Thừa dịp Tiết Tử Ngang ở bệnh viện làm bạn với ông nội, Triệu Ngu cũng đi gặp bác sĩ tâm lý mà Kỷ Tùy giới thiệu.
Đương nhiên, xuất hiện trước mặt bác sĩ tâm lí, như cũ vẫn là Triệu Ngu đang mang mặt nạ.
Cô không tin bất kỳ ai, càng không dám trông cậy vào bác sĩ tâm lý thật có thể giúp đỡ cô cái gì, cô chỉ muốn diễn một chút, không lưu lại sơ hở ở chỗ Kỷ Tùy.
“Cảm ơn anh bác sĩ Tằng, đã làm phiền anh rồi.”
“Đây là chức trách của tôi, không cần khách khí như vậy.”
Tận mắt thấy Triệu Ngu nhận lấy túi thuốc, Tằng Húc cẩn thận dặn dò cách dùng và lượng dùng cho cô lại một lần nữa, chờ cô đi ra khỏi phòng khám, hắn mới gọi điện thoại cho Kỉ Tùy.
“Yên tâm, vấn đề của cô ấy không quá nghiêm trọng, chủ yếu là mất ngủ, cộng thêm lo âu, người trẻ tuổi sa vào tình yêu, đặc biệt là các cô gái, rất dễ dàng xuất hiện bệnh trạng này, đã kê đơn thuốc cho cô ấy rồi, tớ có thể trị mất ngủ, thất tình hở, tớ bó tay.”
“Cảm ơn.”
Tằng Húc cười cười: “Quan tâm người ta như vậy, không phải bạn bè bình thường đúng không? Người ta có bạn trai mất rồi.”
Giọng điệu Kỷ Tùy bình tĩnh: “Thấy cô ấy đáng thương, muốn giúp một phen.”
“Ồ ——” Tằng Húc kéo thật dài âm cuối, nghe qua mờ ám như thế nào đó: “Nếu muốn giúp, không bằng giúp đỡ từ gốc đi, dứt khoát đào góc tường là được, dù sao bạn trai cô ấy cũng không phải là người tốt lành gì, cô gái ngoan ngoãn bị chà đạp thành như vậy, cậu đào người về, cũng coi như là làm một chuyện tốt.”
Kỷ Tùy không để ý tới lời trêu chọc của hắn, anh nhàn nhạt nói: “Cúp đây, hôm nào mời cậu đi ăn.”
Túi thuốc nhập khẩu đắt tiền kia tất nhiên không thể nào vào được chung cư của Triệu Ngu, đi được nửa đường thì đã bị cô xé nát xong tìm chỗ vắng người vứt tất cả vào thùng rác.
Thuốc trị mất ngủ từ trước đến nay cô uống không ít, tác dụng phụ lớn hơn so với dùng lượng nhiều, nhưng bây giờ, cô không cần, hơn nữa không thể để Tiết Tử Ngang phát hiện.
Khi Tiết Tử Ngang tới chung cư cô đã là 8h tối, trong thời gian này anh tương đối bận, lại phải thường xuyên canh ở bệnh viện, trên mặt khó tránh khỏi hiện ra vài phần tiều tụy.
“Ăn cơm tối chưa?”
Thấy anh gật đầu, Triệu Ngu liền đi tới bên cạnh anh, ngồi quỳ ở trên sô pha, tự nhiên massage vai cho anh và ôn nhu nói: “Ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm rửa đi, ngủ sớm một chút.”
Tiết Tử Ngang cầm tay cô thuận thế kéo xong ôm cô vào trong lòng ngực: “Trong khoảng thời gian này anh đã không chăm sóc em tốt rồi.”
Triệu Ngu cười: “Anh nói cái gì vậy? Em còn cảm thấy trong khoảng thời gian này em vô dụng quá, em không thể giúp được gì cả.”
Tiết Tử Ngang nâng mặt Triệu Ngu rồi hôn lên môi cô: “Em đã giúp anh rất nhiều, mỗi lần anh đến đây, cảm giác mệt mỏi đều biến mất hết.”
Triệu Ngu nhấp miệng cười trộm: “Em không tin.”
“Vậy muốn anh nói như thế nào em mới chịu tin?” Tiết Tử Ngang lại hôn môi cô, nhưng lần này không có lướt qua đã ngừng mà ngược lại dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra xong tiến quân thần tốc, anh mạnh mẽ mút lưỡi cô, liếm quanh mỗi một góc trong khoang miệng cô.
Triệu Ngu tựa vào trong lòng ngực anh nhiệt tình đáp lại, dần dần mà toàn bộ thân mình đều được anh đặt nằm thẳng, cơ thể lửa nóng của anh cũng đè lên, cách quần áo nhẹ nhàng xoa xoa bộ ngực cô: “Như vậy, đã tin chưa?”
Triệu Ngu hờn dỗi: “Lưu manh.”
“Chẳng phải em thích anh lưu manh như vậy sao?” Tiết Tử Ngang lột bỏ quần áo ở nhà của cô trong nháy mắt, bàn tay to đẩy đồ lót ra, sau đó vỗ về chơi đùa ở trên bộ ngực trắng nõn nà của cô.
Triệu Ngu bắt lấy cổ tay anh: “Không phải anh rất mệt hả?”
“Coi thường anh sao?” Tiết Tử Ngang hung tợn nhéo đầu nhũ hoa cô một phen, dùng vật đã nửa cứng giữa háng chọt chọt bụng nhỏ của cô: “Mệt mỏi cũng có thể làm em đến khóc.”
Dừng một chút, anh cười xấu xa bổ sung thêm câu: “Cái này gọi là thải âm bổ dương.”
Triệu Ngu cười duyên chạm nhẹ anh một chút, đôi tay chậm rãi lướt xuống eo bụng căng chặt của anh, cởi bỏ quần tây cầm lấy thứ nóng hổi kia mà vuốt ve.
“Honey.” Tiết Tử Ngang rên rỉ một tiếng, vùi đầu ở trước ngực cô tham lam liếm mút, tay kéo quần lo̶t̶"̶ cô qua bên rồi chen vào miệng huyệt, tùy ý moi một đợt xuân thủy ra xong lại dùng sức nhào nặn âm đế.
Triệu Ngu lắc mông rên rỉ, hai chân chủ động vòng lên eo anh, lôi kéo thứ hoàn toàn cương cứng về dưới thân mình.
Tiết Tử Ngang đẩy eo, côn thịt to lớn phá vỡ tầng tầng nhục bích thâm nhập vào bên trong, tàn nhẫn đâm thọc vài cái trong hoa tâm rồi lại rút ra, sau đó bắt đầu chín cạn một sâu thọc vào rút ra.
Anh và cô rơi xuống thảm sau một hồi “vật nhau” kịch liệt, cả 2 đều đang thở hồng hộc, đã vài ngày Tiết Tử Ngang không làm với cô, nhưng ngại không đủ nên anh nhấn eo bắt cô quỳ bò ở trên sô pha, tiếp tục bắt đầu một hồi tiến công mãnh liệt khác.
Qua được mấy phen cao trào, Triệu Ngu hoàn toàn mềm nhũn và mất sức lực, mồ hôi đầm đìa ghé vào trên sô pha há miệng thở dốc.
Tiết Tử Ngang ôm cô từ sau lưng, anh mút vành tai cùng cổ vai cô: “Hai ngày nữa là ông nội anh có thể xuất viện, chờ trạng thái ông ổn định chút là anh có thể mở miệng nói chuyện, dẫn em tới gặp ông.”
Thân mình Triệu Ngu cứng đờ.
Tiết Tử Ngang cảm nhận được, anh hôn hôn lên bờ vai trần trụi của cô: “Đừng sợ, ông nội anh là người tốt.”
Triệu Ngu xoay người, ngơ ngác nhìn anh: “Ý của anh là…”
Vẻ khiếp sợ giờ phút này trên mặt cô, cũng không hoàn toàn là giả vờ.
Tuy rằng từ thái độ ngày thường của Tiết Tử Ngang cô đã mơ hồ đoán được sẽ có ngày này, nhưng khi anh thực sự mở miệng, cô vẫn có chút không dám tin tưởng.
Tiết Tử Ngang cười nhéo nhéo mặt cô: “Sao mặt lại thế này? Dẫn bạn gái về gặp người nhà, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Chứ sao? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, em cảm thấy em là gì của anh?”
“Chỉ là… Trợ lý.” Triệu Ngu tự giễu cười cười, vẻ mặt khẩn trương nhìn anh: “Hay là thôi mình không đi nữa? Người nhà anh khẳng định hy vọng anh tìm một người bạn gái môn đăng hộ đối, em thì…”
“Không có việc gì, em với anh ở bên nhau, chú anh cũng chưa nói cái gì? Mẹ anh cũng biết chuyện này, bà ấy trước nay không hỏi qua, yên tâm, chuyện của anh do anh làm chủ.”
Triệu Ngu cắn môi suy tư nửa buổi xong mới nhỏ giọng nói: “Chuyện… Chuyện này hôm khác tính sau, bây giờ quá gấp, chúng ta mới ở bên nhau có bao lâu?”
“Hoãn nữa là tới Tết rồi.” Nói đến đây, Tiết Tử Ngang đột nhiên nở nụ cười: “Thế cũng không tồi, vậy chờ sang năm mới rồi đi, vừa vặn em cô đơn một mình, ngày lễ ngày tết cũng không có bạn, năm nay cùng anh về nhà.”
“Chuyện này sao được? Ăn Tết là chuyện hết sức quan trọng? Em… Vẫn là nên đi trong năm nay đi, Tết tới em phải về thăm cha mẹ nuôi.”
“Được rồi, vậy…” Tiết Tử Ngang nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không thì đi vào ngày cuối cùng của năm nay? Ngày đó là sinh nhật ông nội của anh, anh mang em đi xem náo nhiệt.”
Năm nay?
Nháy mắt trong đầu Triệu Ngu có thứ gì đó hiện lên, cô nhớ rõ ngày kết hôn của Từ Miểu được đặt ra một ngày trước năm mới.
Nhìn người đàn ông trước mặt đang cười hết sức ôn nhu với cô, cô bỗng nhiên rất muốn biết, thế thân như cô ở trong lòng anh có bao nhiêu phân lượng, phân lượng có đủ để cô từ bỏ Tiết Trạm, về sau trực tiếp dựa vào Tiết Tử Ngang hay không.
Tuy rằng đã sớm quyết định thông qua Tiết Tử Ngang tiếp cận Tiết Trạm, khi cùng Tiết Tử Ngang ở bên nhau cô vẫn luôn nỗ lực tìm hiểu Tiết Trạm từ anh, nhưng cô không có niềm tin sẽ bắt được Tiết Trạm, mà Tiết Tử Ngang để ý tới cô, tựa hồ lại còn cao hơn so với mong muốn của cô.
Nếu Tiết Tử Ngang cũng đủ để ý cô, có lẽ, cô có thể suy xét làm ra một lựa chọn khác càng ổn thỏa hơn.
“Sinh nhật của chủ tịch, vậy thì rất náo nhiệt đúng không? Em đi… Không thích hợp lắm?”
Không đợi Tiết Tử Ngang mở miệng, Triệu Ngu bổ sung thêm một câu: “Nếu không, chúng ta tới trước một ngày? Ngày sinh nhật đó có quá nhiều người, em hơi sợ, chúng ta có thể gửi lời chúc trước, em nghĩ Chủ tịch sẽ hiểu cho.”
“Rồi, vậy một ngày trước sinh nhật ông nội anh.” Tiết Tử Ngang buồn cười chọt chọt trán cô: “Còn gọi chủ tịch nữa sao? Gọi ông nội.”