Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện
Chương 75: Đạo Khư
Thu Nhuyễn Nhuyễn mở mắt liền thấy tướng công nhà mình mặt mang
cười, không khỏi cũng cong khóe miệng lên, còn chưa kịp ra tiếng, đã bị
hắn hôn lên môi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng ôm cổ hắn đáp lại cái hôn nhiệt tình của
hắn.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ, các ngươi ở trước mặt hài tử thì không thể thu
liễm một chút sao!”
Kim Triều ngồi ở trên sạp, đung đưa gót chân nhỏ trêu ghẹo nói.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vội chui vào trong ổ chăn, Mạc Ly đỡ đỡ cái trán,
nhưng thật ra đã quên mất nó.
Mạc Ly đi qua xách nó lên, tính toán ném cho Lưu Kỳ.
“Nhạc phụ đại nhân, bên miệng ngài còn nước miếng chưa lau sạch …”
Kim Triều còn chưa dứt lời đã bị che miệng, Mạc Ly uy hiếp: “Lắm miệng,
ngươi còn muốn tức phụ không?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn đang uống cháo, thì nghe có tiểu sa di hô: “Chiêu
Giác sư thúc viên tịch!”
Thu Nhuyễn Nhuyễn thiếu chút nữa bị sặc, Mạc Ly vỗ vỗ lưng cho nàng,
nói: “Đừng nóng vội, ta từ từ nói cho nàng nghe.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, nhịn không được thổn thức, ai có thể nghĩ
đến cuối cùng Chiêu Giác pháp sư thế nhưng lại chết thế này, ai có thể nghĩ
đến ông ấy chết dưới thiết kế của đệ tử
mình đắc ý nhất. Nếu lúc trước Chiêu Giác pháp sư biết kết quả là vậy sẽ
còn có thể mạnh mẽ
giữ Tuệ Quả lại tu hành hay không?
Đáng tiếc, thế sự không có nếu.
Nguyên nhân cái chết của Chiêu Giác pháp sư bị giấu diếm đi, ông ấy vừa
chết, có người vui mừng có người buồn rầu, vui đương nhiên là những
người muốn tranh đoạt vị trí chủ trì, sầu chỉ
có các trưởng lão chùa Bồ Đề.
Trong các đồng lứa Chùa Bồ Đề, Chiêu Giác pháp sư là người xuất sắc
nhất, từ nhỏ ở chùa Bồ
Đề tu hành, trong thế hệ cũng là tu hành thời gian dài nhất, mà ở trong giới
tu đạo danh vọng cũng cao. lúc trước các trưởng lão nhất trí quyết định để
ông ấy đảm nhiệm vị trí chủ trì, lại không ngờ ngay lúc này nháo ra việc
bực này.
Mấy vị trưởng lão cộng lại một phen, quyết định để sư đệ của Chiêu Giác
pháp sư là Tuệ Giác pháp sư đi lên.
Tuệ Giác pháp sư vào chùa hơn hai mươi năm, từng là tú tài, bị hồ ly tinh
mê hoặc làm không ít chuyện hoang đường, sau đó được sư phụ cứu, liền
lưu lại chùa Bồ Đề, cạo tóc xuất gia.
Lưu Kỳ sau khi nghe xong thực khó hiểu, hỏi Mạc Ly: “Quốc sư, không
phải nói ai bản lĩnh lớn là có thể làm chủ trì sao? Sao chùa Bồ Đề bọn họ
còn định riêng là ai làm?”
236
Mạc Ly nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: “Quy củ chỉ là quy củ, chùa Bồ Đề
đương nhiên sẽ
không muốn chắp tay nhường vị trí chủ trì của mình cho người ngoài, bọn
họ lén chọn ra một chủ trì, trong chùa những người khác liền toàn lực đối
phó người ngoài, nâng người được chọn này lên vị trí chủ trì.”
Lưu Kỳ lắc đầu, nhưng thật ra hắn nghĩ quá đơn giản.
“Trong lúc này, mọi người dùng bất luận thủ đoạn gì đều có thể, ngươi cẩn
thận chút cho ta, đừng đi gây chuyện, kim tiên lưu lại chỗ ngươi đi.”
“Được rồi!” Lưu Kỳ vội đồng ý.
Chiêu Giác pháp sư chết khiến cho oanh động, ở thời điểm mấu chốt này,
Chiêu Giác pháp sư
chết làm tất cả mọi người cảm thấy không đơn giản như vậy, đặc biệt vào
ngày hôm sau đã qua loa mà hoả táng, thật sự làm cho người ta không thể
không nghĩ nhiều.
Nhưng mặc cho bọn họ cân nhắc như thế nào, cũng không thể ngờ được đến
những chuyện như
thế, chờ đại hội đổi chủ trì chính thức tuyên bố bắt đầu, bọn họ đã không có
tinh lực đi rối rắm chuyện này nữa.
Vừa qua giờ Tý, Tết Đoan Ngọ mùng năm tháng năm nông lịch, chuông
chùa Bồ Đề gõ vang lên, nghe có tăng nhân xướng tụng: “Bồ Đề một bước
ra tam giới, an nhẫn sa bà vô thường tâm.
Như pháp tùy vô chúng số tử, thanh thanh thiền định toàn tịnh thổ, vất vả
không vì thành ngã Phật…”
Mạc Ly cầm giấy và bút mực tới, đề bút viết mấy chữ hành, từ trong tay áo
lấy ra một tấm hoàng phù ở trên ánh nến đốt lửa, dùng một ly trà hứng tro
tàn, lắc lên đưa cho Lưu Kỳ, nói: “Uống đi.”
Lưu Kỳ vốn muốn hỏi đây là cái gì, có thể nghĩ đến quốc sư cũng sẽ không
hại hắn, liền ngửa đầu uống cạn.
“Sách, thật khó uống…” Lưu Kỳ bị thanh âm của mình dọa tới rồi, sao
thanh âm trở nên lớn như
vậy? Giống tiếng sấm đinh tai nhức óc, Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng không
khỏi che lỗ tai, Kim Triều ngủ say bị hắn nháo tỉnh lại, hừ hừ hai tiếng, toàn
bộ chui vào trong ổ chăn ngủ tiếp.
“Đây là phù chú tiếng sấm, yêu vật sợ hãi tiếng sấm, chú này bình thường
dùng để uy hiếp, chờ
xướng tụng kết thúc, ngươi liền lớn tiếng đọc cái này.” Mạc Ly giao trang
giấy ban đầu đã viết xong cho hắn.
Lưu Kỳ nhìn nhìn, không nghĩ ra vì sao phải đọc cái này, há mồm muốn
hỏi, nhưng nghĩ thanh âm mình lớn, lại nhịn xuống, đọc thì đọc thôi.
Hắn đang nghĩ ngợi, lại một tiếng chuông vang lên, xướng tụng kết thúc,
Lưu Kỳ vội đi đến bên cửa sổ cao giọng nói: “Thiện tựa thanh tùng, ác tựa
hoa, bây giờ trước mắt còn thua kém. Một ngày bị sương rơi đổ xuống, chỉ
thấy thanh tùng không thấy hoa.”
Bài thơ nhưng thật ra dễ hiểu, là khuyên người hướng thiện, nghĩ đến là
quốc sư đang cảnh cáo bọn họ tuy có thể không từ thủ đoạn, nhưng phải lấy
thiện làm gốc.
237
Nhưng hắn bên này mới vừa ngừng, không biết người nào cũng giống như
hắn cao giọng nói:
“Cửa nhà thanh diệu tức thiền quan, uổng phí hoàng kim đi mua núi. Chỉ
cần tâm quang như
trăng tròn, ở nhà còn nhàn hơn xuất gia.”
Người này tiếng nói vừa dứt, liên tiếp lại có người phụ họa, cái này làm cho
Lưu Kỳ không hiểu.
Mạc Ly xách Kim Triều bị đánh thức đang cực kỳ không vui từ trên giường
xuống, giải thích:
“Đây là mọi người đang cho thấy lập trường, đã ra tiếng phụ họa, về sau lúc
so đấu đều không thể dùng thủ đoạn hạ tam lạm đối phó người khác.”
Nguyên lai là như thế này a! Lưu Kỳ gật gật đầu ý bảo mình đã biết, ngay
sau đó nghĩ đến cái gì, chỉ chỉ miệng mình, dùng tay khua khoắng vài cái,
Mạc Ly hiểu ý nói: “Yên tâm, nửa canh giờ là có thể tốt rồi.”
Ra tiếng phụ họa có không ít người, chờ mọi người toàn bộ báo xong đã là
non nửa canh giờ sau, có người gõ cửa phòng bọn họ, là tiểu sa di đưa truy
tung phù tới, đây là phù chú phòng ngừa bọn họ gian lận.
Lưu Kỳ đang muốn tiếp nhận, bị Mạc Ly duỗi tay chặn, Mạc Ly vung tay áo
rộng, tiểu sa di trước mặt liền hóa thành một đống tro tàn, truy tung phù
trong tay hắn cũng hiện nguyên hình, đâu phải là truy tung phù cái gì, rõ
ràng là hai con nhện to mọc đầy lông!
“Quốc sư, truy tung phù của các ngươi bị ngươi biến thành tro tàn, các
ngươi đã bị loại.” Một nam tử phe phẩy cây quạt đi vào, bộ dáng khoe
khoang này cực kỳ giống Lưu Kỳ, chính là sắc mặt tái nhợt, nhìn có cảm
giác như là bệnh nguy kịch.
Mạc Ly không đáp lời gã, ngược lại nói: “Đạo Khư, ngươi không nên tới.”
“Phi! Tiểu gia làm sao không thể? Chỉ cho phép ngươi và tiểu quái vật này
tới sao?” Tiểu quái vật trong miệng gã đúng là Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Phụ thân gã và phụ thân Thu Nhuyễn Nhuyễn là bạn tốt, khi còn bé phụ
thân dẫn gã tới nhà bọn họ ở một thời gian, gã vốn sinh ra đã yếu ớt, thể hư
nhiều bệnh, sống không quá 25 tuổi, phụ
thân dẫn gã đi khắp nơi trảm yêu trừ ma chính là vì tích đức sửa mệnh cho
gã.
Từ nhỏ gã luôn thích gọi Thu Nhuyễn Nhuyễn là tiểu quái vật, một cái
miệng độc đến tàn nhẫn, mỗi lần đều có thể làm Thu Nhuyễn Nhuyễn khóc,
Mạc Ly sẽ xông lên giáo huấn gã, hai người bọn họ khi còn nhỏ đánh nhau
không ít.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn gã, trên mặt không cười, xem khí vận gã là
không sống nổi mấy ngày.
“Không nghĩ tới ngươi thật đúng là nghe lời mà cưới tiểu quái vật này, sẽ
không sợ sinh ra một tiểu quái vật con sao?” Đạo Khư cười nhạo nói.
Hắn đang nói, đột nhiên nhìn thấy Kim Triều bên cạnh Thu Nhuyễn
Nhuyễn, tươi cười trên mặt liền cứng lại, “Con các ngươi đã lớn như thế a!
Ta mặc kệ, ta làm cha nuôi là định rồi, chờ ta chết bảo nó mặc áo tang cho
ta, rắc tiền chỉ đường.”
Nói rồi từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc lớn đưa cho Kim Triều, nói:
“Kim Triều cầm đi, làm vòng cổ bạc, coi như cha nuôi cho con lễ gặp mặt.”
Gã nói nhăng nói cuội cũng không thua Lưu Kỳ, da mặt cũng đủ dày, nhưng
một câu cha ngươi đâu của Mạc Ly làm gã mắc kẹt hồi lâu, một lúc sau mới
nói: “Đã chết.”
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường