Mặc dù Vương Dĩ Nhiên (tên của người con gái tự tử) ở chung với tôi nhưng mối quan hệ giữa cả hai rất bình thường. Vốn dĩ thường ngày chúng tôi chẳng ai liên quan ai, chỉ đùa giỡn qua loa là nhiều.
Nhưng quan hệ giữa cô ta và ký túc xá sát vách lại rất tốt, đều thuộc loại vừa điên vừa ầm ĩ, hút thuốc uống rượu.
Ngày xảy ra chuyện không may đó cũng chẳng khác ngày thường là bao. Vương Di Nhiên vẫn ở bên ký túc xá sát vách chơi đến rất khuya. Bởi vì người quản lý túc xá không đi tuần tra cho nên cô ta quay về thay đồ ngủ ra rồi lại đi ra ngoài. Việc này dường như cũng trở thành thói quen đối với chúng tôi, cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, muộn như vậy còn đi ra ngoài làm gì mà thôi.
Cô ta đề xuất… chơi một trò chơi cực kỳ nguy hiểm.
Qua một đêm mà cô ta vẫn chưa về.
Buổi sáng mấy người trong ký túc xá chúng tôi lên sân thượng lấy quần áo phơi khô... Mới... Mới phát hiện cô ta đã chết.
Thân thể của cô ta nằm ở chỗ cạnh cầu thang, nhưng mà đầu... Lại ở sát lan can của hành lang!
Chuyện sau đó tôi cũng không rõ lắm, lúc đó mấy người chúng tôi đều bị dọa cho sợ hãi, tuy nhiên sau đó trường học liền viết đơn xét duyệt cho chúng tôi về nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Cô chị của A Viên dập điện thoại xuống, Hạ Thiên Kỳ đốt một điếu thuốc thơm. Anh ta ngồi trên đường nhựa plastic mà trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Lời của chị A Viên cần phải nghiệm chứng lại, nhưng thật ra thì anh ta đã tin hết tám chín phần trong lời nói của cô ta.
Dựa theo lời nói của chị A Viên, xác của Vương Di Nhiên được phát hiện tại lầu hai, cho nên rất có thể là bị Quỷ giết. Nhưng cũng thật đen đủi, vì hắn lại là người phụ trách chính của khu vực này.
Mẹ nó! Vận khí này đúng là... Tốt đến nỗi táo bón!
Ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ mắng một câu, đầu ngón tay bắn mạnh mẩu thuốc đi chỗ khác. Có điều hắn cũng không ôm dự định gì xấu. Dù sao lầu 1 lầu 2 cũng gần như nối liền với nhau. Vậy nên chưa chắc ai đã là người xui xẻo.
Tuy nhiên, cẩn thận nhớ lại lời của chị A Viên vừa nói với hắn thì trong đó lại có vài điểm khiến hắn cực kỳ để ý.
Ví dụ bạn bè của người chết ở ngay ký túc xá cạnh đó.
Lại ví như người chết xảy ra chuyện trước buổi tối, và có tham gia vào trò Đại mạo hiểm.
Hơn nữa trước khi chết thì người chết cũng không có biểu hiện gì khác thường, cho nên việc Vương Di Nhiên chết rất có thể là do đêm hôm đó cô ta và ký túc xá sát vách chơi trò Đại mạo hiểm.
Xem ra ta phải đi tìm chút manh mối trước đã.
Rất có thể sẽ tìm được mấu chốt của vấn đề, Hạ Thiên Kỳ mới nghĩ là làm, từ bãi tập đứng dậy, bước nhanh về phía lầu ký túc xá.
Trở lại lầu ký túc xá, hắn đi quan sát một vòng nơi hắn trực ban trước. Giống với tưởng tượng của hắn, phòng trực ban rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho cái giường một người ngủ và một cái kệ sách.
Tuy nhiên cũng may là có wifi, bao nhiêu đó cũng coi như có thể giúp hắn bớt buồn một chút.
Bởi vì ba người kia đều đã đi xác minh nhiệm vụ phân công của mình. Cho nên ở bên này trước mắt thì chỉ có hắn ở, còn Lãnh Nguyệt và Hàn Hi Nguyên, bọn họ hẳn là muốn đến khu vực chỉ mình quen thuộc để mà quản lý.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, bọn họ hiện tại ở đâu hoặc đang làm gì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Cho nên hắn cũng lười quan tâm, vẫn là câu nói kia - liều mạng quản tốt khu vực của chính mình là được rồi.
Bởi vì trường trung học nữ sinh Tề Hà có chế độ giáo dục riêng biệt cho nên thời gian này có thể sẽ có học sinh ở trong ký túc xá, nói không chừng sẽ có người khỏa thân mà ngủ nữa.
Dù sao việc bọn họ đến làm quản lý ký túc xá này đột ngột cứ như từ trên trời rơi xuống vậy. Nên sẽ có một số học sinh không biết việc này.
Đương nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán của hắn.
Đầu tiên, Hạ Thiên Kỳ dạo một vòng tại tầng một, cẩn thận đến mức không bỏ sót phòng nào của ký túc xá, đều đẩy cửa rồi đi ra đi vào đi lòng vòng xung quanh. Tuy nhiên hắn cũng có một chút thất vọng, tầng này một học sinh ở lại cũng không có, ngược lại phát hiện không ít đồ lót bên trong còn mới tinh.
Tiếc là, hắn không phải là một tên biến thái nên những thứ này không hề có sức hấp dẫn đối với hắn.
Tiếp tục đi thẳng lên lầu bảy, Hạ Thiên Kỳ không phát hiện được cái gì trong phòng ngủ của ký túc xá, phải nói là quá sạch sẽ.
Tuy nhiên hắn cũng không thể không chú ý cái gì, dù sao ngay từ đầu hắn chỉ đơn giản là muốn xem xét hết nơi này, về phần nữ sinh hay không. Kỳ thật cũng có chút ngại.
Đứng tại đầu bậc thang tầng bảy, Hạ Thiên Kỳ ngửa đầu nhìn lên trên thì phát hiện nhà này tổng cộng có tám tầng. Nói cách khác, phía trên chính là chỗ phát hiện ra thi thể của nữ sinh Vương Di Nhiên.
Không biết có phải hay không là nghĩ như vậy quan hệ, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy không khí bốn phía bỗng nhiên giảm xuống một khối lớn, hắn thậm chí mơ hồ còn nghe được tiếng khóc.
Móc móc lỗ tai, cẩn thận lắng nghe, đến khi xác định không nghe thấy cái gì, hắn mới bắt đầu tham quan tầng này.
Rất nhanh đã có kết quả.
Khi Hạ Thiên Kỳ không ôm bất kỳ hi vọng nào mở cửa một căn phòng ký túc xá, xuất hiện cảnh tượng chảy máu mũi mà hắn chờ đợi đã lâu.
Chỉ thấy hai đùi trắng bóc, mười phần càn rỡ khoác lên đầu giường bên trên, mái tóc quăn màu nâu đỏ xõa ra thoải mái trên gối, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn đáng yêu.
Đủ để làm nổi dậy bản năng dục vọng của người đàn ông... Bộ ngực mặc dù hơi phẳng.
Tự nhận rằng việc này không thể gọi là hèn. Đàn ông có phẩm chất cao thượng cách mấy thì khi tự mình đột nhập vào ký túc xá của nữ sinh phát hiện đối phương khỏa thân mà ngủ như vậy. Hiển nhiên sẽ lựa chọn giống Hạ Thiên Kỳ. Nhìn một lát rồi mới đi!
Đương nhiên, hắn nhất định nghĩ như vậy. Nhưng trên thực tế, sự nhút nhát trong hắn khiến hắn không dám ở lâu, vội vàng xoay người dự định mở cửa bước ra thì một tiếng hét vô cùng chói tai vang dội cả ký túc xá khiến hắn lúng túng.
Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn lại, mặt Hạ Thiên Kỳ đỏ cả lên phát hiện nữ sinh đang ngủ say nay đã tỉnh giấc, đồng thời lại kêu to lên:
Ngươi là ai hả!
Ngươi vào đây bằng cách nào?
A!
Cút ra ngoài mau...
Mặc dù rất muốn giải thích, nhưng cuối cùng Hạ Thiên Kỳ vẫn chán nản chạy ra ngoài, đi thẳng lên tầng cao nhất. Hồi phục được một chút, hắn bắt đầu cảm thấy xao xuyến trong lòng. Hạ Thiên Kỳ liền bị bầu không khí lạnh lẽo xung quanh kéo về thực tại.
Hắn không ngờ tầng tám hoàn toàn bị bỏ hoang. Ở giữa tầng này hoàn toàn trống không, trên mặt đất đầy giá gỗ dùng để phơi quần áo.
Nếu không phải xảy ra chuyện không may, nơi này có lẽ là một phòng lớn dùng để phơi khô quần áo.
Khi Hạ Thiên Kỳ đang chăm chú đánh giá nơi này. Đột nhiên, một thân ảnh áo đỏ xuất hiện ngay tầm mắt của hắn. Sau đó nó chui vào một phòng trong túc xá.
Chỉ trong nháy mắt nhưng Hạ Thiên Kỳ chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt. Thật sự là vừa rồi có người nào đó hoặc vật gì đó chui vào căn phòng túc xá trống cách hắn không xa.
Không cần biết cái thứ vừa lóe lên đó là gì. Hạ Thiên Kỳ không hề nghĩ ngợi gì, lập tức quay người chạy trốn xuống lầu. Trong lúc đó, hắn luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chăm mình.
Trốn thẳng xuống phòng trực ban ở tầng một. Hạ Thiên Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy vừa rồi thật nguy hiểm, nếu như hắn đi tới xem xét hoặc ở lại đó rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng Lương Nhược Vân kia không gạt mình, quỷ ở đây thật sự không lợi hại như ở tiệm sách.
Cho dù tự an ủi mình như vậy nhưng hắn chẳng biết một chút ngọn nguồn nào của chuyện này. Coi như quỷ ở đây không lợi hại như ở tiệm sách Hâm Hoa, nhưng chỉ dựa vào một người bình thường không biết pháp thuật bắt quỷ như hắn, nếu gặp quỷ thật không phải là muốn chết sao.
Nhưng nghĩ lại, hắn lại cảm thấy thật không đúng chút nào.
Nếu như công ty thật sự muốn đám Người mới bọn họ chết đi, thì cần gì phải phí công dàn xếp, cứ tùy tiện lừa một chút thì bọn họ sẽ chắc chắn đi chịu rồi. Nếu vậy thì quá trình cũng đơn giản, bớt rườm rà hơn.
Huống chi nghe Lương Nhược Vân nói, cô hy vọng những người mới có thể sống sót. Có vẻ như chính cô cũng là từ một người mới mà từng bước đi lên.
Nếu phân tích logic thì việc bắt quỷ được hay không đối với việc có thể vượt qua thời gian thử việc không quan trọng lắm.
Chẳng lẽ người bình thường cũng có thể giải quyết hết quỷ?