Khi Triệu Ngu đến bàn chuyện với phòng nhân sự, cô gặp Tần Ý vài lần tham gia hoạt động tình nguyện chung với mình ở hành lang. Tần Ý nhìn thấy cô liền lập tức hưng phấn mà chạy qua chào hỏi: “Chị Triệu.”
Thấy cô mặc bộ đồ công sở lại còn buộc tóc đuôi ngựa, Triệu Ngu cười hỏi: “Em tới phỏng vấn à?”
“Đúng vậy, khai giảng này em đã lên năm tư, vừa lúc công ty chị đang chiêu mộ thực tập sinh.”
“Nhìn dáng vẻ này của em, là đậu rồi sao?”
Tần Ý cười cười: “Được nhận ngay tại đây, em cũng không cần phải về nhà chờ thông báo đâu nha.”
Nói đến đây, Tần Ý còn nghiêm túc vươn tay ra với Triệu Ngu: “Về sau chính là đồng nghiệp, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Triệu Ngu cũng cười mà bắt tay với Tần Ý, trong lòng lại nghĩ, nếu Tần Ý biết Kỷ Tùy làm việc ở Lan Tỉ thì chắc chắn sẽ không ứng tuyển vào đây.
Đáng tiếc Kỷ Tùy là mục tiêu của cô, nếu không cô cũng nguyện ý giúp đỡ Tần Ý một phen.
Cô trở về bàn làm việc của mình, nghĩ ngợi, vẫn nên mượn cơ hội này nhắn cho Kỷ Tùy một cái tin Wechat:
【 Anh có còn nhớ Tần Ý không? 】
Kỷ Tùy: 【 Ai? 】
【 Là cô gái xinh đẹp làm tình nguyện chung với tôi, hồi tôi với anh mới gặp nhau lần đầu anh còn đưa cô ấy về trường học, nhớ ra chưa?】
【 Ừ. 】
【 Có cần tôi nói cho cô bé biết anh đang làm việc ở Lan Tỉ không?】
【 Cô nói vậy là ý gì? 】
Triệu Ngu:【 Chả nhẽ anh không nhìn ra người ta có cảm tình với anh sao? Chẳng phải anh nói là muốn tự cứu bản thân sao? Bắt đầu một cuộc tình mới chính là cách tốt nhất để tự cứu đó. Hơn nữa cô ấy rất xinh đẹp, tính tình hào phóng, hôm nay tới Hoa Xán phỏng vấn. Nếu cô ấy biết anh ở Lan Tỉ thì chắc chắn sẽ tới Lan Tỉ. Còn nếu như anh không thích yêu đương nơi công sở thì tôi có thể đưa giúp Wechat của anh cho cô ấy nha, để hai người tự tâm sự với nhau. 】
Cô nhắn một đoạn tin thật dài qua, vài phút sau Kỷ Tùy mới nhắn lại, chỉ ngắn ngủi bốn chữ: 【 Không cần, cảm ơn. 】
Triệu Ngu còn đang nghĩ mình có nên xin lỗi hay không, cũng nói mình đã xen vào việc của người khác, kết quá Kỷ Tùy nhắn tiếp:【 Tôi không thích yêu người nhỏ tuổi hơn. 】
Chắc là thấy bốn chữ kia quá nhạt nhẽo cứng nhắc lại có chút phủ nhận ý tốt của người ta cho nên anh mới cố ý nhắn thêm câu này nữa.
Triệu Ngu mỉm cười, gửi tin nhắn đi mới thôi.
Giữa trưa, Tiết Tử Ngang mang Triệu Ngu đến một nhà hàng nổi tiếng đặc sắc dùng bữa, nói là cần bồi bổ cho kì kinh nguyệt của cô.
Nhà hàng vì giá cả đắt đỏ, lại đang giờ cơm trưa nên cũng không quá nhiều người, Triệu Ngu mới vừa đi vào liền thấy góc bàn của Thương Lục.
Thương Lục cũng thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều bình tĩnh như cũ.
Nhưng người đàn ông tầm 30 tuổi ngồi đối diện Thương Lục xa xa kia liền mở miệng chào hỏi Tiết Tử Ngang: “Tiết tổng sao lại rảnh như vậy mà chạy tới đây dùng bữa?”
Chỗ này cách Hoa Xán hơi xa, nhưng lại khá gần Khoáng Thế Kỷ, Triệu Ngu đoán người đàn ông kia làm việc với Thương Lục.
Tiết Tử Ngang có vẻ quen người đàn ông kia, anh dẫn Triệu Ngu qua đó và cười nói: “Phí tổng đừng nói cả nơi này anh cũng khẳng định chủ quyền đó chứ?”
Người đàn ông cười cười, chỉ vào chỗ ngồi đang trống: “Chúng tôi cũng vừa mới đến, đồ ăn cũng chưa gọi, anh có muốn ăn cùng chúng tôi không? Cũng thật đúng lúc tôi có vài chuyện muốn bàn với Tiết tổng.”
Nếu bình thường thì chắc chắn Tiết Tử Ngang sẽ ngồi ngay xuống, nhưng hôm nay có Triệu Ngu đi cùng, anh vẫn quay đầu lại nhìn cô, hỏi ý kiến.
Triệu Ngu biết nếu anh không trực tiếp từ chối chắc là cũng muốn ngồi cùng bàn với họ, thế cho nên cô mỉm cười gật đầu.
Sofa rộng lớn, người đàn ông kia tự giác đứng dậy ngồi bên cạnh Thương Lục, nhường vị trí đối diện lại cho Triệu Ngu và anh. Tiết Tử Ngang ôm eo Triệu Ngu để cô ngồi vào trước, vì vậy cô liền ngồi xuống ngay trước mặt Thương Lục.
Tiết Tử Ngang giới thiệu: “Đây là Phí tổng của Uý Nhạc, Thương tổng của Khoáng Thế Kỷ lần trước em đã gặp rồi đó.”
Người đàn ông cười cười: “Không cần khách khí, gọi tôi là Phí Hằng được rồi.”
Phí Hằng?
Triệu Ngu sửng sốt, hình như cái tên này cô đã nghe ở đâu rồi.
Tiết Tử Ngang tiếp tục giới thiệu với người đối diện: “Triệu Ngu.”
“Triệu Ngu?” Phí Hằng tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt tìm kiếm dừng lại trên người Triệu Ngu, nhưng rất nhanh sau đó lại tỏ vẻ như không có việc gì mà nói: “Ngu trong Ngu Cơ? Cái tên thật đặc biệt.”
Dứt lời liền ẩn ý nhìn Thương Lục một cái, Thương Lục vẫn mặt không biểu tình như cũ.
Triệu Ngu biết Phí Hằng có ý gì.
Ba năm trước, khi Thương Lục đưa cô sang Mỹ, cô đã dùng visa H1-B*, visa là nhờ Phí Hằng làm hộ đứng ra tuyển cô trên danh nghĩa công ty của anh ở Mỹ.
* Visa H1-B là loại visa tạm trú cho phép chủ doanh nghiệp Hoa Kỳ tuyển dụng và thuê những chuyên gia người nước ngoài trong các ngành nghề chuyên môn làm việc tại Hoa Kỳ trong một khoảng thời gian nhất định.
Cô và Phí Hằng tuy chưa gặp nhau nhưng đều biết tên của đối phương, thậm chí Phí Hằng cũng biết rõ mối quan hệ của cô và Thương Lục.
Thấy ánh mắt Phí Hằng nhìn Triệu Ngu có chút nghiền ngẫm, Tiết Tử Ngang theo bản năng mang theo đề phòng, cố ý ôm vai Triệu Ngu, đẩy thực đơn đến trước mặt cô: “Nhìn xem muốn ăn cái gì?”
Triệu Ngu cười nhạt: “Anh chọn đi.”
“Cũng được, dù sao tôi cũng hiểu rõ khẩu vị của em.”
Tiết Tử Ngang đắc ý nói, gọi phục vụ lại để gọi món.
Phí Hằng tranh thủ lúc Tiết Tử Ngang cúi đầu xem thực đơn, ném cho Thương Lục một cái khẩu hình:
“Người phụ nữ của cậu?”
Thương Lục nhàn nhạt nhìn Phí Hằng một cái xong đẩy thực đơn đến trước mặt hắn: “Cậu chọn món đi.”
Phí Hằng nhún nhún vai, tính tình cổ quái nói: “Cũng được, dù sao tôi cũng hiểu rõ khẩu vị của cậu.”
Triệu Ngu nhân cơ hội bất động thanh sắc mà nhìn về phía Thương Lục, Thương Lục liếc Phí Hằng một cái rồi lại yên lặng nhìn cô.
Tuy rằng anh không biểu hiện cảm xúc gì nhưng Triệu Ngu nhìn là biết, anh đang nói với cô, Phí Hằng sẽ không nói quan hệ trong quá khứ của bọn họ ra, cô cứ yên tâm.
Nhưng Triệu Ngu không lo lắng điều này, cô chỉ là đột nhiên nhớ tới hôm anh đính hôn, anh đã gọi điện thoại cho cô.
Phí Hằng nhìn hai người trao đổi ánh mắt, tựa hồ thấy rất thú vị, hắn thấp giọng cười cười, lấy ra điếu thuốc và nói: “Không ngại tôi hút thuốc chứ?”
Tiết Tử Ngang ngẩng đầu, vẻ mặt cười cười xin lỗi: “Thật ngại quá, bạn gái tôi không thích ngửi thấy mùi thuốc lá.”
Bạn gái? Hai chữ này là lần đầu tiên Triệu Ngu nghe thấy từ miệng Tiết Tử Ngang.
Nghe anh nói vậy, Thương Lục cũng không kìm được mà nhìn Triệu Ngu một cái.
Triệu Ngu nghĩ, Thương Lục chắc sẽ thấy cô thật thú vị đi.
Rõ ràng lúc bọn họ quen nhau là thời điểm cô nghiện thuốc lá mạnh nhất. Mỗi ngày hút tận vài bao, hiện giờ ở trước mặt Tiết Tử Ngang, cô lại tỏ vẻ như một bông hoa trắng xinh nhỏ nhắn không chịu được mùi thuốc lá.
Không thể hút thuốc, Phí Hằng đút cái bật lửa vừa lấy ra về lại trong người, dừng mắt trên hình ảnh hai người đang ân ân ái ái chốc lát rồi đột nhiên nói: “Không ngờ rằng Tiết đại thiếu tung hoàng tình trường đã chơi qua vô số phụ nữ cũng sẽ có ngày hồi tâm chuyển ý quen bạn gái.”
Là câu cảm thán nhưng nghe như thế nào cũng ra ý phá đám. Thương Lục biết bạn tốt của anh chắc là cố ý nên liền liếc Phí Hằng một cái, ai ngờ Phí Hằng ném lại cho anh một nụ cười vô tội.
Không đợi Tiết Tử Ngang đáp lại, Triệu Ngu nhìn phục vụ đứng bên bàn rồi nói: “Cho tôi một phần canh nấm nấu hải sâm, nhớ cho nhiều muối chút.”
Vừa dứt lời, cô lại nhìn Tiết Tử Ngang và ôn nhu cười: “Tử Ngang, anh dùng cái gì? Bồ câu hầm Đông Trùng Hạ Thảo nhé? Em nhớ là anh thích uống loại canh này, đúng lúc hai ngày trước anh làm việc quá sức, coi như giúp anh bổ phổi mát gan.”
Canh gì không quan trọng, quan trọng là trước mặt người khác cô cấp mặt mũi cho anh và thay anh dùng loại tư thái này đáp lại trò đùa ác ý của Phí Hằng.
Tiết Tử Ngang mặt đầy ý cười, ánh mắt nhìn Triệu Ngu càng nhu tình như nước: “Cảm ơn, vẫn là em hiểu rõ anh nhất.”
Phí Hằng thương tâm giật giật khóe miệng, nỗ lực không trợn trắng mắt xúc động, hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Thương Lục.
Kết quá Thương Lục ném trả lại hắn một đôi mắt hình viên đạn với ánh mắt sắc bén.
Được rồi, bây giờ hắn giống như không phải người ngồi ở bàn này.
——
Thương Lục: có một tên đồng đội heo ở bên cạnh, cầm đao giúp ta chém người ngoài, cuối cùng lại đâm trúng ta.