"Dĩ nhiên, nhưng mà không có quà tặng, cô có để ý không?"
Thịnh Hạ chợt lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên là không."Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại☀D★Đ★L★Q★Đ
Chu Tử Tuấn khởi động động cơ rồi chạy nhanh lên đường chính, "Nói với Trương Khải một câu, tạm thời chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ chắc không có vấn đề."
"Đúng vậy đó, đúng lúc hôm nay Thẩm Kiều cũng ở đây, chúng ta vốn định ăn mừng cô ấy lấy lại tự do, lại vừa đúng sinh nhật của cô, phải tổ chức lớn hơn thôi." Nói xong, Tần Niệm bắt đầu kích động gọi điện thoại cho Trương Khải, dọc đường đi, dường như miệng của cô ấy không hề dừng lại.
Rốt cuộc cũng cúp máy, bọn họ cũng nhanh chóng đến điểm hẹn. Ở trong điện thoại, Trương Khải vừa mới nói cho cô biết, Dương Kiền cũng xã giao quán bar này, sau khi xong ở bên đó anh ấy sẽ đi thẳng xuống. Vì vậy Tần Niệm quyết định, lấy cái này làm bất ngờ, đưa cho Thịnh Hạ làm quà tặng sinh nhật.
Vì vậy vụ này vốn rêu rao là cuộc gặp gỡ do Thẩm Kiều làm chủ, lại biến thành tiệc sinh nhật của Thịnh Hạ. Thẩm Kiều là không hề có ý kiến gì cả , dù sao mọi người tụ tập cùng một chỗ cũng chỉ vì vui vẻ, chủ đề là gì cũng không quan trọng.
Từ sau khi tốt nghiệp, Thịnh Hạ chưa từng có ngày sinh nhật nào náo nhiệt như vậy, trước kia đều trải qua cùng cha mẹ, một cái bánh ngọt, một chén mỳ trường thọ, mấy món ăn mà cô thích, còn có quà tặng do cha mẹ chuẩn bị, không đắt tiền nhưng mà rất đáng quý.
Bữa tiệc sinh nhật này khiến Thịnh Hạ vô cùng cảm động, bởi vì Dương Kiền, nên cô quen một đám bạn bè, bọn họ không để ý xuất thân, càng không có nghĩa vụ phải ăn mừng sinh nhật với cô, nhưng bây giờ lại tập trung ở đây, chân thành chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cắt bánh ngọt, cùng nâng chén chúc mừng. Bắt đầu có người yêu cầu Thịnh Hạ nói về tình sử của cô ấy và Dương Kiền, trước đây đối với đoạn tình yêu này, Dương Kiền luôn nói năng thận trọng, cái gì cũng không muốn nói. Thịnh Hạ không chịu nổi sự đeo bám dai dẳng của mọi người, rốt cuộc nói tất cả mọi thứ ra.
Đơn giản mà nói, chính là Dương Kiền đến công ty tìm Thẩm Du, mà thư kí Thịnh không may đã hắt một ly cà phê vào cái áo sơ mi đắt tiền của anh, lúc ấy bởi vì có việc quan trọng, Dương Kiền đành phải thay áo sơ mi dự bị của Thẩm Du, Thịnh Hạ cảm thấy áy náy mang áo sơ mi đi giặt, sau khi giặt sạch sẽ thì đích thân đến nhà trả lại áo, nói xin lỗi, cứ như vậy, rồi dần dần quen thuộc, dần dần yêu nhau. Cuối cùng, gò má của Thịnh Hạ càng ngày càng đỏ, âm thanh cũng càng lúc càng mềm mại như nước. Có lần Dương Kiền uống rượu rồi hôn cô, vì vậy liền thuận nước đẩy thuyền để bọn họ ở cùng một chỗ.
Sự phát triển hoàn toàn giống phim thần tượng.
Tần Niệm đẩy đẩy người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Không nhìn ra, em trai cậu lại là bà mối."
Nói đến chuyện này, Thẩm Kiều mới phát hiện thiếu mất một người, "Đúng rồi, Thẩm Du đâu rồi?"
"Cậu là chị gái của cậu ta, cậu còn hỏi mình, thì mình phải hỏi ai đây?"
Thẩm Kiều nói: "Cậu có biết hôm nay mình vừa mới về, ngay cả bóng người của nó cũng không nhìn thấy."
"Tổng giám đốc Thẩm đi công tác, vừa mới đi ngày hôm qua,chắc một tuần nữa mới trở về." Là Thịnh Hạ nói, cô ấy đeo vương miện sinh nhật, hai mắt sáng ngời, hai gò má phiếm hồng, nụ cười thỏa mãn.
Thẩm Kiều chợt hăng hái hỏi tiếp: "Thẩm Du, có phải nó rất chuyên chế và hay bắt bẻ không?"
Thịnh Hạ cười: "Thật ra thì cũng khá tốt."
Thẩm Kiều nhún vai, "Được rồi, không làm khó dễ cô nữa, tôi đi toilet."
Ngay cả phòng vệ sinh cũng cực kỳ xa hoa, chỗ nào cũng tràn đầy phong cách hoàng gia Dubai... Bàn tay Thẩm Kiều đảo qua vòi nước, rồi ra khỏi phòng vệ sinh. Tòng Khi đi qua cầu thang ở bên cạnh, thì có thể nhìn thấy nam chính của phim thần tượng đang đứng bên canh thùng rác màu trắng hút thuốc lá.
Đương nhiên anh cũng nhìn thấy cô, cô thì không thể làm như không thấy, vì vậy đi đến, giả vờ thoải mái hỏi: "Sao lại không đi vào?"
Thẩm Kiều vươn tay ra, đùa giỡn nói: "Đừng có keo kiệt như vậy chứ."
Dương Kiền nhìn khuôn mặt rõ nét của, không mặn không nhạt nói: "Không có."
Không khí xung quanh bọn họ vô cùng yên tĩnh, mỗi gian phòng đều có cách âm cực kì tốt. Bọn họ ngưng mắt nhìn nhau, cũng không ai nói nữa.
Thẩm Kiều chợt xoay người rời đi, nhưng đột nhiên Dương Kiền lại túm lấy tay của cô, rồi kéo cô đi về phía cầu thang, sức lực của anh cực kì lớn, mà cô không hề chuẩn bị nên căn bản không cũng nhớ ra phải giãy giụa, khi cô cảm thấy có cái gì không đúng thì cả người đã bị anh ép ở trên tường, dường như chóp mũi của anh sắp đụng phải cô. Hô hấp của anh ấm áp, xen lẫn mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá nhàn nhạt.
"Anh muốn làm gì vậy? Tôi muốn trở về..." Lời còn chưa nói xong, đầu lưỡi nóng bỏng của anh đã trượt vào khoang miệng của cô, mang đến cảm giác chếch choáng suýt chút nữa đã khiến cô say mê.
Anh hôn cô đến đau đớn tê dại, Thẩm Kiều gần như hao hết tất cả sức lực cũng không thể thoát khỏi cánh tay như sắt thép đó, dưới sự tấn công mãnh liệt của anh cô suýt nữa thì mất phương hướng. Rốt cuộc, anh thoáng buông lỏng ra, sự chiếm đoạt cường thế cũng dần chuyển thành dịu dàng mút mát, cô nắm lấy cơ hội thở hổn hển thì thầm: "Bây giờ anh coi tôi là ai? Thịnh Hạ sao?"
Dương Kiền chợt buông cô ra, Thẩm Kiều nhân cơ hội đẩy anh ra xa, mở to miệng để hít lấy không khí mới mẻ, thân thể dán chặt trên vách tường, để tránh bởi vì chân đang mềm rồi trượt xuống.
Ánh mắt đỏ sậm nhìn cô chòng chọc, Thẩm Kiều vuốt qua loa lên mái tóc rối loạn, không tránh né nhìn lại anh: "Anh cũng ở trạng thái này hôn Thịnh Hạ, sau đó thì người đàn ông của cô ta?"
Thẩm Kiều dựa vào vách tường đứng ngay ngắn, điều chỉnh hô hấp rồi ra khỏi cầu thang. Khi đi qua bên cạnh anh cô nhẹ nói: "Đừng quên thân phận của chính mình. Hôm nay là lỗi của tôi, không nên quản việc anh hút thuốc, thật xin lỗi."
Khi Thịnh Hạ đang do dự có nên gọi điện thoại hay cho Dương Kiền không, thì cửa phòng chợt bị kéo ra, cô ngước mắt nhìn sang, thấy người cô đang nhớ nhung tựa trên khung cửa, ánh mắt sâu thẳm, tay cầm một bó hoa hồng sâm banh rất to. Người trong phòng vui mừng kêu gào: "Ngạc nhiên chưa!"
Dương Kiền lảo đảo đi xuyên qua gian phòng, khi đi đến bên cạnh cô thì chân lại không cẩn thận vấp vào ghế sa lon, cả người bổ nhào về phía sô pha. Đám người không rõ chân tướng bắt đầu nhiệt liệt kêu gào, mặt của Thịnh Hạ càng đỏ hơn.
Mà sau khi anh ngã xuống, dứt khoát nhắm mắt lại. Nhưng không quên đưa hoa hồng cho cô, hơi gian nan nói một câu sinh nhật vui vẻ.
Mọi người không thể tưởng tượng nổi, thiết kế sự ngạc nhiên, chuẩn bị hoa hồng, mong đợi được nhìn bọn họ ôm hôn nhau, nhưng nam chính bởi vì uống rượu say mà ngủ mất .
Không khí trong phòng náo nhiệt, âm thanh rất lớn, Tần Niệm đi ra ngoài nhận điện thoại, Thẩm Kiều nói cô ấy mệt mỏi, đi về trước. Trở về phòng, thấy người đàn ông gối lên chân Thịnh Hạ, lúc này đôi môi đang mím thật chặt, sau khi uống rượu sắc mặt đỏ ửng, không biết vì sao lại có thể nhìn thấy một chút tái nhợt, dưới ánh đèn u ám, tay của anh nắm thật chặt thành quả đấm.