Lưu Hiệp quả nhiên có tài, hắn ra ngoài, ổn định bách tính, không nói đã bắt được yêu quái Ẩn Sơn, cũng khôngnói không bắt được, chỉ khuyên mọi người không nên cản trở việc điềutra… Hắn bảo đảm, nhất định sẽ giải quyết triệt để vụ án lần này, chomọi người một lời công bằng.
Dựa vào uy tín lâu nay của Lưu Hiệp, các bách tính đều giải tán, Lưu Hiệp rất khôn khéo, hắn phát vài nha dịchnhanh trí cải trang thành bách tính ra ngoài thăm dò, xem thử rốt cuộclà do ai tung tin nói bọn họ đã bắt được yêu quái Ẩn Sơn.
Không bao lâu, các nha dịch kia quay lại, nói là gia nhân của các hương thân kia.
Lưu Hiệp nhíu mày, quả nhiên!
.
.
Trong phòng, mọi người đã biết rõ thânphận Hồng Liệt, cũng đã có thể giao tiếp thuận lợi rồi, nhưng vấn đề kếtiếp là phải xử lý hắn thế nào.
Nếu như vụ án năm đó là thật, vậy thìbọn người Tiễn Đại Hữu có thể nói là chết chưa hết tội, thế nhưng đã cóvương pháp trừng trị hắn, tự giải quyết như vậy cũng là phạm tội, hơnnữa lời của Hồng Liệt cũng chỉ là từ một phía, phải chờ có chứng cứ xácthật.
Triệu Phổ bảo Tiêu Lương nói với hắn,bảo hắn cứ an tâm ở lại trong nha môn chờ vài ngày, bọn họ nhất định sẽtra rõ mọi chuyện, trả lại công bằng cho Từ gia!
Hồng Liệt rất nghe lời, từ khi còn ởQuan Ngoại hắn đã sớm biết đại danh của Triệu Phổ và Phủ Khai Phong, rất tin tưởng mọi người. Liền đồng ý ở lại nha môn, nhưng có một yêu cầu.
Mọi người đang thắc mắc, chợt thấy hắnquay về phía ngoài cửa sổ huýt một tiếng, không bao lâu, con hắc ưng lớn kia bay vào, đậu xuống đỉnh lồng, nhìn Hồng Liệt.
Hồng Liệt vẫy vẫy tay với nó, hắc ưng bay đến đậu trên bậc cửa sổ, xoay đầu nhìn mọi người xung quanh.
“Nuôi giúp ta vài ngày được không? Nóphải ăn thịt sống, để nó trong núi sợ bị người khác đánh, mỗi ngày chonó ăn hai lượng thịt là được, ta thường cho nó ăn thỏ hoang gì đó.”
Mọi người vui vẻ gật đầu, Triệu Phổ đưa một ngón tay ra đặt cạnh chân con hắc ưng.
Hắc ưng nhìn hắn, bước lên tay hắn, đậpcánh, Triệu Phổ giơ cao con hắc ưng khen ngợi: “Quả nhiên sủng vật phảinuôi loại uy mãnh như thế này! Mấy con đầu béo mông béo dẫn theo khôngchút oai phong!”
Con chim ưng xoay mặt nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, kêu mấy tiếng.
Hồng Liệt cười, nói với Tiểu Tứ Tử: “Nó rất thích ngươi.”
Mặt Tiểu Tứ Tử hồng hồng, đưa tay qua,nhẹ nhàng chạm lên con hắc ưng, hắc ưng ngẩng đầu ưỡn ngực cho Tiểu TứTử sờ, có lẽ đang xin lỗi vì khi nãy tấn công Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường chớp chớp chớp: quả nhiên có linh tính! Không biết có đẻ con không?
Bạch Ngọc Đường đảo mắt nhìn trời: mèo mới đẻ con, chim ưng đẻ trứng!
Vốn là phải giam Hồng Liệt trong lao,nhưng con hắc ưng bay đến đậu trên vai hắn sống chết không chịu đi,Triệu Phổ rất thích tích cách trung nghĩa của Hồng Liệt, hơn nữa giammột con hắc ưng trong địa lao ẩm ướt tối tăm quá đáng tiếc, liền saingười dựng rào chắn bốn phía quanh phòng, Hồng Liệt lẫn hắc ưng cùng ởlại trong đó, Lưu Hiệp cũng không phản đối gì. Trong lòng mọi người đềunghi ngờ, nếu Lưu Hiệp này không phải một bạch diện thư sinh mà là mộthắc diện thư sinh… Vậy nhất định là con tư sinh của Bao đại nhân, saolại giống đến thế, có khi nào hắn bôi phấn không?!
.
.
Sau khi bắt được Hồng Liệt, cơ bản của vụ án năm đó đã rõ ràng, nhưng quan trọng là trước mắt vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Công Tôn quay lại phòng ngỗ tác, quyết định nghiệm thi xong sẽ nói chi tiết lại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài, đang suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm thế nào, chợt Hôi Ảnh nhảy từ trên mái hiên xuống: “Triển đại nhân, Ngũ Gia, có động tĩnh rồi!”
“Ha?” Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường song song nghiêng đầu, không hiểu: “Động tĩnh gì?”
Hôi Ảnh hơi bất đắc dĩ, “Không phải các ngươi bảo chúng ta ở lại chỗ pho tượng dung tục kia chờ manh mối sao?”
“!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhớ ra, cùng hỏi: “Cụ thể thế nào?”
Hôi Ảnh nói: “Trước đó vẫn không có gìxảy ra, chiều hôm qua, có người bắt đầu chuyển cây cỏ đến nơi đó, rấtnhiều, còn có rất nhiều giỏ sâu độc gì đó!”
“Lại sắp bắt đầu nữa sao?!” Triển ChiêuBạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, quyết định đêm nay sẽ hành động, bắt tại trận! Bọn họ đã sắp xếp nha dịch âm thầm theo dõi, nhưng không được đả thảo kinh xà.
Triệu Phổ vừa nghe có “chuyện vui”, liền đòi dẫn Công Tôn đi xem, có điều mọi người vẫn ngại tác dụng của khói mê.
Công Tôn viết một đơn thuốc, bảo các ảnh vệ đi tìm dược liệu, làm ra rất nhiều túi hương nhưng mùi rất khó chịuchia cho mọi người, bảo mọi người mang theo bên người, có thể tránhkhông hít phải khói mê.
.
.
Đêm đó, mọi người nương theo bóng đêm đi đến nơi tụ họp kia… Quả nhiên, lửa đã được đốt, hiện tại đang tiến hành nghi thức kì dị kia.
Để thuận tiện cho việc nhận người, LưuHiệp cũng bị đem theo, vừa nhìn đoàn nam nữ bên dưới, Lưu Hiệp lập tứctrợn tròn mắt, lắc đầu liên tục, suýt chút kêu ra tiếng. May mà được bọn Triển Chiêu bịt miệng kịp lúc, kéo ra xa.
Triển Chiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Không thể nào!” Lưu Hiệp tức giận đếnđỏ mắt: “Đây… Đây đều là những thanh thiếu niên tuổi trẻ tuân thủquốc pháp, không ít người còn là đệ tử tục gia của Thiện Đường. Nữ hàinhi đều là hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá, nam là thư sinh, hiếu thảongoan ngoãn, làm sao có thể làm chuyện thương phong bại tục như vậy?!Tuyệt đối không thể!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nghexong, đưa mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy kì dị, hơn nữa hai ngườibiết, những người lần này và những người lần trước, không giống nhau.
“Lưu đại nhân, ngài đừng nôn nóng, chúng ta quan sát thêm một chút nữa đã!”
Triển Chiêu vừa khuyên được Lưu Hiệp, Công Tôn đã bị Triệu Phổ xách đến, “Những người đó đã trúng mê dược cả rồi!”
“Mê dược?!” Bọn Triển Chiêu sửng sốt.
“Ánh mắt bọn họ đờ đẫn mặt mày ngơ ngẩn, chuyện làm ra cũng không phải chuyện ngày thường sẽ làm.” Công Tôn nói: “Còn nữa, những thứ mê dược đó là xuân dược cực mạnh, còn có thành phần gây mất tri giác. Chỉ cần hít phải, đều sẽ ngây ngây ngẩn ngẩn, sau đódù có làm ra chuyện to gan lớn mật cũng không có gì lạ!”
“Nói vậy, bọn họ bị người khác lừa đến đây, sau đó bị hạ dược.” Lưu Hiệp cau mày: “Có khả năng này không?”
“Có!” Công Tôn gật đầu, bổ sung: “Phải nói, chính là như vậy!”
“Vô liêm sỉ!” Lưu Hiệp giậm chân: “Dướiđó đều là thiếu niên ngây ngô, hoàng hoa khuê nữ, ai thất đức như vậy,sau này các hài tử ấy biết phải làm người thế nào?!”
“Vương gia!”
Ngay lúc ấy, các ảnh vệ bắt vài nam tửđến… Bọn chúng đều mặc hắc y, sắc mặt hoảng sợ, Lưu Hiệp vừa nhìn đãnhận ra: “Các ngươi là hạ nhân của Lý gia và Vương gia!”
Lưu Hiệp cười lạnh: “Thì ra là do các ngươi giở trò!”
Lúc này, bên dưới đã gần tụng xong kinh văn, Triển Chiêu cau mày: “Nguy rồi!”
“Không sao!” Công Tôn đưa mấy chùm thảo dược cho ảnh vệ: “Âm thầm vẩy vào đống lửa, mọi người sẽ hôn mê ngay!”
“Vâng!” Ảnh vệ làm theo, quả nhiên, đoàn nam nữ y phục xộc xệch bên dưới lập tức ngất xỉu.
Mọi người thở phào một hơi.
Ngay lúc ấy, từ trong rừng có tiếng người cười nói, mọi người nín thở trốn sau đại thụ tập trung nghe.
Có người nói rất lớn tiếng, là Lý Cương: “Ha ha… Nghe nói hôm nay đều là hàng mới!”
“Đã mấy ngày không được vui vẻ rồi, đámquan sai ấy bắt được tên quỷ mặt trắng đó, không bao lâu nữa là phá ánrồi, cũng nên đi rồi!” Vương Quý Hữu cười lớn, khen nhi tử Lý Cương tàigiỏi: “Chiêu mượn đao giết người này của Phi Thường thật hay, quả thậtlà hậu sinh khả úy.”
“Ha ha, chờ quan lại ở Phủ Khai Phong đi rồi, chúng ta không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, chúngta làm thịt tên Lưu Hiệp phiền phức kia!”
Bọn họ càng nói càng vui, cười rất lớn.
“Đúng rồi, hôm qua đã bắt được thứ gọilà yêu quái rồi, nếu có nha đầu không nghe lời thì không thể giết giáhọa cho yêu quái Ẩn Sơn rồi.”
“Đành phải kiên nhẫn một thời gian, chờ đám quan sai kia đi, Lưu Hiệp chết rồi nói tiếp vậy!”
“Ai… Không vui, cái gì mà môn sinh đắc ý của Bao hắc tử, nhiều năm như vậy vẫn bị chúng ta lừa?”
.
…
.
Cả bọn đang cười nói vui vẻ, bỗng dưng có tiếng người cười nhạt phía sau: “Thì ra là như thế.”
“Ai?” Cả đám hương thân giật mình hoảng loạn, quay đầu nhìn… Trong chớp mắt máu cả người như đông lại.
Người vừa đi từ trong rừng ra là LưuHiệp, theo sau hắn là một đoàn nha dịch, trên mặt người nào cũng đầy vẻgiận dữ, thì ra đều là do những kẻ này tác quái, đáng thương nhiều thanh niên uổng mạng như vậy!
Các hương thân vừa thấy lập tức biếtchuyện không hay, xoay người chạy, đáng tiếc trước mặt đã có Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường chắn sẵn.
“Cái này…”
Bọn Lý Cương thấy không còn đường trốn,chân cũng mềm nhũn, toàn bộ té rạp xuống mặt đất, cả người run rẩy,không còn sót lại chút đắc ý nào.
Lưu Hiệp giận đến mức sắc mặt trắng bệch, ra lệnh áp giải hết bọn chúng về, thăng đường xử án.
.
.
Vừa nghe nói vụ án yêu quái Ẩn Sơn giếtngười sẽ được xét xử công khai, bách tính Hưng Hóa ai nấy đều chấn động, lũ lượt đến xem.
Lưu Hiệp thăng đường, đặc biệt đặt riêng hai chiếc ghế hai bên, một cho Triệu Phổ, một cho Triển Chiêu.
Công Tôn ngồi sau bình phong giúp làmngười ghi chép, Bạch Ngọc Đường không phải người của quan phủ, dẫn TiêuLương Tiểu Tứ Tử, ngồi phía sau chỗ Công Tôn nghe thẩm án.
Trước tiên Lưu Hiệp cho gọi gia nhân giúp các hương thân làm việc lên, bảo bọn chúng kể lại mọi chuyện.
Thì ra, tất cả đều là tội ác do bọn Lý Cương làm vì lợi riêng.
Lễ Hoán Sa chọn mỹ nhân, mà huyện Hưng Hóa lại có nhiều mỹ nhân, các hương thân thèm muốn, nổi ác ý.
Bọn họ tình cờ gặp một đạo sĩ tha phương, chuyên bán các loại thảo dược tráng dương thôi tình.
Các hương thân nói chuyện với hắn, nghenói hắn có phương thuốc cổ truyền có thể hỗ trợ chuyện hoan lạc phu thê, liền bỏ một số tiền lớn ra mua lại phương thuốc đó, lại hỏi hắn có loại thuốc nào khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời hoặc mất ý thức không. Vì vậy, hắn bán cho bọn chúng loại mê dược kia.
Truyền thuyết về yêu quái Ẩn Sơn đã cótừ lâu, hơn nữa cũng thường có người vào Ẩn Sơn thấy người toàn thântrắng như tuyết, còn có cánh, nghi ngờ là yêu quái! Thật ra, đó chính là con vượn trắng hoặc Hồng Liệt. Vì Hồng Liệt đã ở trong núi từ nhỏ, lạirất giống cư dân Ẩn Sơn thật sự trong truyền thuyết, nhiều thứ trùnghợp, lại thêm con vượn trắng, liền hợp thành câu chuyện giả tạo về yêuquái Ẩn Sơn.
Bọn hương thân khuếch đại thêm câuchuyện về yêu quái Ẩn Sơn, khiến cho mọi người không dám lên núi, tiệncho việc bọn chúng muốn làm.
Bọn chúng phái người soát núi, vô tìnhtìm được một tượng đá trong sơn cốc, có người nói chỗ tìm được bứctượng, trước đây dường như là một bãi tha ma, bên trong có rất nhiềuxương khô. Bọn chúng đột nhiên nảy ra ý, chuẩn bị một kế hoạch.
Đầu tiên, bọn chúng mua chuộc các hòathượng trên đỉnh núi, giúp bọn chúng chọn ra các thiện nam tín nữ xinhđẹp, cho bọn họ một cái đầu lâu, nói là nhờ vào thứ đó có thể an toànvào núi.
Trên những cái đầu lâu đó có kí hiệu,thật ra kí hiệu đó là dùng dược thảo vẽ lên, giữ nó lâu bên người sẽtrúng độc, cả người ngây ngốc, khi đó chỉ cần nói, cái gì bọn họ cũng sẽ làm theo.
Mà hằng năm người đoạt giải trong Lễ Hoán Sa phải vào miếu thắp hương, vậy xem như không thể tránh khỏi.
Cứ như vậy, các mỹ nhân đáng thương, sau khi trúng độc thì được cho biết: buổi tối một ngày nào đó, đi đến vị trí đống lửa.
Thứ đợi các nàng, chỉ có tai ương.
Khi các mỹ nhân lên núi, lửa đã đượcđốt, dược thảo đã cháy, mùi khói xông cho ai nấy đều mơ màng. Nhữngngười đó tâm trí hỗn loạn, đi theo một gia nhân tụng kinh văn, lầm bầmvô thức, cuối cùng dưới tác dụng của khói mê, loạn tính.
Sỡ dĩ phải làm những thứ này, là vì sợnếu có lúc bị phát hiện, thì có thể đổ cho các tà giáo yêu giáo đến quấy phá, phủi tay sạch sẽ.
Mà vào lúc bọn họ làm chuyện bại hoạiluân thường đó, các hương thân cũng gia nhập cùng vui vẻ. Đến khi xongviệc, bọn chúng sẽ chọn ra một vài người xinh đẹp nhất mang về nhà, uyhiếp bắt các nàng tiếp khách kiếm tiền.
Những người khác ngày hôm sau tỉnh lại cũng đều là sợ hãi chạy đi, vì danh tiết trong sạch, ai dám báo quan?!
Còn những người bị mang về, hoặc là đểthỏa mãn tư dục của bọn hương thân, hoặc là trực tiếp dùng đút lót chocác quan viên địa phương. Ai không đồng ý hay muốn tự sát, thì uy hiếpsẽ nói chuyện đáng xấu hổ này ra, hoặc giết người nhà.
Có những người quá kiên cường, bọn chúng cưỡng ép giam cầm, tìm những bộ y phục xấu cho mặc vào, hoặc thẳng taygiết chết… Trên thi thể bọn họ được quét mật, để chó dữ cắn xé, sau khihủy dung thì lệnh các hộ vệ võ công cao cường đưa về nhà, tạo thành câuchuyện yêu quái Ẩn Sơn ăn thịt người. Đầu tiên là có thể rũ bỏ tráchnhiệm, hơn nữa… Càng khiến nhiều người không dám đến gần Ẩn Sơn.
Lưu Hiệp hạ lệnh, áp giải toàn bộ đám người thật tiên giả phụ trách đưa đầu lâu trên núi xuống, hỏi lại, quả nhiên không sai.
Lại phái người xông vào biệt viện ởngoại thành của các hương thân, quả nhiên cứu ra được không ít các thiếu nam thiếu nữ bị giam cầm, cảnh tượng thật sự rất đáng phẫn nộ.
Bách tính Hưng Hóa nghe đến đó cũng đều cực kì giận dữ.
Lưu Hiệp hạ lệnh, giam bọn hương thânvào lồng, diễu phố thị chúng, bè lũ hương thân kia thật sự chịu tội, bịbách tính toàn thành phỉ nhổ, trứng thối, đá, rau úng đầy thân, thật sựkhông thể so với hình ảnh ngạo nghễ trước đây.
Lưu Hiệp thẩm tra đến một nửa, đã cảmthấy kinh người, liền viết thư cho Bao Chửng. Bao Chửng vào cung dângtấu, vua dân đều khiếp sợ.
Triệu Trinh đấm ngực chỉ vào Bao Chửngnói: “Bao khanh, trong một tháng ngươi tấu lên hai vụ án quá mức bithảm, hại trẫm ngày nào cũng không được yên lòng!”
Bao Chửng cũng đành chịu.
Triệu Trinh lắc đầu, hạ lệnh cho Lưu Hiệp nghiêm tra, lũ hương thân giữ lại không chém, lăng trì, cho hả mối hận trong lòng!
Sau khi Lưu Hiệp nhận lệnh, tiếp tục thẩm tra.
.
.
Sau khi giam các hương thân vào thiên lao, Lưu Hiệp còn chưa truyền, Lý Phi Thường đã tự ra làm chứng.
Lưu Hiệp hơi nhíu mày, để hắn lên.
Lý Phi Thường rất thản nhiên, nói là gần đây hắn mới phát hiện ra tội ác của phụ thân, rất khinh miệt, nhưng lại ngại uy quyền phụ thân không dám báo quan, cũng không có chứng cứ. Thếlà, hắn cố ý đưa dải lụa kia cho Bạch Ngọc Đường, để mọi người tìm hiểu.
Triệu Phổ nghe xong thầm mắng phóng thí!
Tiểu Tứ Tử ngốc như vậy mà cũng biết kéo áo Bạch Ngọc Đường nói: “Bạch Bạch, người đó, rất rất rất gian xảo!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Quả thật là gian xảo!”
Lưu Hiệp làm sao có thể để chuyện nhưthế, nhưng Lý Phi Thường cực kì khôn khéo, rất biết tự bảo vệ bản thân,thứ nhất cũng xem như hắn giúp đỡ phá án, thứ hai người không biết không có tội, mọi người không có chứng cứ, chỉ đành nhìn hắn ung dung ngoàivòng pháp luật.
Lý Phi Thường còn quyên góp toàn bộ tài sản của Lý gia cho những người bị hại, như vậy nghĩa là muốn cao chạy xa bay rồi.
“Hắn định chạy!” Triển Chiêu sốt ruột: “Đã cảm thấy hắn không phải người trong sạch rồi mà!”
Bạch Ngọc Đường chống cằm: “Ta cũng biết hắn không phải người tốt, nhưng đáng tiếc không có chứng cứ, hay là cógiải quyết hắn cho xong.”
Triển Chiêu híp mắt nhìn, Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Thuận miệng nói thôi.”
“Hiện tại có vài chuyện còn phải điều tra rõ!” Triển Chiêu nói: “Là vụ án trước đây của Từ gia.”
“Tra xét được trong nhà các hương thâncó một lượng vàng bạc lớn!” Lưu Hiệp bất đắc dĩ, “Trên cơ bản chắc chắnkhông thể thoát được, nhưng còn cần bọn chúng thừa nhận! Ta vẫn muônbiết được toàn bộ tình hình vụ án năm đó, để xem còn có cá lọt lướikhông.”
“Ha…” Triệu Phổ cười cười: “Thật ra cũng không quan trọng, mặc kệ đi, dù sao thì cũng đều lăng trì xử tử, cũngcoi như báo thù cho cả nhà Từ lão gia tử rồi.”
“A…” Công Tôn đột nhiên vỗ đầu: “Chiêu giả quỷ lần trước của chúng ta vô dụng, hiện tại có thể dùng được rồi!”
Mọi người ngẩn người… Đúng rồi!
.
.
Sau đó, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường rangoài, quyết định nói với Hồng Liệt chuyện hù dọa đám hương thân kia,bảo hắn giúp một tay.
“Bọn chúng đã thừa nhận có giết nhữngngười khác rồi, thế nhưng chỉ có chuyện giết A Mao, diệt môn Lý gia, còn cả án mạng của Lý Phi Phàm thì không chịu nhận, đúng không?” TriểnChiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhíu mày có vẻ rất suy tư, liền hỏi một câu.
“Phải…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, vẫn cảm giác vụ án lần này còn chỗ đáng nghi.
“Này.” Triển Chiêu chọc chọc vào cánh tay hắn: “Nghĩ gì đấy?!”
“…” Bạch Ngọc Đường nói: “Đúng rồi, cóvài chỗ ta không hiểu, trong tay cô nương kia cũng có một cái đầu lâu,mà nếu thật sự chỉ đưa đầu lâu cho mỹ nhân, vậy tại sao…”
“Vương gia, vương gia!”
Ngay lúc ấy, Phi Ảnh chạy từ hậu viện đến, sắc mặt rất phức tạp.
“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi.
“Ai, nói không rõ được, các ngươi đếnxem đi!” Nói xong thì dẫn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy về hậuviện, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, cũng hiếu kì chạytheo.
Hồng Liệt đã có thể tự do hành động rồi, vốn dĩ Lưu Hiệp còn muốn trị tội hắn báo thù riêng giết người, nhưngvừa nghe xong chuyện ác của bọn Tiễn Đại hữu, thì lập tức thả hắn ra.Chỉ hận sao khi đó hắn không giết sạch bọn ác bá này, để cho bao nhiêuthiếu nam thiếu nữ không chết oan uổng như vậy.
Hồng Liệt ở hậu viện chăm sóc cô nươngbị thương, tên nàng ta là Xảo Xảo, sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Hồng Liệt lập tức yên tâm, qua vài ngày nghỉ ngơi, đã hồi phục, có thể nói chuyện rồi.
Vừa bước vào cửa, mọi người đều ngây ngẩn.
Xảo Xảo ngồi trên giường, trên tay cầmmột tấm mặt nạ da người, sợ hãi nhìn mọi người, sau khi tháo mặt nạxuống… Làm sao còn là sửu nhân, đại mỹ nhân!
“Oa!” Tiểu Tứ Tử chạy đến ngắm nghía: “Thật xinh đẹp! Có ba phần giống Bàng di di!”
“Khụ khụ.” Tiêu Lương nhỏ giọng bổ sung: “Cẩn Nhi, tỷ tỷ trẻ hơn Bàng phi!”
Mọi người cũng giật mình không ít.
“… Thì ra là mỹ nhân giả sửu nhân.” Triệu Phổ cũng đi vào, khen ngợi gật đầu: “Thảo nào cũng có một cái đầu lâu.”
“Ngươi cố ý giả xấu?” Triển Chiêu hỏi.
Xảo Xảo do dự một lúc, ngẩng đầu nhìn Hồng Liệt: “Tiểu Liệt ca, ta là Từ Xảo Nhi.”
Hồng Liệt sửng sốt, một lúc lâu sau chợt đứng bật dậy, kinh hô: “Xảo Xảo!”
Mọi người nhìn nhau, họ Từ?! Chẳng lẽ Từ gia năm đó còn có người sống?!