https://truyensachay.net

Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 182: Tiền duyên nhân quả [nguyên do kết quả duyên kiếp trước]

Trước Sau

đầu dòng
Kí ức của Ngô Bất Thiện chỗ được chỗmất, có rất nhiều điểm không rõ ràng, lại thêm hiện tại hắn đang ngọng,mọi người một mặt bảo hắn nghỉ ngơi, hồi tưởng lại quá khứ, mặt khác đểCông Tôn thi châm, trợ giúp cho máu bầm trong não hắn mau tan.

Mọi người trong phủ Khai Phong đều viếtthắc mắc của mình ra giấy, chờ Ngô Bất Thiện khỏe rồi sẽ trả lời từngngười một, dù sao thì lần kể chuyện trước cũng quá mơ hồ hỗn loạn.

Ngoài ra, Nhạc Dương cũng đã vẽ xong Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ giả, giao cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường mở ra xem, “Chỉ có chiều xuôi không có chiều ngược, mặt xuôi vẽ rất giống.”

Nhạc Dương gật đầu, “Tạ Bách Hoa hoàntoàn sẽ không nghi ngờ, nhưng Ngô Bất Ác chỉ cần nhìn qua sẽ nhận rangay là giả, cho nên, bao vây hắn là bước rất quan trọng. Nếu khôngthành công, sẽ đả thảo kinh xà, có thể hắn sẽ không xuất hiện nữa.”

Mọi người thương nghị với nhau, cảm thấy thời cơ còn chưa đến, hành động ngay lúc này sẽ khiến Ngô Bất Ác nghingờ, dù sao thì lúc này hắn cũng đã là chim sợ cành cong. Bị Thiên Tônvà Ân Hậu nhìn thấy, còn suýt chút nữa bị bắt, trong lòng hắn hẳn phảiđoán được, nhất định đã bị lộ.

.

.

Lại qua thêm một ngày, dùng xong cơmtrưa, giọng nói của Ngô Bất Thiện đã khá hơn nhiều. Ngoài ra, hắn cũngsắp xếp được một ít kí ức, thế là lại bị vây lại giữa sân.

Mọi người bắt đầu lần lượt đặt câu hỏi.

Triển Chiêu hỏi trước, “Mọi chi tiết về thận chủ!”

Ngô Bất Thiện nghĩ nghĩ, “Thận chủ rấtthần bí, khi ta ra đời hắn khoảng hơn hai mươi tuổi, khi ta rất lớn rồi, hắn trông vẫn chỉ hơn hai mươi tuổi, bây giờ nghĩ lại, thật sự rấtgiống A Hạo. Cụ thể thì… Hắn và cô nương đã rời đảo, dường như có quanhệ gì đó.”

“Sao?” Triển Chiêu tò mò, “Thật vậy sao? Cô nương đó tên gì?”

Ngô Bất Thiện lắc đầu, “Ta không biết,nhưng những người lớn tuổi trên đảo đều biết, cô nương đó dường như làtân nương thiên định của hắn.”

“Thiên định?”

“Đúng vậy.” Ngô Bất Ác nghĩ nghĩ, “Trênđảo có rất ít nữ nhân, hơn nữa nhiệm vụ duy trì nòi giống rất quantrọng, nhiệm vụ sinh ra thận chủ đời tiếp theo còn quan trọng hơn. Thậnchủ cũng là thiên định… Khi đó ta nhớ có một nghi thức rất lớn, chính là để tìm ra tân nương thiên định, cuối cùng đã chọn ra cô nương ấy.”

“Sau đó nàng ta rời đảo yêu người khác, còn sinh con, vậy chẳng phải thận chủ đó đội mũ xanh rồi sao?” Từ Khánh hỏi.

Ngô Bất Thiện lắc đầu, “Khi thận chủ cho người đi tìm, không biết vì sao, các tộc nhân trên đảo cố ý thả cho cônương ta đi… Đại ca lén nói với ta, trong tám đại tộc trưởng, có ngườicó âm mưu.”

“Vậy đại ca ngươi thì sao?” Thiên Tôn nhịn không được hỏi.

“Dã tâm của đại ca cũng rất lớn.” NgôBất Thiện thở dài, “Đại ca giỏi hơn ta rất nhiều, khi đó đại ca giấuthận chủ làm rất nhiều việc, chuyện gì đại ca cũng nói với ta, nhữngchuyện này, đều là do đại ca nói với ta khi chạy trốn trên thuyền, baogồm cả chuyện của cô nương kia.”

Mọi người nhíu mày, chẳng lẽ… Khi đó bọn Ngô Bất Ác và các vị võ lâm tôn giả nội ứng ngoại hợp thiêu hủy Thận Lâu?

“Khi thận chủ dẫn chúng ta trốn đi, sởdĩ nói nhân tâm ngạt cẩu bất cật, là vì hắn hỏi ai đã phản bội Thận Lâu, mọi người đều nói không biết, nhưng thực tế chứng minh, trên đảo có nội gián!” Ngô Bất Thiện nói, “Ta vốn cho rằng nội gián là đại ca ta. Tìnhhình khi đó rất đáng sợ, may mà bão đến, nếu không, thật không biết sẽtrở thành thế nào.”

“Tại sao lại nội loạn?” Bạch Ngọc Đườngkhông hiểu, “Thận chủ và tám vị tộc trưởng đó, không phải đã cùng xâydựng nên Thận Lâu sao? Vậy lẽ ra đó phải là tâm huyết chung của bọn họmới đúng.”

“Nghe nói là bất đồng ý kiến.” Ngô BấtThiện ngồi khoanh chân tự nói tiếp, “Đại ca thường nói, thận chủ khôngthực tế, còn tám vị tộc trưởng thì lại hèn nhát thích an nhàn, không aithấy được nghiệp lớn thật sự là đâu.”

“Còn nghiệp lớn.” Ân Hậu cười lạnh, “Biến bản thân thành kẻ nửa người nửa quỷ, là vì nghiệp lớn của hắn sao?”

Ngô Bất Thiện cũng buồn bực, trước đâyhắn không nhớ rõ còn hay, bây giờ nhớ lại rồi, đột nhiên nhớ đến trướcđây đại ca và mình dựa vào nhau mà lớn lên, lại thêm đủ chuyện Ngô BấtÁc làm vì hắn, trong lòng cảm thấy không nỡ.

“Dạt lên bờ rồi, thật ra đại ca cũngthay đổi rất nhiều.” Ngô Bất Thiện ngẩng đầu nhìn Ân Hậu, nói nhỏ: “Đạica vốn xem Ân Hậu như thần thánh, nhưng dường như người làm đại ca đaulòng.”

“Sao?” Ân Hậu nghe chẳng hiểu gì.

Thiên Tôn bên cạnh nhướng mày liếc liếc, “Ô, quan hệ của hai ngươi có vẻ không thường?”

“Phi, không có chuyện đó!” Ân Hậu vộilắc đầu, hỏi Ngô Bất Thiện, “Bất Ác trước đây là huynh đệ tốt của ta, ta làm gì mà khiến hắn đau lòng?”

Ngô Bất Thiện lắc đầu, hắn vốn vô tâm,“Chỉ nhớ có một lần đại ca uống say, ngồi trong phòng khóc, còn kéo tanói người khiến đại ca quá thất vọng, làm đại ca đau lòng!”

Ân Hậu cau chặt mày, thấy ai cũng nhìn mình nghi ngờ, khó bề giải thích, “Thật sự không liên quan đến ta!”

“Rốt cuộc thì dã tâm của Ngô Bất Ác là gì?” Bạch Ngọc Đường đổi đề tài, hỏi Ngô Bất Thiện.

“Đại ca muốn ma giáo chiến thắng chínhphải, điên đảo thị phi trên thế gian, nói như đại ca, muốn lật đổ thầnlinh, tự mình làm thần!” Ngô Bất Thiện cười ngây ngô: “Ta vẫn không hiểu được, đại ca cũng lười không nói với ta. Từ khi lên bờ rồi đại ca cànglúc càng lạnh lùng, không tốt với ta như trước… Cho nên ta vẫn luônkhông hiểu, khi ta ngất đi rồi, trên thuyền đã xảy ra chuyện gì.”

“Hẳn là trong hai bức Lăng Sơn KhấpHuyết Đồ còn lại có ghi chép.” Triển Chiêu chắp hai tay chống cằm, “Tiếc là không thể lấy được ngay.”

Mọi người lần lượt hỏi, cũng không gì ngoài thánh quả, Thận Lâu, thận chủ, cô nương… các thứ.

.

.

Cuối cùng, mọi người đã hỏi hết mộtlượt, đến phiên Tiểu Tứ Tử. Công Tôn chọt chọt nhi tử đang ngơ ngác,“Tiểu Tứ Tử, hay là con cũng hỏi một câu?”

Trong lòng Tiểu Tứ Tử thật sự có một câu hỏi, từ rất lâu rất lâu trước đây đã muốn hỏi rồi, nhưng vẫn khôngthành lời được, cuối cùng, Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn, hỏi nhỏ: “Thật sựđược hỏi sao?”

Công Tôn cười, nhéo nhéo nhi tử, “Hỏi đi.”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Ngô Bất Thiện, cuối cùng ánh mắt chuyển sang Ân Hậu, hỏi nho nhỏ: “Vậy, ngoại bà của Miêu Miêu, là ai…”

“Phụt.”

Một câu hỏi, Ân Lan Từ phun trà, chúng ma đầu xấu hổ gãi đầu gãi tai, Ân Hậu xanh mặt buồn bực.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy dường như mình vừagây họa, chui vào lòng Công Tôn cọ cọ, nhìn mọi người. Người của phủKhai Phong thì vô cùng tán thưởng, câu đồng ngôn vô kị đúng là tốt! Mọingười đã muốn biết chuyện này từ lâu rồi, nhưng không dám hỏi, cả BaoChửng cũng thấy tò mò!

Triệu Phổ nhìn Ân Hậu, cũng tò mò khôngbiết nữ nhân hắn nhìn trúng thế nào. Hơn nữa căn cứ vào chênh lệch tuổitác của hắn và Ân Lan Từ, khi sinh con hẳn là đã rất lớn không, thậtđúng là bất lão!

Bạch Ngọc Đường vốn chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng nghe câu hỏi lập tức dào dạt hứng thú, nhỏ giọng hỏi TriểnChiêu, “Đúng rồi, ngoại bà của ngươi là ai?”

“Là một đại mỹ nhân, còn có tên rất đẹp, là Diệp Tử Câm.” Triển Chiêu nói: “Là họa từ một đêm phong lưu của ngoại công.”

“Này!” Ân Hậu nhíu mày, trừng Triển Chiêu: “Nói bậy gì vậy! Lúc đó là ta bị trúng kế.”

“Trúng kế?” Mọi người tò mò.

“Diệp Tử Câm khi đó, là một đại mỹnhân.” Hồng Cửu Nương mặc kệ Ân Hậu đang đỏ mặt, chạy đến nói với BạchNgọc Đường: “Rất giống Tiểu Chiêu, nghe nói người nhà bị ma giáo tànsát, nghe hung thủ nói mình là người của ma giáo, cho nên học võ côngthành tài rồi tìm đến trả thù.”

“Ô?” Bạch Ngọc Đường hiếu kì, trả thù đến mức có bảo bảo?

“Nhưng kẻ thù diệt môn của nàng ta vốnkhông có trong Thiên Ma Cung, nàng ta lại nhất định nói là Ân Hậu đãgiấu hắn đi rồi.” Hồng Cửu Nương nói đến đây thì mặt mày hớn hở, “Tử Câm cô nương rất đáng yêu, cả ngày bám sau cung chủ, cứ nói sẽ có một ngàynàng ta tìm được hắn, còn nói muốn trừ hại cho dân, tìm cơ hội giết cung chủ.”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc vô cùng, muốn giết Ân Hậu?

“Nhưng lâu dần, nha đầu đó lại thíchcung chủ.” Hồng Cửu Nương cười nói: “Thiên Ma Cung chúng ta thật ra cũng không làm chuyện xấu gì, chuyện của cha nuôi ta cũng đã qua. Thiên MaCung cơ bản là nơi thu nhận ‘người xấu’ từng làm chuyện tội ác tày trờivề sau lại không chốn dung thân. Trên núi toàn là lão nhân điên và lãobà diên, lâu ngày, Tử Câm nhìn rõ được những lần vu khống và hiểu lầmcủa giang hồ chính phái, cũng nhìn rõ được điểm tốt của Thiên Ma Cung,cuối cùng mọi người ở cùng nhau rất vui vẻ, nha đầu đó còn thường uốngrượu với chúng ta.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì Tử Câm bắt đầu theo đuổicung chủ, cung chủ da mặt mỏng, hơn nữa còn nghĩ mình đã là lão già sắpkhông xong, cô nương người ta thì lại đang tuổi hoa dạng niên hoa, hoadung nguyệt mạo, bế nguyệt tu hoa, hoa…”

“Đừng hoa nữa.” Mặt Ân Hậu đỏ bừng, “Không phải chỉ là một nha đầu điên thôi sao!”

Triển Chiêu cười cười, nói với Bạch Ngọc Đường: “Sau đó ngoại bà phóng lao theo lao, chuốc rượu cho ngoại côngsay rồi hành hình tại chỗ!”

Bạch Ngọc Đường mở to mắt.

Từ Khánh xen mồm: “Vậy chẳng phải đường đường cung chủ Thiên Ma Cung bị một cô nương cưỡng bức sao?!”

Ân Hậu giận đến ngạt thở, Hồng Cửu Nương đập bàn cười không dứt: “Đúng vậy! Nhưng mà tất cả chúng ta đều cảmthấy cung chủ là tình trong như đã mặt ngoài còn e mượn rượu giả điên!”

“Ta không có!” Ân Hậu hất mặt.

Thiên Tôn trề môi, “Lão lưu manh nhà ngươi.”

Ân Hậu xấu hổ xoa mặt.

“Sau đó Tử Câm ở lại trong Thiên MaCung, mười tháng sau thì sinh ra Tiểu Lan Nhi.” Hồng Cửu Nương cười nói, “Cung chủ rất tốt với nàng ta, chỉ tiếc Tử Câm không kịp thấy TiểuChiêu ra đời thì đã mất.”

Trọng Tam thở dài, “Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác nói chuyện khác.”

Mọi người đều cảm thấy đáng tiếc, không muốn nói về chuyện đau lòng này nữa.

Bạch Ngọc Đường thầm cảm thán, thì ra Ân Hậu cũng là người, người thì đều có thất tình lục dục, bình thường hơnvị sư phụ nhà mình nhiều! Nhưng mà nghĩ lại, không đúng… Hắn biết ThiênTôn đâu có được bao lâu, khi đó lão nhân gia đã hơn trăm tuổi rồi, không lý nào trăm năm trước đó không có một tình nhân.

Thiên Tôn thấy đồ đệ nhìn mình, liềnvuốt râu, Hồng Cửu Nương ghé vào tai Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Trước đây Thiên Tôn cũng từng rung động tâm can một lần! Sau đó mới thành nhànvân nhã hạc.”

Mắt Bạch Ngọc Đường sáng lên, nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn khụ một cái, “Này! Không lớn không nhỏ!”

Mọi người vô thức nhìn sang Bao Chửng.

Bao Duyên vội chen mồm, “Phụ thân và mẫu thân ta trước đây là…”

“Khụ khụ!” Mặt đen của Bao Chửng hơi ửng lên, khụ mấy tiếng rồi trừng Bao Duyên, “Không lớn không nhỏ!”

Mọi người cười đùa, cảm giác căng thẳng khi nãy cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng Ngô Bất Thiện lại nhíu mày, dườngnhư tâm sự nặng nề lưỡng lự không biết làm sao, thỉnh thoảng lại nhìnTriển Chiêu một cái, như đã nhớ ra việc gì cực kì phức tạp.

Trọng Tam vỗ hắn một cái, “Ngươi nghĩ ra việc gì rồi?”

“Ai…” Ngô Bất Thiện vỗ đầu, “Ta không biết là lầm hay là thật, rất giống!”

“Cái gì rất giống?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Ngô Bất Thiện chỉ Triển Chiêu, “Chiêu và vị tân nương thiên định của thận chủ trước đây, rất giống!”

Mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu sưng mặt, “Con là nam.” Nóirồi nắm cằm Bạch Ngọc Đường xoay sang cho Ngô Bất Thiện nhìn, “Có phảigiống hắn hơn không?”

Triển Chiêu nói xong, Thiên Tôn kinhhãi, lão nhân gia hiểu đồ đệ nhà mình nhất, cấm kị của Bạch Ngọc Đườnglà nói hắn đẹp, cấm kị nhất nhất là so sánh hắn với nữ nhân.

Triển Chiêu trắng trợn vậy sao?

Bạch Hạ và Lục Tuyết Nhi đều vô cùngcăng thẳng, nghĩ thầm thông gia và thông gia phụ mẫu đều ở đây, nếuchẳng may chúng nó cãi nhau…

Bạch Ngọc Đường phủi tay Triển Chiêu ra lườm hắn một cái, Triển Chiêu cười hì hì, rõ ràng là cố ý trêu hắn.

Bạch Ngọc Đường bất lực, nhưng hiện tạikhông chú ý điểm này, mà hỏi Ngô Bất Thiện: “Cô nương mà về sau phản bội Thận Lâu, hủy diệt Thần Mộc Thánh Quả?”

Mọi người kinh ngạc vô cùng, như vậy màkhông có nổi giận! Không có lật bàn không có rút đao chém người! TriểnChiêu hoàn toàn thuần hóa được Bạch Ngọc Đường rồi!

Ngô Bất Thiện nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Thật sự rất giống!”

“Nói vậy, cũng giống Tử Câm?” Ân Hậu trầm giọng hỏi.

“Phải.” Ngô Bất Thiện gật đầu, “Cũng hơi giống phu nhân… Khi đó ta không nhớ rõ, cho nên không phát hiện ra.”

Ân Hậu sầm mặt, đột nhiên nhìn Ân Lan Từ, “Khi Hạo Nhi sinh ra, là quỷ, đúng không?”

Mọi người nhìn nhau, Ân Lan Từ gật đầu,trong lòng cũng cuộn trào như sóng dữ, có khi nào, chuyện mấy chục nămtrước, chính là một âm mưu hoặc kế hoạch đã được tính trước?

Thiên Tôn trầm tư một lúc, “Dường như có liên hệ nào đó, Triển Hạo giống thận chủ ngày trước, mà Triển Chiêu thì lại giống nương tử thiên định của thận chủ.”

Triển Chiêu cảm thấy hơi kì quái, “Trùng hợp mà thôi.”

Trọng Tam cũng nhìn Ngô Bất Thiện, “Này, Thiện Ngư, hiện tại đầu ngươi tỉnh táo không? Thật sự rất giống?”

Ngô Bất Thiện khổ sở, “Không chừng…”

Mọi người nản chí: “Nghĩ kĩ!”

Ngô Bất Thiện nhìn Triển Chiêu chăm chăm.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lấy Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ ra, trải lên bàn, xoay ngược lại xem.

Triển Chiêu tò mò, “Ngươi xem gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên sững người,chỉ vào một con thuyền nhỏ trong số thuyền ra biển khi hòn đảo bốc cháy. Trước đây tuy bọn họ đã xem qua từng khung hình một, nhưng không nhìnkĩ những nữ nhân và trẻ nhỏ trong đó, bây giờ nhìn lại, trên một conthuyền nhỏ có một nam một nữ, cũng đang chạy tới trong sóng biển, hướngđi có vẻ giống những người khác, nhưng thật ra lại là trái ngược! Hơnnữa nữ nhân đó…

Bạch Ngọc Đường chỉ vào tranh nói với Triển Chiêu, “Miêu Nhi, ngươi tự nhìn xem.”

Triển Chiêu tiến đến, mọi người cũng hiếu kì đến xem, nhìn một lúc, tất cả im lặng.

“Rất giống tỷ tỷ hoặc là muội muội củaMiêu Miêu!” Tiểu Tứ Tử cũng bám trên mép bàn nhìn, nữ tử trẻ tuổi ngồitrên thuyền, khoan nói đến ngũ quan, chỉ khí chất và phong thái đã rấtgiống Triển Chiêu, quan trọng là, nàng ta cũng có đôi mắt màu vàng!

Triển Chiêu gãi đầu, không hiểu lắm tại sao lại thành thế này, càng không hiểu bên trong có hàm ý gì.

Ân Hậu nhíu mày, lại nhìn kĩ ngư dân bỏ trốn cùng nữ tử kia.

“Cung chủ?”

Người trong Thiên Ma Cung đều nhìn ra manh mối, lo lắng nhìn Ân Hậu.

“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu hỏi.

Ân Lan Từ đưa tay, chỉ vào nữ tử mắt vàng và ngư dân kia, “Ngoại bà của con, rất giống hai người bọn họ.”

Triển Chiêu giật mình.

Công Tôn thử tính tuổi và vai vế, “Có khi nào là tằng tổ mẫu và tằng tổ phụ?” [ông cố bà cố]

Triệu Phổ gật đầu, “Rất có thể, tính ra không phải vừa đủ hơn trăm năm sao.”

Ân Hậu nhìn hai người rất có thể là nhạc phụ nhạc mẫu của mình trong tranh, im lặng một lúc lâu, “Thù diệt môn sao?”

Mọi người nhìn hắn.

Giọng nói của Ân Hậu bằng phẳng mà âm trầm, “Tử Câm nói, phụ mẫu mình đều do một nam tử mắt vàng giết chết.”

Mọi người kinh ngạc, lại nhìn về phía người rất giống Triển Hạo trên đầu thuyền.

Tiểu Tứ Tử kéo kéo tay áo Tiêu Lương,nói nhỏ, “Quan hệ phức tạp quá! Vậy chẳng phải Miêu Miêu và đại ca MiêuMiêu là hậu nhân của kẻ thù?”

Tiêu Lương gật đầu, khó thấy được lần này Cẩn Nhi không lầm lẫn vai vế.

“Trước đây ngoại bà không nói gì đến chuyện này sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hậu.

Ân Hậu nhớ lại chuyện trước đây, nhíu mày, “Tử Câm đến Thiên Ma Cung tìm hung thủ là vì trước khi hắn đi, đã nói một câu.”

“Câu gì.” Mọi người đồng thanh.

“Có sinh tử, mới có luân hồi, ta ở nơità ma tụ họp, muốn báo thù, thì đến tìm ta.” Ân Hậu nhớ lại câu vong thê thường nhắc đến, “Chỉ có điều người này, chưa từng xuất hiện lại.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhíu mày, buột miệng: “Luân Hồi Chú?”

Mọi người ngạc nhiên, nhìn hắn, Từ tam gia hỏi: “Lão ngũ, cháo gì?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Ngũ di từng nóivới đệ, có một loại độc chú, tên là Luân Hồi Chú. Sau ba đời có thếchuyển thế sống lại, tiếp tục nhân quả của tiền duyên, cái giá phải trảlà tự tay đâm chết người mình yêu, đồng thời cũng tự kết thúc tính mạngmình.”

“Chuyện này chắc là nói bậy lừa ngườikhác thôi.” Triển Chiêu không tin, “Làm sao có chuyện linh hồn chuyểnthế được, ta không nhớ được gì cả!”

“Nhưng khó chắc Triển Hạo không nhớ.” Ân Hậu nhíu mày, “Thận chủ này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao lại biếtnhiều yêu thuật chú pháp kì quái như vậy?”

Mọi người đều cảm thấy sương mù mờ mịtkhông rõ phương hướng, suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường thì lại không để tâm đến chuyện đó, Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ, Thận Lâu thận chủ gì đó, hắn đều không quan tâm. Thứ hắn thật sự để bụng là, duyên số của Triển Chiêu,là gắn với Bạch Ngọc Đường hắn, không liên quan gì đến người khác,chuyển thế tiếp tục tiền duyên gì đó, chỉ là nói xằng nói bậy, làm người ta rất không vui!

.

alt
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc