành công đạt mười chín điểm phần thi nói, cuối cùng thuận lợi vào hệ tiếng Trung đại học Z.

Ai, nếu không phải gia cảnh Đông Luân không tốt, phải chăm sóc người mẹ thân thể không tốt, vợ chồng bọn họ sợ con gái gả đi phải chịu thiệt thòi, thật đúng là hy vọng có thể tác hợp hai đứa.

“Cả ngày hôm nay cháu cũng không bận, tối nay nếu Đóa Hinh muốn, cháu có thể đưa cô ấy đi tham quan trường học một chút.” Nguyễn Đông Luân đề nghị.

Hoàng Nhã Huệ tuy rằng cảm thấy ổn, nhưng lại có chút chần chờ, “Như vậy có làm phiền cháu không…..”

“Con muốn đi.” Khang Đóa Hinh lập tức nói, “Tuy rằng ở gần đây, nhưng trước kia chưa từng dạo qua trường, lát nữa có thể phiền anh Nguyễn giúp em đi thăm được không?”

Ai nha, lâu như vậy không ở cùng anh anh, có lý do quang minh chính đại như vậy, sao có thể không lợi dụng?

“Vậy con dọn phòng trước, sau đó cùng Đông Luân đi dạo đi.” Khang Hành Đình gật gật đầu.

Mỉm cười tiễn bước vali trống không cùng vợ chồng Khang gia xong, Khang Đóa Hinh vừa mới khẩn cấp xoay người, lại đột nhiên bị người ta ôm chặt lấy.

“Đông Luân –” Cô kêu sợ hãi, tất cả lời nói trong một giây bị cắn nuốt.

Môi anh nóng ấm chạm vào cô, tham lam mút cắn, nóng bỏng công thành chiếm đất, chỉ chốc lát khiến cho thiên hạ trong lòng buông khí giới đầu hàng, mềm mại dựa vào trước ngực anh.

Khi anh rốt cục bỏ buông được cô ra, toàn thân Khang Đóa Hinh đã vô lực, thở hổn hển ôm anh, nếu thắt lưng không bị ôm, nói không chừng đã tê liệt ngã xuống đất.

“Anh thật là……” Cô đỏ bừng mặt, đáy lòng e lệ, “Nơi này là cửa ký túc xá đó!”

Tại nơi nhiều người qua lại như vậy biểu diễn ôm hôn, là ngại người xem không đủ nhiều?

Cũng may bây giờ còn chưa khai giảng, sinh viên cũng tốp năm tốp ba, nhưng bọn họ vẫn khiến cho không ít người chú ý.

“Anh rất nhớ em.” Anh gắt gao ôm lấy cô, như thế nào cũng không chịu buông ra, “Thực không nên dạy em tốt như vậy, tốt nhất cứ để anh tiếp tục dạy.”

Từ khi cô xác định sẽ hệ vào tiếng Trung, anh liền không tiếp tục làm gia sư của cô nữa, rốt cuộc không thể lợi dụng chuyện dạy học để gặp cô.

“Ngụy quân tử!” Cô sẵng giọng, buồn cười lại có vài phần ngọt ngào, “Thật khó cho anh vừa còn ở trước mặt ba mẹ em biểu diễn đứng đắn như vậy.”

Anh chỉ cười nhẹ, không đáp lời.

“Được rồi! Cao hứng chút thôi, đổi góc nhìn khác, em bây giờ thành đàn em của anh, lại vào ký túc xá của trường học, về sau thời gian gặp mặt không phải càng nhiều ?” Cô dịu dàng nói, kỳ thật đáy lòng cũng vui vẻ.

Có một người, toàn tâm toàn ý yêu, nhớ thương mình như vậy, còn có gì thỏa mãn hơn?

“Đúng vậy.” Anh thở dài, “Đáng tiếc còn nhiều năm phải đi tiếp.”

Ban đầu là dự tính khi anh tốt nghiệp đại học, trước để cho vợ chồng Khang gia biết chuyện bọn họ đang quen nhau, sau đó chờ cô tốt nghiệp đại học liền kết hôn.

Nhưng anh bây giờ lại cảm thấy thời gian rất lâu.

“Ngoan.” Cô kiễng mũi chân, giống như trấn an động vật nhỏ sờ sờ tóc anh, “Như vậy, đàn anh muốn dẫn em đi tham quan trường học sao?”

“Anh trước kia hình như đã dẫn em đi rất nhiều lần?” Nguyễn Đông Luân nhíu mày. Anh chỉ là kiếp trước.

“Bằng không anh muốn theo em về ký túc xá mắt to trừng mắt nhỏ?” Cô liếc anh một cái, cảm thấy người này có khi vẫn không hiểu phong tình như vậy.

Trọng điểm không phải dạo trường học, mà là người cùng đi dạo.

Anh câu môi, “Ta nghĩ, về ký túc xá trong, chuyện chúng ta có thể làm, hẳn không chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ.”

“Anh này……” Ý thức được anh ái muội ám chỉ, cô thật vất vả làm lạnh khuôn mặt đang phiếm hồng.

Tức giận đánh anh một cái, “Nói cho anh, anh đừng mong làm loạn, bạn cùng phòng của em lúc nào cũng có khả năng chuyển vào!”

Trường học muốn xếp sinh viên cùng hệ cùng phòng, bởi vậy cô bạn cùng phòng cũng là sinh viên năm nhất hệ tiếng Trung, cô còn muốn thiết lập quan hệ tốt với bạn bè, không muốn ngày đầu tiên bởi vì cùng anh ở phòng ngủ làm cái gì, mà làm bạn cùng phòng mới của cô sợ.

“Cái gì mà nghĩ linh tinh?” Vẻ mặt Nguyễn Đông Luân vô tội, chỉ có ánh mắt tiết lộ anh đang cố tình trêu tức, “Anh chỉ muốn, chúng ta có lẽ có thể về ký túc xá của em, quyét dọn lại cho sạch sẽ mà thôi.”

“Anh……” Phát hiện mình bị đùa giỡn, cô véo vào cánh tay anh một cái, đáng tiếc anh da dày thịt béo, chỉ tổn đau tay cô, “Sau khi quay về, anh trở nên rất biết khua môi múa mép, hừ, không thèm nghe anh nói nữa.” Nói xong, cô xoay người trở về ký túc xá.

Nguyễn Đông Luân đâu thể để cho cô trở về một mình? Đương nhiên phải nhanh chóng đuổi theo.

Vốn nam sinh không được vào kí túc xá nữ, nhưng bây giờ là khoảng thời gian tân sinh chuyển vào kí túc xá, sẽ có cha mẹ anh em hoặc bạn trai linh tinh gì đó, hỗ trợ các nữ sinh chuyển đồ vào, bởi vậy tạm thời không quản lý chặt chẽ.

Khi Khang Đóa Hinh cùng Nguyễn Đông Luân đến tầng trệt, vừa vặn nhìn đến một cô gái cố hết sức kéo hành lý từ trong thang máy đi ra.

Hai người nhìn nhau.

“Bạn học, có cần mình giúp không?” Khang Đóa Hinh hỏi.

Đối phương đầu tiên là nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn Nguyễn Đông Luân phía sau cô, sau đó mới cười nói: “Được, phiền toái các bạn.”

Bà xã lên tiếng trả lời, Nguyễn Đông Luân đương nhiên không làm trái đạo lý, anh đi lên phía trước đón lấy đồ trong tay cô gái kia, hành lý cồng kềnh ở trên tay anh, thoạt nhìn như không cần tốn sức cũng có thể nâng được.

“Bạn ở phòng nào?” Khang Đóa Hinh hỏi.

“208, cám ơn.”

“À.” Khang Đóa Hinh đáp, kỳ quái, phòng đó sao nghe có vẻ quen tai?

Cô còn chưa rõ, Nguyễn Đông Luân cũng đã nói: “Cô cũng là tân sinh năm nhất hệ tiếng Trung?”

“Oa, anh rất lợi hại, làm sao mà biết được?” Đôi mắt cô gái kia sáng lên, cảm thấy nam sinh trước mắt thật đẹp trai, nhiệt tình, bỗng chốc trong lòng sinh ra vài phần ái mộ.

“Đóa Hinh cùng phòng với cô.” Anh chỉa chỉa Khang Đóa Hinh đứng bên.

“Đúng rồi, chả trách vừa rồi em cảm thấy có chút quen thuộc.” Người nào đó lúc này mới phát hiện thì ra đó là số phòng mình, cười gượng hai tiếng sau đó chào hỏi cô gái. “Xin chào, mình là bạn cùng phòng của cậu – Khang Đóa Hinh.”

“Mình là Hứa Tĩnh Á.” Cô gái nhìn cô một cái sau, lại rất nhanh chuyển tầm mắt về phía Nguyễn Đông Luân, “Xin hỏi anh là……”

Nguyễn Đông Luân không đáp lời, chỉ gọn gàng đem hành về phía phòng ngủ các cô.

“Anh ấy là Nguyễn Đông Luân, năm ba hệ điện cơ.” Khang Đóa Hinh cười nói tiếp, “Anh ấy rất quen thuộc trường học, nếu có vấn đề gì, cậu đều có thể đến hỏi anh ấy.”

“Thì ra là đàn anh hệ điện cơ, thật lợi hại.” Vẻ mặt Hứa Tĩnh Á sùng bái.

Khoa nổi tiếng nhất đại học Z chính là điện cơ, khoa thương mại cũng rất tốt, khoa văn học tuy rằng không tệ, nhưng so với hai khoa kia vẫn kém hơn một chút, lúc trước nếu Khang Đóa Hinh lựa chọn khoa thương mại, khẳng định bị loại đầu tiên.

“May mắn thi được thôi.” Nguyễn Đông Luân nhẹ nhàng bâng quơ nói, cũng không cảm thấy mình có gì lợi hại.

Kiếp trước lúc nào anh cũng chỉ biết, cố gắng là con đường duy nhất giúp mình có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo khó.

“Hai người là anh em sao?” Hứa Tĩnh Á nhìn nhìn hai người.

Khang Đóa Hinh bật cười, “Mình họ Khang, anh ấy họ Nguyễn, sao có thể là anh em?”

Biểu tình của Hứa Tĩnh Á có chút thay đổi, cắn cắn môi lại nói: “Là họ hàng?”

Khang Đóa Hinh còn chưa đáp lời, Nguyễn Đông Luân liền mở miệng trước, “Tôi là bạn trai của Đóa Hinh.”

Kỳ thật nếu có thể, anh càng muốn nói là chồng, đáng tiếc kiếp này bọn họ còn chưa kết hôn.

Hứa Tĩnh Á đang muốn tiến thêm một bước tiếp cận đàn anh, lúc này sắc mặt cứng đờ, khẩu khí không được tốt nói: “À, mới mười tám tuổi đã có bạn trai sao?”

Ngữ khí kia thật chua, Khang Đóa Hinh luôn luôn trì độn cũng nghe ra, cô không hiểu mình có chỗ nào đắc tội đối phương, chỉ có thể xin giúp đỡ của Nguyễn Đông Luân.

“Tôi cùng Đóa Hinh đã quen mười mấy năm.” Bỏ hành lý vào phòng, sau đó Nguyễn Đông Luân liền xoay người, cầm tay bạn gái, “Xin lỗi, chúng tôi còn chuyện khác cần làm, về sau Đóa Hinh còn nhờ cô chiếu cố nhiều hơn.”

Anh cảm giác ra Hứa Tĩnh Á không thiện cảm với bạn gái, mà anh cũng không muốn nói chuyện với cô ta. Bởi vậy sau khi thu xếp xong, liền kéo Đóa Hinh rời đi.

Cuộc sống đại học của Khang Đóa Hinh, ngay tại lúc lòng cô tràn đầy chờ mong đã bắt đầu.

Sống hai kiếp, nhưng đây là lần đầu cô học đại học, cảm xúc đương nhiên đặc biệt khác lạ.

Trong khi mọi người sau khi thi xong, thật vất vả thoát ly cha mẹ, các sinh viên vội vàng tham gia các buổi tiệc hữu nghị, cô lại xếp đầy thời khoá biểu của mình, còn đi dự thính một ít chương trình học mình cảm thấy hứng thú, vô cùng phong phú.

Nhân duyên của cô ở trong trường học cũng không tệ lắm, tuy không phải người vô cùng hoạt bát, biết làm nóng không khí, nhưng bên ngoài dịu dàng hiền lành, người bên cạnh có khó khăn, cô cũng sẽ hết sức giúp đỡ trong phạm vi năng lực, bởi vậy quan hệ cùng các sinh viên khác đều rất tốt.

Chỉ trừ bỏ một người, đó là bạn cùng phòng của cô, Hứa Tĩnh Á.

alt
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc