Khi Triệu Ngu đi vào văn phòng của Tiết Tử Ngang, chân còn có chút run, tư thế đi đường có chút quái dị.
Tiết Tử Ngang nhìn thấy, đắc ý mà cười: “Đây là ăn không tiêu?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói.”
Triệu Ngu tức giận trừng mắt nhìn anh: “Ai bảo anh mới sáng sớm đã động dục, hại người ta suýt chút nữa không thể đến công ty…”
Hai chữ cuối cùng khiến cô đột nhiên khựng lại một chút, ngay lập tức thu hồi bộ dáng hờn dỗi, khôi phục trạng thái bình thường, cô mỉm cười chuyên nghiệp đưa tập tài liệu ở trong tay cho anh: “Tiết tổng, mời xem qua.”
Nụ cười trên mặt Tiết Tử Ngang hơi cứng lại, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Triệu Ngu rũ mắt không nói, ngay cả ngôn ngữ hình thể cũng đều cho thấy cô đang chú ý thân phận của mình – trợ lý của anh.
Tiết Tử Ngang không thèm quan tâm đến tài liệu, chỉ tiếp tục ngồi trên ghế làm việc nhìn cô: “Em cảm thấy, quan hệ giữa chúng ta là gì?”
Triệu Ngu mỉm cười: “Hôm đó ở vũ hội, Tiết tổng cũng đã nói qua, tôi là bạn gái cùng dự vũ hội với anh.”
“Bạn gái cùng dự vũ hội sẽ lên giường với tôi?”
“Có thể.” Triệu Ngu vẫn mỉm cười: “Tiết tổng, anh thử xem qua, nếu có vấn đề gì thì gọi cho tôi. “
Rời khỏi văn phòng, trở lại bàn làm việc của mình, vẻ mặt Triệu Ngu phiền muộn, nâng má nhìn cây xanh trên bàn phát ngốc.
Tất nhiên, phiền muộn không phải vì chính bản thân cô mà là vì nhân vật cô phải sắm vai lúc này.
Một người không cầm lòng được bị cấp trên của mình hấp dẫn, lại còn lên giường với anh, vì tự ti mà không dám đòi hỏi danh phận, vì kiêu ngạo mà không muốn biểu hiện ra cảm xúc nội tâm của bản thân, giả vờ trở thành một cô gái hào phóng và kiêu ngạo.
Khi Tiết Tử Ngang ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy cô vẫn đang còn ngồi phát ngốc.
Anh nhìn cô thật lâu, cô cũng xuất thần thật lâu, thậm chí khi anh đã đi đến trước mặt, cô cũng vẫn chưa phát hiện.
Anh đặt tài liệu trong tay lên bàn của cô, cô bị giật mình, ngước mắt nhìn anh, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái bắt đầu làm việc.
Tiết Tử Ngang trầm giọng nói: “Theo tôi vào văn phòng.”
Triệu Ngu đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo anh, cửa vừa khép lại, anh liền lập tức đè cô vào tường, không hề kiêng nể mà hôn lên môi cô.
Triệu Ngu đẩy anh vài cái, cuối cùng từ bỏ phản kháng, đôi tay vốn chống trên ngực lại vòng lên cổ anh, vươn đầu lưỡi cùng anh giao triền.
Hôn đến khi cô thở hổn hển, anh mới chịu buông lỏng môi, trán kề vào trán cô: “Muốn sao?”
Nhân vật Triệu Ngu đang sắm vai sẽ muốn, mà bản thân Triệu Ngu cũng muốn. Cô đã quá quen thuộc với dụ̶c̶ vọng trong thân thể của mình.
Cô ngơ ngác mà nhìn anh, xong cắn môi.
Tiết Tử Ngang bắt đầu mạnh mẽ cởi quần áo cô, động tác thật thô bạo, vài thao tác đã lột cô trần như nhộng, bàn tay không chút khách khí bắt lấy hai nhũ hoa cô rồi dùng sức nhào nặn.
Bên trên còn có dấu vết mà đêm qua và sáng nay anh để lại, ngay cả đầu nhũ hoa vẫn còn sưng nhưng anh lại xem như không thấy. Tiết Tử Ngang túm lấy hai viên nhũ thịt mà lôi kéo, chà xát.
Khoái cảm và đau xót cùng nhau kéo đến, Triệu Ngu muốn kêu ra tiếng, nhưng nhân vật mà cô sắm vai không cho phép, vì vậy cô chỉ có thể cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng, kìm nén tiếng rên rỉ.
Nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, đồng tử Tiết Tử Ngang co rụt lại, bỗng chốc xoay người cô để cô chống đỡ trên tường, không nhìn vẻ mặt cô, tay anh từ kẽ mông dò xét, sờ mó về phía trước.
Khi phủ lên miệng huyệt, tay anh dính nhớp nháp. Cô thật sự đã rất ướt.
Anh dùng ngón giữa vuốt ve khe hở, cả người Triệu Ngu run rẩy, theo bản năng dựng thắt lưng, vặn vẹo mông, thuận theo động tác của anh.
Lòng bàn tay ướt đẫm mật dịch, Tiết Tử Ngang rút tay khỏi kẽ mông cô, trực tiếp từ phía trước phủ lên âm đế cương cứng rồi ấn xoay tròn.
Đây là nơi mẫn cảm nhất trên thân thể Triệu Ngu, cô không nhịn được mà rùng mình hừ nhẹ ra tiếng.
Tiết Tử Ngang dán lên tấm lưng trần trụi của cô, tay trái vòng đến phía trước bắt lấy một bên nhũ hoa mềm mại mà xoa nắn, anh thấp giọng hỏi ở bên tai cô: “Muốn sao?”
“Muốn…” Cô nức nở.
“Cầu xin tôi.” Hai ngón tay kẹp lấy âm đế rồi dùng sức nhéo một chút.
“Cầu xin anh.” Cô gần như đã đứng không vững.
“Không đúng, em biết tôi muốn nghe cái gì.” Anh hung hăng nhéo đầu nhũ hoa cô.
Giọng nói của Triệu Ngu run rẩy: “Cầu xin anh… Cầu anh làm em… Dùng côn thịt làm em, Tiết Tử Ngang…”
Anh hài lòng mỉm cười, duỗi tay cởi bỏ khóa kéo, móc ra thứ đã sớm cương cứng rồi dọc theo kẽ mông tách hoa huyệt cô ra mà cắm vào.
Vừa rồi đã sắp đạt đến cao trào, giờ phút này lại bị anh cắm như vậy, Triệu Ngu ngay tức khắc run rẩy tiết ra.
Vách tường thịt co rút chặt chẽ kẹp đến mức Tiết Tử Ngang hơi thở hỗn loạn, anh hít sâu một hơi, ôm lấy eo Triệu Ngu và vỗ nhẹ lên mông cô: “Thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy.”
Cô mới vừa cao trào, sao có thể không chặt?
Triệu Ngu tiếp tục run rẩy bám tường, tiểu huyệt không chịu thả lỏng, gắt gao mút lấy dụ̶c̶ vọng của anh, cản trở anh một hồi lâu mới dần dần thả lỏng để anh phá vỡ nếp uốn đẩy mạnh vào bên trong.
Anh động eo rút ra rồi lại đâm vào, vài phút sau nghe được giọng nói đứt quãng của cô: “Anh không… Mang bao…”
Tiết Tử Ngang dừng động tác đưa đẩy, mắt nhìn về phía kệ sách, dứt khoát nâng hai đùi bế cô lên, hạ thể tiếp tục dính chặt vào nhau, dùng tư thế trẻ con đi tiểu vừa đi vừa cắm, đi đến trước một ngăn kéo.
“Bảo bối, lấy bao.”
Lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, Triệu Ngu tất nhiên sững sờ một chút tỏ vẻ bản thân thật khiếp sợ, sau đó run tay kéo ngăn kéo ra rồi lấy hộp áo mưa vẫn chưa mở kia.
Cô bị anh đâm đến phun nước khắp nơi, cả người phát run, xé bao bì cũng vô cùng tốn sức, thật vất vả mới lấy ra một cái đưa cho anh thì anh lại để cô cầm. Tiết Tử Ngang cười xấu xa và nói: “Chúng ta đi thêm vài vòng?”
Triệu Ngu biết, anh cười vì khi cô bị ôm đi như vậy thân thể lại càng mẫn cảm hơn.
Triệu Ngu đang muốn phản bác, cửa văn phòng lại bỗng nhiên bị đẩy ra, không kịp đề phòng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Vài giây trôi qua, toàn bộ văn phòng yên tĩnh không một tiếng động, giống như thời gian đột nhiên dừng lại.
Đến khi kịp phản ứng, Triệu Ngu thét chói tai, Tiết Tử Ngang thấp giọng mắng một tiếng, xoay người đưa lưng về phía cửa che lại thân thể trần trụi của cô.
Người đàn ông ở cửa không nói gì, nhanh chóng xoay người ra bên ngoài, đóng cửa lại.
Triệu Ngu thấy rõ, người đến là Tiết Trạm.
Cô biết trong vài ngày tới Tiết Trạm sẽ quay lại trụ sở nhưng lại không nghĩ tới lần đầu tiên cô và anh gặp mặt lại là trong tình cảnh này.
Anh không chỉ nhìn thấy thân thể trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ của cô, thậm chí còn nhìn thấy vật kia của Tiết Tử Ngang vẫn còn cắm ở bên trong tiểu huyệt ướt đẫm của cô.
Tất nhiên cô sẽ không ngượng ngùng, cũng không cảm thấy mất mặt.
Một màn này đã được Tiết Trạm nhìn thấy, nếu người đàn ông kia có thể hứng thú với thân thể của cô, cô ngược lại sẽ thật hài lòng.
Nhưng cô cũng biết, chuyện này không có khả năng.
Có lẽ như một người đàn ông bình thường, nhìn thấy một màn kích thích như vậy sẽ nổi lên phản ứng sinh lí, nhưng nhiều nhất cũng chỉ giới hạn ở đó mà thôi.
Dù sao, người đó là Tiết Trạm.
Sống đến 33 tuổi, Tiết Trạm đã sớm nhìn qua đủ loại phụ nữ, một lòng phát triển sự nghiệp đi đến địa vị ngày hôm nay, anh sẽ không phải tuýp người nông cạn.
Đương nhiên, theo kế hoạch hiện tại, Triệu Ngu chắc chắn sẽ để ý.
trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ cùng một người đàn ông làm tình lại bị một người đàn ông khác nhìn thấy. Loại chuyện này đặt trên một người phụ nữ bình thường thì ai cũng sẽ để ý.
Cho nên cô “Oa” một tiếng khóc lên, tê tâm liệt phế, đau lòng muốn chết.
Tiết Tử Ngang luống cuống, cũng mặc kệ côn thịt căng đến lợi hại, anh nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể cô, ôm cô đi đến ghế sô pha ngồi xuống, lấy chăn che lại cơ thể trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ của cô, rút khăn giấy giúp cô lau nước mắt.
Triệu Ngu nức nở một lúc lâu mới yếu ớt nhìn anh: “Người đàn ông kia là ai? Vì sao không gõ cửa mà đã đi vào?”
Tiết Tử Ngang ảo não vò tóc: “Chú nhỏ của tôi, tổng giám đốc Hoa Xán, cũng xem như là… Cấp trên cao cấp của em. Ngày thường chú ấy vào văn phòng tôi đều không gõ cửa, vì tôi sẽ không làm loại chuyện này ở văn phòng.”
Triệu Ngu vừa khóc vừa trừng mắt nhìn anh: “Vậy hôm nay anh còn làm?”
Tiết Tử Ngang trầm mặc.
Triệu Ngu lẳng lặng khóc một lúc, lại hỏi: “Anh với Diệp Tử, sẽ không làm chuyện đó ở văn phòng sao?”
Trên thực tế, cô đã hỏi thăm qua trợ lý cũ trước khi bàn giao công việc. Cựu trợ lý nói rằng mối quan hệ của Tiết Tử Ngang và Diệp Tử cũng không tốt như vẻ bề ngoài, ít nhất không giống như có xảy ra quan hệ.
Quả nhiên, Tiết Tử Ngang ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi không chạm vào cô ta.”
Trong mắt Triệu Ngu hiện ý cười: “Thật sao? Bọn họ đều nói…”
“Tôi sẽ không chạm vào người của công ty, việc công việc tư ở gần nhau, rất phiền toái.”
“Vậy anh còn cùng em…”
“Em là ngoại lệ.”
Anh nói xong một câu này, ngay lập tức nhìn thấy cả người Triệu Ngu đều ngây ngẩn.
Giống như có chút vui mừng, lại giống như ngượng ngùng, nhưng dần dần lại biến thành bộ dáng mê mang, phiền muộn lúc trước.
Cô gắng gượng cười khổ một chút, quay đầu không nhìn anh, chỉ thấp giọng nói: “Phiền toái Tiết tổng… Giúp tôi lấy quần áo qua đây.”
Tiết Tử Ngang nghe rất rõ ràng là “Tiết tổng” chứ không phải “Anh”, chỉ khác biệt một chút như vậy lại kéo ra một khoảng cách thật xa.
Anh mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể yên lặng đi tới cửa, nhặt lên quần áo vương vãi đầy đất đưa cho cô.
Triệu Ngu nhanh chóng mặc vào, ánh mắt né tránh anh: “Tôi muốn… Xin nghỉ hai ngày để ở nhà nghỉ ngơi.”