Văn phòng của Tiết Tử Ngang có một trợ lý và một thư ký.
Trên thực tế, sự khác biệt giữa hai vị trí này không quá lớn, nhưng một bên là ưu tiên cho các công việc hành chính và quản lý, bên kia tập trung hơn vào việc tiếp đón, hỗ trợ và các công tác văn thư.
Triệu Ngu thay thế vị trí ban đầu của trợ lý, nhưng cô ấy chẳng những không trách móc cô mà còn rất vui vẻ bàn giao lại công việc cho cô. Bởi vì Tiết Tử Ngang đã hào phóng chi cho trợ lý cũ một khoản phí thôi việc đáng kể bằng tiền cá nhân, thế cho nên cô ta ước rằng loại chuyện này sẽ xảy ra thêm vài lần nữa và đối xử với Triệu Ngu như đối với ân nhân của mình vậy.
Triệu Ngu đã hỏi tại sao Tiết Tử Ngang lại sẵn sàng giúp đỡ cô.
Lúc đó, ánh mắt anh nhìn cô có chút trầm ngâm. Triệu Ngu biết rằng thông qua cô, anh như nhìn thấy được người mà anh nhớ mãi không quên. Sau vài giây ngây người, Tiết Tử Ngang cười bâng quơ: “Tôi không quen thấy ai bị bắt nạt mà vẫn khoanh tay đứng nhìn.”
Triệu Ngu không gặng hỏi, chuyện đã trôi qua cũng không đề cập đến nữa. Đối với những tin đồn mới, cô tiếp tục phớt lờ, vẫn bày ra bộ dáng không quan tâm đến điều gì. Nhưng có một lần Tiết Tử Ngang đã chủ động hỏi cô: “Ai đó trong công ty dường như nói rằng tôi để ý cô. Cô nghĩ gì về điều này?”
Triệu Ngu mỉm cười: “Tiết tổng yên tâm, tôi có tự mình hiểu lấy.”
Tiết Tử Ngang nhướn mày: “Nếu tôi thực sự thích cô thì sao?”
“Vấn đề không phải là liệu Tiết tổng có để ý tôi hay không, mà là khoảng cách giữa tôi và Tiết tổng. Với thân phận của anh thì không thể kết hôn với một người như tôi. Với tôi mà nói, rõ ràng như vậy là đủ rồi. “
Tiết Tử Ngang nhìn cô một lúc rồi khẽ cười và quay đi, sau đó không bao giờ đề cập đến chủ đề này nữa. Mối quan hệ giữa Triệu Ngu và anh thực sự chỉ là mối quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới.
Mặc dù những tin đồn mới vẫn còn đó, nhưng mọi người cũng không dám bàn tán bừa bãi như trước. Dù cho trước đó có người dám tố cáo và đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa Triệu Ngu và Phó Thao, nhưng các nhân viên và quản lý bình thường vẫn bị hạn chế bởi các quy tắc và quy định của công ty. Huống chi đây lại là Tiết Tử Ngang, rốt cuộc thì vẫn có sự khác nhau ở đây.
Hầu hết cổ phần của toàn bộ tập đoàn đều do nhà họ Tiết nắm giữ. Mặc dù vị trí của Tiết Tử Ngang không cao, nhưng mọi người đều biết rằng anh là cháu đích tôn của nhà họ Tiết, bề ngoài thì trông anh không khác gì các nhân viên khác, mà trên thực tế lại khác biệt nhau một trời một vực. Có một thành ngữ gọi là “Cáo mượn oai hùm”, Triệu Ngu cảm thấy rằng nó đặc biệt phù hợp để sử dụng để nói cô bây giờ. Rõ ràng cô chỉ là một trợ lý nhỏ như trước đây và vẫn thuộc bộ phận quản lý thư ký. Tiền lương của cô không thay đổi nhiều, nhưng nhờ có Tiết Tử Ngang làm chỗ dựa, địa vị trong công ty của cô đã tăng vọt lên. Ít nhất thì những người từng dám châm chọc sau lưng cô giờ cũng đã biết cách im miệng.
Thư ký Diệp Tử của Tiết Tử Ngang là ngoại lệ. Hai người làm việc cùng nhau và ngồi cạnh nhau. Sự ác cảm của Diệp Tử đối với Triệu Ngu đã chuyển từ âm thầm sang thể hiện rõ ra mặt.
Tiết Tử Ngang ban đầu nói rằng sẽ cho Triệu Ngu cơ hội để trả thù không chỉ là chuyển cô làm trợ lý, mà nếu cô yêu cầu sa thải Diệp Tử và Cố Vân Phỉ, anh cũng sẽ đồng ý. Nhưng Triệu Ngu không hề đưa ra yêu cầu sa thải hai người đó. Một là cô đã được một cái tiện nghi, loại đại ân này cô nhận không nổi, hai là cần thiết vì công ty mà suy xét.
Dù sao, cơ chế tố cáo khiếu nại do công ty thành lập. Diệp Tử và Cố Vân Phỉ không vi phạm bất kỳ quy tắc và quy định nào, hơn nữa cũng không phải là nặc danh. Nếu họ bị sa thải vì vấn đề này, tin đồn sẽ lan ra và chẳng khác gì công ty đã tự tát vào mặt mình.
Tuy nhiên, loại tố cáo này không phải để tùy tiện chơi đùa, đặc biệt là lần này nó có liên quan đến Phó Thao, người có vị trí thấp nhưng rất có giá trị đối với công ty. Cho dù nội dung của báo cáo là đúng hay sai thì hai người khởi xướng ra chuyện tố cáo này đều không được lòng lãnh đạo bên trên.
Vì vậy, không mất nhiều thời gian để Cố Vân Phỉ tự nguyện từ chức, chỉ có Diệp Tử đang vật lộn chống chọi. Tất nhiên, Diệp Tử chắc chắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, không phải là cô ta làm liên lụy đến Cố Vân Phỉ, mà là Cố Vân Phỉ đã dựa vào cô ta để kiếm tiền và khuyến khích cô ta tố cáo dưới sự chỉ đạo của Triệu Ngu. Nhìn con người ngu ngốc vẫn đang lườm cô kia, Triệu Ngu khẽ mỉm cười và tiếp tục soạn bài phát biểu trong máy tính.
Thực ra, cô nên cảm ơn người phụ nữ này vì đã thêm mắm dặm muối vào những tin đồn đó để giúp tin đồn lan rộng hơn. Như vậy, Triệu Ngu đã đỡ được rất nhiều rắc rối.
Triệu Ngu mang bài phát biểu đến văn phòng của Tiết Tử Ngang. Anh ta xem ngay tại chỗ và hài lòng: “Viết tốt hơn Tiểu Lưu rất nhiều. Cô có thực sự chỉ là một sinh viên khoa chính quy thôi không?”
“Chẳng phải anh đã xem qua sơ yếu lý lịch của tôi rồi hay sao?”
Không chỉ sơ yếu lý lịch, bất cứ vấn đề cá nhân riêng tư nào mà cô có thể tiết lộ khi cô bị bốn bộ phận điều tra cùng ngày hôm đó anh cũng đã đọc hết rồi.
Tiết Tử Ngang đặt tài liệu xuống và nói: “Chiều nay, cô tham dự một sự kiện cùng với tôi. “
Sự kiện Tiết Tử Ngang tham dự là một sự kiện trang sức rất bình thường. Thực ra trong những dịp như vậy, chỉ việc cử một giám đốc điều hành cấp cao đi là được, không cần anh trực tiếp ra mặt. Tuy nhiên, anh là một người vui vẻ và hòa đồng. Trong những năm gần đây, anh đã trở thành người đại diện cho Hoa Xán. Khi anh có tâm trạng tốt, bất kể quy mô của sự kiện lớn nhỏ ra sao, anh cũng đều sẽ vui vẻ tham dự.
Triệu Ngu đã hỏi trước có những người nào tham dự sự kiện này, cũng đã xác định là không có nhiều phương tiện truyền thông đến để đưa tin. Một trợ lý như cô sẽ không bị ống kính máy ảnh nhòm ngó, vì vậy cô không có lý do gì để từ chối Tiết Tử Ngang. Bây giờ không phải lúc để cô xuất hiện trước mặt một số người.
Sau khi sự kiện kết thúc, ban tổ chức đã chuẩn bị tiệc tối. Tiết Tử Ngang và một nhóm người trong ngành ngồi vào bàn nói chuyện và đã uống rất nhiều rượu. Lúc rời đi anh đã say chếnh choáng đầu óc. Đến lúc này Triệu Ngu mới thực sự đóng vai trò trợ lý – tạm thời làm tài xế cho cấp trên của mình. Trước khi trợ lý cũ rời đi đã nhắc nhở Triệu Ngu rằng Tiết Tử Ngang là bộ mặt của Hoa Xán. Anh thường phải đi xã giao rất nhiều. Việc anh tham gia tiệc tối là điều bình thường. Tuy nhiên, tửu lượng của anh tốt, khi đi ra ngoài không cần đỡ rượu cho anh. Chỉ khi nào anh không mang theo tài xế thì đưa anh về nhà an toàn là được.
Theo lời của trợ lý cũ, chớ thấy thân phận của Tiết Tử Ngang cao quý mà nhầm lẫn, tính tình anh lại khá tốt. Tiết Tử Ngang khá hòa đồng, ở bên cạnh anh không quá khó khăn. Chỉ trong vòng vài ngày thì Triệu Ngu đã hoàn toàn nắm bắt được.
Tiết Tử Ngang sống ở khu vực nội thành. Nhưng mà sự kiện được tổ chức tại một trang viên mới mở ở ngoại ô thành phố. Mất gần hai giờ lái xe. Đến khi tới biệt thự của Tiết Tử Ngang thì đã hơn chín giờ tối rồi. Khi ra khỏi xe, bước chân của anh hơi loạng choạng, Triệu Ngu vừa đưa tay ra đỡ lấy anh, anh liền dồn toàn bộ cơ thể vào người cô, cô và anh gần như bước vào biệt thự trong tư thế nửa đỡ nửa ôm.
Triệu Ngu không đưa anh về phòng mà chỉ để anh ở trên ghế sofa trong phòng khách và chuẩn bị rời đi, nhưng anh lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Sau khi vùng vẫy một lúc, Triệu Ngu bình tĩnh hỏi: “Tiết tổng còn có việc gì sao?”
“Cô không lái xe của cô, muộn thế này rồi, làm sao cô về nhà được?”
“Chỉ cần gọi một chiếc taxi.”
“Ở đây có rất nhiều phòng, cô tùy tiện chọn một phòng là được.” Tiết Tử Ngang khẽ nhướn mày và ra hiệu trên lầu: “Ngày mai còn có thể cùng nhau đi làm.”
“Không cần đâu Tiết tổng, chỗ tôi ở không xa lắm, tôi về nhà cũng nhanh thôi.”
Khi Triệu Ngu quay người lại, bàn tay đặt trên cổ tay cô liền dùng sức khiến cô ngã vào vòng tay anh.