Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện
Chương 43: Hiến Tế Người Sống
“Tiểu nhân là Hồ Đại Cố, quản gia của nhà Hà viên ngoại ở huyện Thanh
Thủy, lão gia nhà ta nghe nói quốc công gia đi ngang qua huyện Thanh
Thủy, sợ rằng tiểu điếm bẩn thỉu chậm trễ
quốc công gia, đặc biệt cho tiểu nhân tới mời quốc công gia đến Hà phủ ở
tạm.”
Lưu Kỳ cũng không có quyền quyết định, mắt nhìn Mạc Ly, Mạc Ly hơi hơi
gật đầu, Lưu Kỳ
liền đồng ý.
Đám người Hồ Đại Cố vừa đi, Lưu Kỳ hỏi: “Quốc sư, vì sao phải đáp ứng
đi với hắn?”
“Cái này không vội, ngươi trước nói với ta đã tiết lộ thân phận thế nào.”
“Nơi này cũng có Noãn Hương Các, ta đi vào vừa nnhìn, thật đúng là lão
tướng cũ mở ra, cùng lão tướng ở trên giường náo loạn một hồi, phỏng
chừng chính là như thế mà tiết lộ thân phận.”
“Như thế xem ra Noãn Hương Các và Hà viên ngoại quan hệ không cạn.”
“Còn không phải sao.” Lưu Kỳ đem chuyện Đông Họa nói ra một năm một
mười, Mạc Ly không nói gì.
136
“Nói đến chỗ này, quốc sư, hôm qua ta ở Noãn Hương Các đã ngủ với một
yêu tinh!” Lưu Kỳ
khoe khoang.
Mạc Ly lắc đầu, nói: “Ngươi bị lừa, đó cũng không phải là yêu tinh thật sự,
chỉ là một loại thủ
đoạn hút khách của Noãn Hương Các, người nọ chỉ là một kỳ nhân có nam
nữ cùng thể.”
“Con mẹ nó! Ta đã nói trong đó có quỷ, người nọ hạ thể cực kỳ giống kẻ từ
nhỏ cắt đi làm thái giám!” Lưu Kỳ trong lòng căm giận, không nghĩ tới hôm
qua hắn lại làm gậy thọc cứt một lần, khó trách hôm qua có vận khí tốt như
vậy, vừa lúc gặp được cá chép tinh tới, cá chép tinh lại vừa lúc tới thẳng chỗ
hắn, nghĩ đến hẳn là Đông Họa bày mưu đặt kế.
Quả thật là kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, đảo mắt liền bán đứng lão tử!
“Quốc sư vì sao lại đáp ứng đi vào phủ hắn? Chúng ta cứ đi, hắn là một
viên ngoại nho nhỏ nào dám cản?”
“Hiện giờ trong lòng ta có một phỏng đoán, không tiện nói với ngươi,
chúng ta đi Hà phủ một chuyến, nhìn một cái lại nói.”
Tối hôm qua Minh Tịnh trình lên huyện chí, hắn đã nhất nhất nhìn xem,
cũng không có khác thường, Minh Tịnh cũng nói rõ huyện Thanh Thủy
không có cái gì dị thường, nhưng hôm nay thấy cổ Hồ Đại Cố đeo thẻ bài
có chút không bình thường, tượng thần trên thẻ bài của hắn ta không phải
thần phật đứng đắn, vừa thấy đó là tà thần, phần lớn tà thần đều dựa vào lệ
khí nhân gian để tu luyện, sòng bạc thanh lâu thông thường vì cầu sinh ý
đều sẽ cung phụng thần này.
Hồ Đại Cố có mang loại này thẻ bài cũng không có gì hiếm lạ, nhưng khối
thẻ bài đó có quỷ khí quanh quẩn thực nồng, không chỉ như thế, khí tràng
quanh thân hắn cũng khác với thường nhân, cảm giác âm âm tà tà càng như
là quỷ quái.
Hai bên kết hợp để nhìn, thẻ bài Hồ Đại Cố đeo trên cổ không phải là đổi
vận cho hắn, mà là muốn đem hắn chế thành tế phẩm sống để hiến cho tà
thần.
Lấy người sống hiến tế là xúc phạm tam giới, hắn thân là quốc sư, tuyệt đối
không thể ngồi yên không nhìn đến.
Đám người Mạc Ly đi theo Hồ Đại Cố đến Hà gia, trên đường Mạc Ly bảo
Thu Nhuyễn Nhuyễn lặng lẽ nhìn thoáng qua vận thế Hồ Đại Cố, Thu
Nhuyễn Nhuyễn nhìn lại nhìn, kỳ quái nói: “Khí vận hắn cực thấp, gần như
không còn gì, so với Tương Sơn đạo trưởng lần trước còn thấp hơn, theo lý
hắn đã sớm không sống nổi.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nói càng chứng thực suy đoán trong lòng Mạc Ly, có
người như thế cung phụng tà thần, thân là Địa Tiên huyện Thanh Thủy,
Minh Tịnh không có đạo lý nào không biết, vì sao tối hôm qua hắn vẫn
chưa nói? Hay là nói hắn cũng tham dự vào trong đó? Có cái gì có thể làm
Địa Tiên một phương cũng hỗ trợ che lấp?
Mạc Ly sắc mặt ngưng trọng, Thu Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Kỳ hai mặt nhìn
nhau, Lưu Kỳ khó được một đường vẫn an tĩnh.
137
Mạc Ly trong lòng lo lắng cho Thu Nhuyễn Nhuyễn, lấy thân thể thuần âm
của tiểu tức phụ mà nói, so với loại như Hồ Đại Cố này có thể nói nàng
càng thích hợp hiến tế làm tế vật luyện chế.
Bất quá cũng may lúc trước cho nàng đã ký kết khế ước với Linh Thái lão
nhân, nên thật ra không cần quá mức lo lắng.
Mạc Ly nghĩ nghĩ, vẫn là đem suy đoán của mình nói với hai bọn họ, từ cổ
Thu Nhuyễn Nhuyễn lấy ra bình ngọc nhỏ, nói với Linh Thái lão nhân:
“Làm phiền tiền bối lo lắng.”
Linh Thái lão nhân kêu lên một tiếng, xem như đáp ứng. Vốn dĩ Linh Thái
lão nhân cũng có thể
lựa chọn không ký khế ước, trực tiếp đoạt xá của Thu Nhuyễn Nhuyễn,
nhưng ngại Mạc Ly đạo hạnh cao, lại là quốc sư, câu thông tam giới, lão ta
không có chút phần thắng nào, mới lấy lui mà cầu tiến, tiếp theo ký kết khế
ước. Nhưng lão cũng để lại tâm nhãn, chỉ ký mười năm, ai biết mười năm
sau sẽ có tạo hóa gì. Nếu mười năm sau Mạc Ly vô dụng, lão vẫn có thể
đoạt xá.
Tiểu tâm tư này của lão, Mạc Ly đương nhiên rõ ràng, hắn dám để lão ta ở
bên người tiểu tức phụ đương nhiên là có nắm chắc, ít nhất hiện tại lão ta
phải tận tâm tận lực bảo hộ tiểu tức phụ
chu toàn.
Lưu Kỳ nghe Mạc Ly nói xong, trong lòng hối hận, sớm biết rằng nguy
hiểm như thế, đánh chết hắn cũng không tới!
Bất quá hiện giờ hối hận đã không còn kịp nữa, chỉ đành tin tưởng quốc sư,
không có đạo lý đường đường quốc sư đại nhân lại không đối phó được một
chủ gia thổ địa tà ám nho nhỏ!
Nghĩ như thế, Lưu Kỳ nháy mắt yên tâm, nhớ đến vừa mới Mạc Ly nói trên
cổ Hồ Đại Cố treo thẻ bài, có chút tò mò, hắn vừa rồi không nhìn cẩn thận,
đành tìm cớ gọi Hồ Đại Cố tới đây, đánh giá một chút thẻ bài trên cổ, rồi
cho hắn ta đi.
Lưu Kỳ trong lòng buồn bực, cảm thấy tà thần trên thẻ bài này có chút quen
mắt, thân người đuôi rắn, còn không phải là một tin đồn khác về Noãn
Hương Các mà hôm qua chưởng quầy béo nói với hắn sao!
Lưu Kỳ vội nói với Mạc Ly về tin đồn đó.
Lờ đồn đều không phải là vô căn cứ, chỉ có điều bên trong mấy phần thật,
mấy phần giả thì không biết được.
Hà viên ngoại so với bọn hắn lớn hơn vài tuổi, trắng trẻo mập mạp nhìn rất
hiền lành, được Mạc Ly ý bảo, Lưu Kỳ vẫn chưa cho Hà viên ngoại biết
thân phận bọn họ, chỉ nói là bạn tốt đồng hành, Hà viên ngoại cũng không
hỏi nhiều, chỉ mời bọn họ vào phủ.
Thu Nhuyễn Nhuyễn chú ý tới cửa Hà gia cũng có hai con sư tử bằng đá,
nhưng nàng mang theo nón màn che, không biết thứ này có giống sư tử
bằng đá ở cửa phủ Thừa tướng kia, đều không phải vật phàm hay không.
Hà phủ khí phái, Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn không ra tên tuổi nhưng Lưu
Kỳ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối. Bậc thang vào cửa là cẩm
thạch trắng chế thành, bên trong tất cả đều trải đá cẩm thạch giá trị xa xỉ,
trên hiên cũng đều điêu khắc họa tác tinh diệu tuyệt luân. Bên trong 138
mỗi một chỗ nhìn như là bố trí đơn giản nhưng đều là đồ vật giá trị thiên
kim xếp thành. Chỉ nói một góc hoa cỏ trong viện, nếu hắn không nhìn lầm,
thì đó là lan phỉ thúy giá trị thiên kim, hắn cũng chỉ từng nhìn thấy ở Ngự
Hoa Viên. Hà gia thổ tài chủ này cũng thật không phải là có tiền bình
thường.
Trong mắt Lưu Kỳ toàn là những đồ vật giá trị thiên kim, trong mắt Mạc Ly
nhìn thấy lại là ngầm xếp phong thuỷ, ở Hà phủ một gốc cây một ngọn cổ
đều bày biện dựa theo ngũ hành tương sinh tương khắc, là bố trí đinh tài nhị
vượng, phú quý song toàn.
Như thế không kỳ quái, loại bố trí này hắn cũng thường xuyên sắp đặt cho
người ta, Mạc Ly bấm đốt ngón tay hai lần, căn cứ bố trí phong thủy trong
tòa nhà tính ngược ra sinh thần bát tự của Hà viên ngoại.
Căn cứ xem sinh thần bát tự của Hà viên ngoại, bát tự của hắn cũng không
tốt, thiếu niên đắc chí, thanh niên thất ý, trung niên nghèo túng, lúc tuổi già
thê nhi đều mất, không có người tống chung, là mệnh cách hình thê khắc tử,
không có lục thân dựa vào.
Hà viên ngoại đã qua tuổi trung niên, lấy hắn hiện tại để xem một chút hoàn
toàn không dính đến nghèo túng, mệnh cách kém khá xa với hắn bấm đốt
ngón tay tính ra, hẳn là có cao nhân sửa lại mệnh cho hắn.
Đoàn người mới vừa ngồi xuống uống ngụm nước, một nữ tử mỹ mạo đẹp
đẽ, ăn mặc quý giá, vẻ
mặt cao ngạo đi đến, lập tức đến chủ vị ngồi xuống, đánh giá bọn họ một
chút, khắc nghiệt nói:
“Lão gia lại mời loại người lung tung rối loạn từ chỗ nào tới?”
“Ngươi nói bậy cái gì!” Hà viên ngoại quát lớn, quay đầu nói với Lưu Kỳ:
“Quốc công gia chớ
trách, nội tử có mắt không thấy Thái Sơn.”
Hà phu nhân nghe thấy ba chữ quốc công gia thì hơi giật mình, tiện đà nghĩ
đến cái gì, lại khôi phục thần khí, nói: “Quốc công gia sao lại tới huyện
Thanh Thủy nho nhỏ, chẳng lẽ ông lại bị
những kẻ bịt bợm này lừa gạt?”
Hà viên ngoại đang muốn nói chuyện, bị Lưu Kỳ ra tiếng ngắt lời: “Xem ra
phu nhân cũng không hoan nghênh chúng ta, bổn công gia vẫn không nên
lưu lại nơi này chọc người khác.”
Lưu Kỳ nói rồi đứng dậy muốn đi, Hà viên ngoại vội ngăn hắn lại, lạnh
giọng cho người mang phu nhân đi, tự mình châm trà bồi tội với Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ vốn chính là làm bộ dáng, thấy hắn có thành ý, cũng liền đồng ý
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Ngôn tình Sắc, Sủng